Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kim Hổ ở ngoài hành cung đợi hoàng đế triệu kiến, đang buồn chán hút thuốc thì phát hiện Lý Định Quốc đi ra, tiến lên thi lễ, Lý Định Quốc lạnh lùng nhìn hắn không nói gì cả cứ thế mà đi làm Kim Hổ gãi đầu không hiểu ra sao.Đúng lúc này Trương Tú đi ra gọi hắn vào hành cung.“ Ngươi hài lòng với vị trí tổng đốc Triều Tiên chứ? “ Giống với Lý Định Quốc, Vân Chiêu không khách khí gì:Kim Hổ cung kính nói: “ Thần là viên gạch trong tay bệ hạ, bệ hạ đặt đâu thần ở đó.”“ Trẫm nghe nói ngươi rất khoan dung với người Triều Tiên?”“ Bệ hạ, đã sinh ra là người, thần thấy nên khoan dung chút vẫn hơn, người Triều Tiên là dân nước nhỏ, dễ bị nước lớn theo túng, vốn sống không dễ dàng, thần đơn giản cho họ không gian hoạt động nhất định.”Vân Chiêu lại hỏi: “ Chu Mỹ Sác sinh cho ngươi một khuê nữ, ngươi lựa chọn sao đây?”Kim Hổ từ từ quỳ xuống dưới chân Vân Chiêu, không hề có ý cầu xin hay phản kháng, đơn giản là phục tùng: “ Xin bệ hạ xử lý.”Vân Chiêu thống khổ nhắm mắt lại: “ Từ Giám sát bộ tới thận hình ti, hồng lư tư đều tấu thỉnh trẫm trừ cái mầm họa này.


Trẫm do dự mãi, niệm tình ngươi vào sinh ra tử, cũng coi như vất vả công cao, tha cho đứa bé đó một mạng.

Đây là lần cuối cùng trẫm nhượng bộ ngươi, ngươi chớ được nước lấn tới.”Kim Hổ cúi đầu:” Thần không cầu xin gì cả, chỉ mong bệ hạ đừng đưa đứa bé đó tách khỏi nàng, thần quyết định lập gia thất, xin bệ hạ ban hôn.”Sắc mặt Vân Chiêu giãn ra phần nào, đi lại trong đại điện vài vòng nói:” Thôi đi, ngươi cũng là anh hùng hảo hán, trẫm không xỉ nhục ngươi làm gì, trừ Chu Mỹ Sác, ngươi có thể xin cưới bất kỳ nữ tử nào đồng ý gả cho ngươi.”“ Thần tuân lệnh.”“ Vậy thì đi đi.”Kim Hổ dùng đại lễ, khấu đầu đủ chín cái mới đi ngược ra ngoài.Vân Chiêu quay về chỗ ngồi, day day trán:” Xử lý hai chuyện này xong, trẫm thấy có chút đau lòng.”Trương Tú mặt không có chút biểu cảm nào:” Bệ hạ quá nhân từ.”Vân Chiêu ôm ngực ho mấy tiếng:” Ngươi tới Đài Loan làm tri phủ đi.”Trương Tú không bất ngờ với lệnh bổ nhiệm này, khom người thi lễ, thậm chí yêu cầu thêm:” Thần tuân lệnh, có điều thần hi vọng bệ hạ giao phó cả Lưu Cầu cho thần quản lý.”Vân Chiêu nghĩ rồi nói:” Trú quân Đài Loan là một sư đoàn sáu nghìn, trẫm cho ngươi mở rộng lên một vạn.”“ Thần tuân lệnh.”“ Đi chuẩn bị đi.”Trương Tú rót cho Vân Chiêu một chén trà nóng rồi mới đi, vừa rời khỏi đại điện, hắn không ức chế được niềm vui trong lòng nữa, ngửa mặt lên trời xanh hét lớn ba lần không ra tiếng, sau đó đi thật nhanh tới tướng quốc phủ.Vân Chiêu về hậu trạch, vừa vào phòng là mệt mỏi thả mình xuống giường.Phùng Anh đi tới hỏi nhỏ:” Khó khăn lắm sao?”Vân Chiêu lắc đầu: “ Không, rất dễ dàng, bỏ đi tình nghĩa thì làm cái gì cũng dễ, chỉ là làm xong lại không thoải mái mà thôi.”“ Tiếp theo chàng còn xử lý Từ Ngũ Tưởng, lại càng khó.”“ Mũi tên đã b ắn ra sao còn quay đầu lại được, sách lược đưa ra rồi cứ thế chấp hành thôi.”Phùng Anh tỏ ra thấu cảm:” Tương lai còn năm năm, phu quân phải điều phối tốt thiên hạ, đúng là rất khó.”Vân Chiêu không thích cùng Phùng Anh tham khảo chuyện triều chính, nói vài câu chống người dậy tìm quanh.Phùng Anh biết y tìm cái gì: “ Đa Đa đi Tử Cấm Thành rồi.”Vân Chiêu cau mày: “ Tới đó làm gì?”Phùng Anh phì cười, đắp chăn lên người Vân Chiêu: “ Cô ấy đi xem chỗ hoàng hậu ở, khi đi còn nói, không thực sự tới chỗ hoàng hậu một phen, cô ấy cảm giác mình làm hoàng hậu giả.”“ Ta biết làm thế không hay, nhưng nếu không thực sự đạp hoàng triều cũ xuống bùn, thói quen mới, ý thức mới sẽ không sinh ra, ta cho thiên hạ liều thuốc mạnh, hi vọng hiệu quả.” Vân Chiêu thở dài, y thất hứa với Tiền Đa Đa, nhưng không còn cách nào khác, mầm mống xã hội cũ đang trỗi dậy, y phải bóp nát nó, phải truyền đi thông điệp cứng rắn nhất.Phùng Anh nói nhỏ:” Sách lược bệ hạ có hiệu quả rồi, bách tính kinh thành vừa khóc vừa vội vàng vào Tử Cấm Thành, bọn họ vẫn là người thích hoàng đế nhất thiên hạ, nhưng sau khi ý chỉ bệ hạ đưa xuống, bọn họ nhanh chóng thành quần thể đầu tiên trêu đùa hoàng gia.


