Lúc này, Lưu Thiên Đông đã có mặt ở đó từ trước, vừa trông thấy Mạc Tư Hàn liền nở nụ cười rạng rỡ chào đón. Mạc Tư Hàn ngồi xuống ghế đối diện, mang thái độ điềm tĩnh vào ngay vấn đề.
- Người đó đang ở đâu?
Như muốn đẩy sức chịu đựng của Mạc Tư Hàn lên cao hơn nữa, Lưu Thiên Đông không trực tiếp trả lời mà vẫn giữ nét mặt thong thả, tự tại.
- Hàn tổng, xem ra cậu rất vội.
- Vậy nên anh mau nói rõ chuyện tối qua là như thế nào?
Mạc Tư Hàn đưa đôi mắt lạnh giá lên nhìn.
- Hàn Tổng muốn hỏi về "Arum"?
Vừa nghe cái tên đó, bàn tay Mạc Tư Hàn chợt giật lên một nhịp, rất nhanh chóng đã bị Lưu Thiên Đông nhìn thấy, hắn nở nụ cười càng thêm phần đắc ý.
- Người đó hiện tại đang ở đâu? Anh biết gì về cái tên này?. Hay chỉ là "vô tình" nghe thấy.
Mạc Tư Hàn trở về dáng vẻ tự tin, hiểu rõ bản thân không thể để bị kích động, bởi suốt bao năm qua, tin tức giả dùng để moi tiền anh thì nhiều không đếm xuể.
- Hàn tổng, cậu cho rằng tôi đang lừa cậu sao?
- Xin lỗi, tôi rất bận.
Mạc Tư Hàn vừa đứng lên, Lưu Thiên Đông đã vội vàng lên tiếng.
- Ytalia 3 năm trước, người phụ nữ này đã từng ở đó.
Cả cơ thể Mạc Tư Hàn chợt trở lên cứng ngắc, cảm giác bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt anh. Lưu Thiên Đông biết rằng cá đã cắn câu, trong lòng càng thêm phần vui sướng.
Hắn đã cho người điều tra qua, biết rõ 3 năm trước AIM không hề có dự án nào ở Ytalia, nhưng Mạc Tư Hàn lại bỏ cả một tháng trời quý giá của hắn để ở lại đó. Vậy mục đích duy nhất chỉ có thể là đi tìm người.
- Vậy bây giờ?
Mạc Tư Hàn dường như có thêm phần hy vọng, ngay lập tức để tâm đến lời của Lưu Thiên Đông.
- Lúc này tôi chưa thể nói cho cậu được.
- Đợi khi nào?
Lưu Thiên Đông đưa đôi mắt lộ vẻ gian xảo, chứa đựng đầy tâm cơ nhìn lên bóng dáng cao lớn của Mạc Tư Hàn mà ra điều ẩn ý.
- 10 ngày sau...,
- Hàn tổng, 10 năm còn đợi được thì 10 ngày có là gì đâu. Cậu hãy cố đợi đến lúc đó đi.
Mạc Tư Hàn chỉ khẽ nhếch miệng.
- Cứ vậy đi!
"Hôm đó chính là ngày công bố kết quả dự thầu, Lưu Thiên Đông, con cáo già này, dám ra điều kiện với tôi sao?"
Nói xong, Mạc Tư Hàn quay người bước ra bên ngoài, vẫn còn nghe thấy tiếng Lưu Thiên Đông vang vọng bên tai.
- Hàn tổng, hợp tác vui vẻ.
......................
Tịnh Kỳ vừa bước vào bên trong xe, thì liền gọi ngay cho Tiểu Miên. Dù đã cố gắng đưa ra muôn vàn lí do, cũng không thể nào tin rằng người hạ thuốc cô lại chính là Tiểu Miên. Cô tự hỏi bản thân đã làm gì sai để đến nỗi người bạn thân cũng phải cấu kết với kẻ thù để hãm hại cô như vậy.
Đau đớn và thất vọng.
Mất mát và phẫn nộ.
Đây mới chính là đòn trả thù thành công của Lưu Thiên Uyển dành cho cô.
Biết rõ Tiểu Miên sẽ không hề nghe máy, nhưng cô vẫn cố gọi, đến khi giọng nói quen thuộc của tổng đài vang lên cô mới thôi hi vọng.
Tịnh Kỳ bèn gọi cho Nhược Vũ, hồi chuông đầu tiên vang lên Nhược Vũ đã nhanh chóng bắt máy, giọng nói vội vàng, mếu máo vang lên.
- Tịnh Kỳ, sao bây giờ cậu mới chịu gọi lại, cậu về trường ngay đi..., xảy ra chuyện lớn rồi!
- Nhược Vũ, sao thế?
- Cậu chưa biết gì sao? Mau lên forum của trường mình đi..., rồi mau tới đây..., mình không biết phải làm thế nào nữa....
- huhu...
Vừa dừng cuộc gọi Tịnh Kỳ vội ra hiệu cho tài xế tăng tốc, bản thân nhanh chóng vào forum như lời Nhược Vũ nói.
Vừa kích vào link, tay chân Tịnh Kỳ đã run bắn lên, vẻ mặt hoảng sợ như không dám tin điều mình đang nhìn thấy.
- a... a....
Cô đưa một tay lên bịt lấy miệng, như cố gắng đè nén đi âm thanh sắp sửa bật ra thành tiếng. nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên gò má, từng giọt này đến giọt khác từ đôi mắt phương đông xinh đẹp, cứ thế đua nhau tạo thành dòng nước mặn chát, đau thương.
Tràn ngập trên đó là toàn bộ ảnh nóng của Tiểu Miên cùng một gã trai lạ trong đủ loại tư thế khiêu gợi, tên đó cơ hồ chỉ thấy mỗi bóng lưng, còn đối với Tiểu Miên thì hết thảy đều trông rất rõ ràng.
Tịnh Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, điều duy nhất đối với cô lúc này là tâm trạng của Tiểu Miên, chưa khi nào đoạn đường về trường lại dài đến đau lòng thế này.
......................
Trường Đại Học A.
Từ khoa công nghệ, đến khoa văn hoá, hay về đến khoa luật tất cả đều là đề tài về Tiểu Miên, tin tức lan nhanh một cách chóng mặt càng khiến lòng Tịnh Kỳ rối như tơ vò, cô bèn nghĩ ngay đến Mạc Tư Hàn, người giúp cô ngăn chặn ngay lúc này chỉ có thể là anh.
Bạch Tử Phong trong lúc chờ đợi Mạc Tư Hàn bên ngoài quán cafe, vô tình nhìn thấy loạt ảnh nóng của Tiểu Miên trên mạng xã hội, nhận ra đó là cô bạn thân của Tịnh Kỳ liền vội vàng nói ngay cho Mạc Tư Hàn.
Vừa đúng lúc Tịnh Kỳ gọi đến, Mạc Tư Hàn ra hiệu cho Tử Phong lái xe, còn bản thân ngồi xuống băng ghế sau, lấy ra chiếc Acer Ferrari, rất nhanh chóng, chỉ chưa đầy 1 phút sau tất cả diễn đàn đăng tải hình ảnh của Tiểu Miên đều đã bị đánh sập toàn bộ, mọi tài khoản share và trao đổi đều bị vô hiệu hoá hình ảnh hoàn toàn.
Tịnh Kỳ về kí túc xá, đã trông thấy Nhược Vũ với tâm trạng bồn chồn đứng trước cổng chờ cô.
- Tịnh Kỳ, phải làm sao bây giờ..., Tiểu Miên biết phải làm sao chứ?
- Cậu đã gọi được cho Tiểu Miên chưa?
Nhược Vũ lo sợ, đầu lắc qua lắc lại.
Tịnh Kỳ sốt ruột liền gọi cho mẹ của Tiểu Miên, đầu dây vừa thông, Tịnh Kỳ chưa kịp nói hết câu đã bị mẹ của cô buông lời mắng chửi. Bà ta tuyến bố không có đứa con gái hư đốn như Tiểu Miên, cho rằng cô là nỗi nhục, làm ố uế thanh danh gia đình. Tịnh Kỳ chưa kịp giải thích thì bà ta đã vội vàng tắt máy.
Tâm can cô càng đau lòng hơn cho Tiểu Miên, tại sao đến cả tình thân ruột thịt lại cũng phũ phàng, ruồng bỏ cô như vậy.
Trong lúc chưa biết phải tìm Tiểu Miên ở đâu thì Nhược Vũ đã nhanh chóng kêu lên.
- Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ.
- Sao thế?
- Tiểu Miên..., cậu ấy đang ở cùng Lưu Thiên Uyển.
Trên màn hình điện thoại của Nhược Vũ là hình ảnh trong khu căng tin khoa văn hoá nghệ thuật. Tiểu Miên đang đứng đó, phía trước bàn ăn của Lưu Thiên Uyển.