Thiếp nghe nói họ mới là người ăn tiêu điên cuồng nhất trong Tử Cấm Thành.”Vân Chiêu cười nhạt:” Nàng xem, đó chính là nhân tính.”Tiền Đa Đa đến chiều đi chơi về, Vân Chiêu rất bất ngờ, cứ nghĩ nàng ở lại Tử Cấm Thành ngủ luôn cơ, không ra lấy uy hoàng hậu ra tác oai tác quái hành hạ người khác một phen làm sao nàng thỏa mãn được.Không ngờ nàng lại về.Vân Chiêu thậm chí thấy Tiền Đa Đa chẳng vui vẻ gì:” Tử Cấm Thành thế nào?”“ Chả thế nào cả, trần nhà rất cao, trống tới khiếp người, xà nhà rất to, rất thích hợp để treo cổ.”Câu trả lời của nàng làm Vân Chiêu phải bật cười, lần đầu tiên nghe thấy có người đi đánh giá về Tử Cấm Thành như vậy, nhưng cũng không phải vô lý:” Sao thế, nàng nghe thấy chuyện quỷ hồn trong đó rồi à?”Tiền Đa Đa thả người ngồi xuống giường:” Trạch viện cũ nào mà chẳng có vài quỷ hồn.”“ Nhà ta làm gì có.”“ Sao chàng biết là không có?”“ Í, nàng thấy rồi à?”“ Con ngan mẫu thân nuôi sống gần 30 năm rồi, tới giờ trông chẳng thấy có vẻ gì là sắp chết, còn nữa, con lợn rừng kia cũng mới chết vài năm thôi, sống cũng phải ba mươi năm, lợn sống 20 năm đã thành tinh chứ nói gì sống 30 năm.


Còn cả lão già Vân Phúc, bệnh tới chỉ còn bộ xương, lúc nào thiếp cũng nghĩ là ông ta sắp chết tới nơi rồi, vậy mà chẳng chịu chết cho, cái lão già đó đến già đâm đổ đốn, vung tiền vào thanh lâu, giờ nổi danh khắp Trường An.”“ Thế là tốt mà.”Nói tới mấy chuyện này Vân Chiêu rất đắc ý, chỉ cần vào Vân thị, bất kể là người hay súc vật đều rất thọ, đó là phúc, là điềm lành chứ không phải ma quỷ như Tiền Đa Đa nói.Ngày mai Vân Chiêu còn đi xem điềm lành Hàn Tú Phân hiến lên cho mình, là kỳ lân.Nghe nói thứ này Tam Bảo thái giám từng hiến cho Chu Lệ, Chu Lệ nhìn thấy mặt rồng hớn hở, thưởng lớn cho ông ta.Vân Chiêu biết Chu Lệ được hoàng vị không chính thống, cho nên điềm lành gì với ông ta cũng vô cùng quan trọng, còn thật hay không chẳng quan trọng, vì thế Vân Chiêu nghe nói tới kỳ lân cũng chỉ cười cho qua.Sai người bí thư giám lật hết điển tịch, tìm được ( Thụy ứng kỳ lân tụng) và tranh vẽ của quan viên Hàn lâm viện, xem qua tranh và miêu tả, Vân Chiêu khẳng định đây là thứ thường thấy ở vườn bách thú ...!Hươu cao cổ.Ngay từ đầu Vân Chiêu đã không tin Hàn Tú Phân làm ra chuyện này, đây nhất định là cái trò của Hồng Thừa Trù, chỉ là lợi ích của Nam Dương và Mã Lục Giáp trùng hợp cao độ, nên Hàn Tú Phân mới hợp tác với ông ta.Tập đoàn lợi ích là không chấp nhận được.Lý Định Quốc sở dĩ bị đoạt quân quyền là vì hắn cùng Từ Ngũ Tưởng, Kim Hổ tạo thành liên minh lợi ích.Vân Chiêu hi vọng quan viên địa phương giao lưu hợp tác với nhau, nhưng tuyệt đối không chấp nhận họ thông đồng vì lợi ích chung.Lý Định Quốc hai lần làm trái với quyết định của Vân Chiêu, cố chấp tiến vào Liêu Đông, khiến kế hoạch Lý Hồng Cơ, Đa Nhĩ Cổn phát triển Liêu Đông mà Vân Chiêu muốn tan thành bong bóng.Khi vây khốn đám người này ở Liêu Đông, đoạn tuyệt giao dịch với Trung Nguyên, bọn chúng vì sinh tồn sẽ ra sức sản xuất, ít nhất là phải khai hoang trồng trọt, bất kể bọn chúng khai hoang ở đâu, cuối cùng thứ không thể phá hoại đó sẽ thuộc về Đại Minh.Chứ không phải như bây giờ phải tốn công khai phát.Bọn họ tất nhiên không có dị tâm gì, nhưng có lợi ích ở Liêu Đông, chỉ là không ngờ Lý Định Quốc vừa có hành động, Lý Hồng Cơ quyết đoán rời Liêu Đông, Đa Nhĩ Cồn cũng lùi về cố thủ Triều Tiên, rốt cuộc để lại đống đổ nát ....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK