Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“ Huyện tôn sẽ không tha cho ta.” Đoàn Quốc Nhân nghiêng tai lắng nghe tiếng gió sau đó khẳng định chắc chắn:Lý Định Quốc không biết tên bi3n thái nửa điếc này nghe thấy cái gì trong gió, chẳng lẽ còn nghe được động tĩnh từ huyện Lam Điền truyền tới, song hắn tán đồng: “ Cũng không tha cho ta.”“ Đám người đó thực sự quá điên cuồng.” Giọng Trương Quốc Phượng có chút không đành lòng:” Bọn họ thà vào sa mạc sống chứ không muốn quay về Ninh Hạ, ta chẳng hiểu thần thánh gì muốn con người chịu khổ, chỉ thương cho phụ nhân và trẻ nhỏ chẳng thể tự quyết.”Đoàn Quốc Nhân chẳng hề đồng cảm, lạnh nhạt nói:” Điều ấy chứng tỏ chúng ta không làm gì sai hết, đám người như thế không thể giữ, đây là đất đai của con người, không phải lãnh địa của thần linh, bọn họ chọn làm con dân của thần chứ không phải con dân của huyện Lam Điền thì không thể trách người khác.”Trương Quốc Phượng vẫn không tán đồng: “ Huyện Lam Điền không nên trở thành một nơi như thế, nơi này phải có bao dung cảm hóa chứ không phải chỉ biết trừ bỏ người khác biệt.”Lý Định Quốc bật cười: “ Quốc Phượng, đó là lòng dạ phụ nhân, không nên có mới đúng.”“ Chính vì điều là lòng dạ phụ nhân này mà ta mới muốn theo huyện tôn chứ không phải là Bát đại vương, thời buổi này muốn giết người thực sự quá dễ dàng.


“ Trương Quốc Phượng hít sâu một hơi: “ Ta kiến nghị, đợi ở đây ba ngày rồi hẵng về.”“ Đợi cái gì? “ Ánh mắt Đoàn Quốc Nhân như đao kiếm chiếu vào Trương Quốc Phượng:Trương Quốc Phượng chẳng hề sợ hắn: “ Đợi những người hối hận muốn quay lại, ta sẽ cho họ cơ hội.”“ Bọn họ không quay lại đâu.”“ Ít nhất ta đã đợi.”Gió từ trong sa mạc thổi ra, sa mạc vào tháng mười gió lạnh thấu xương, ba người ngồi quanh đống lửa mà chẳng cảm thấy được bao nhiêu hơi ấm.


Đoàn Quốc Nhân ngồi khoanh chân vững như Thái Sơn, Lý Định Quốc chùm kín mình trong áo lông cừu ngủ, chỉ có Trương Quốc Phượng đứng thẳng người đối diện với gió cát nhìn về phía sa mạc, hắn hi vọng xuất hiện những người chịu cúi đầu với hiện thực.Ba ngày nhanh chóng qua đi, không một ai từ sa mạc đi ra, gió trong sa mạc ngày một lớn, mang theo cát bụi bay múa mù mịt, đại quân nếu chưa chịu rời đi, e sẽ gặp phải bão cát.Trong bão cát như thế, cho dù là lạc đà giỏi chịu đựng nhất cũng phải hạ thấp người, nằm sau gò cát, đợi bão qua đi, còn con người thì vọng rất ít.“ Hài lòng chưa?” Đoàn Quốc Nhân giọng đầy vẻ chế nhạo:Trương Quốc Phượng buồn bã nói:” Hài lòng rồi, ít nhất lòng ta không quá khó chịu nữa.”“ Vì để ngươi yên lòng mà 2000 kỵ binh phải cùng ngươi ăn cát bên rìa sa mạc ba ngày, Lý tướng quân nói không sai, đúng là lòng dạ phụ nhân.”“ Loại chuyện này do phó tướng định đoạt, Lý tướng quân chỉ quản đánh trận, chính vụ do ta quản, Đoàn Quốc Nhân, có việc liên quan tới chính vụ, ngươi cứ tính lên đầu ta.”Đoàn Quốc Nhân cười lớn:” Quả nhiên là hảo huynh đệ, các ngươi đều muốn làm người tốt, vậy để ta làm kẻ xấu là được rồi, ngươi cho rằng ta nhất định muốn đuổi họ vào sa mạc sao?”“ Ta làm thế là chuẩn bị cho tương lai tiến vào Tây Vực, từ sau khi Cao Tiên Chi thời Đường chiến bại ở Đát La Tư tới này, người Hán chúng ta liên tiếp bị đẩy khỏi Tây Vực.

Một cái Gia Dục quan, một hành lang Hà Tây không đủ bảo vệ cương thổ người Hán chúng ta, giống như một toàn Sơn Hải Quan không thể đủ bảo vệ kinh thành vậy, nên chúng ta phải chuẩn bị quốc.”“ Lật xem hết sử sách các triều, nếu không thể định ra cương vực vào thời khai quốc, sau này phát triển khó càng thêm khó, chỉ có dần dần thu hẹp lại.


Nên ta muốn tranh thủ khi có thực lực, cố gắng mở rộng cương thổ, dù con cháu kém cỏi cũng có thể bại thêm vài lần, chống đỡ thêm vài năm, thế là đủ.”“ Vẻn vẹn vinh nhục cá nhân có là gì, chỉ cần ta có thể đẩy biên cương ra ngoài ngàn dặm, cho dù Đoàn Quốc Nhân này thịt nát xương tan cũng chẳng tiếc.”“ Trương Quốc Phượng ngươi đừng có ở trước mặt ta ra vẻ trí giả, ngươi chưa đủ tư cách đâu, không phải ta không biết làm quan, mà không muốn làm loại quan viên chỉ biết vâng vâng dạ dạ như ngươi, thực sự không biết huyện tôn đưa các ngươi lên cao như vậy làm gì?” Rồi khoác áo choàng lên ngựa một mình một bóng phóng đi trước, rất có ý vị tráng sĩ một đi không trở về.Nói ra thật là lạ, đất đai bên rìa sa mạc thường không tệ, đất đai nơi này tơi xốp, màu mỡ, chỉ cần có đủ nước là lương thực sẽ mọc rất tốt.Đoàn Quốc Nhân lại không cho phép canh tác bên rìa sa mạc, khu vực này chỉ cho phép trồng cây, cây trồng cũng không phải là cây gỗ cao lớn thường thấy, mà là các loài cây sa mạc.Vì sao phải làm như thế thì kỳ thực chính bản thân Đoàn Quốc Nhân cũng không hiểu, chỉ biết đây là lệnh của Vân Chiêu, cho nên y chấp hành.


Mà ngay cả Vân Chiêu cũng không biết nguyên nhân thực sự cơ, chỉ biết vào cái thời đại khoa học hưng thịnh người ta đều làm thế, vậy thì chắc chắn không phải sai.Đời sau ở Ninh Hạ cũng làm như thế, chủ yếu đề phòng sa mạc lấp mất Hoàng Hà, giờ sa mạc còn cách Hoàng Hà xa lắm, tới hơn 200 dặm, Vân Chiêu thấy cứ cẩn thận là hơn.Kiến Nô sau khi vào Trung Nguyên coi trị thủy Hoàng Hà là chuyện trọng yếu hàng đầu, Vân chiêu không nghĩ rằng tương lai mình làm chủ mảnh đất này thì Hoàng Hà sẽ tha cho y.So với việc Hoàng Hà tràn nước khắp nơi kêu trời rơi lệ, không như nhân lúc còn có cơ hội cứ làm trước đi.Lý Định Quốc dẫn binh mã quay về trấn Ninh Hạ, người dân ở đây được quan lại Lam Điền chỉ dần bắt đầu làm đất rồi, nhân lúc đất đai chưa bị đông cứng, bốn mươi vạn người, hơn trăm vạn gia súc tưng bừng làm việc.Men theo Hoàng Hà đào mấy trăm con kênh dẫn nước tới mảnh ruộng đã được chỉnh lý xong, phóng mắt nhìn tới chỉ thấy mặt đất sâm sấp nước, đợi tới khai xuân năm sau mảnh đát được tưới tiêu mùa đông này sẽ mang tới sức sống bừng bừng cho trấn Ninh Hạ.Khung cảnh lao động hoành tráng thường khiến người ta sinh ra nhiệt tình làm việc cùng với hi vọng vô hạn vào tương lai.Lưu Ngọc Kỳ ngồi trong lều, uống một ngụm nước trà đã lạnh ngắt, trong lòng lại trảo dâng hứng thi cả.Mặc dù hắn sức trói gà không chặt, nhưng bên trong lòng chứa một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, dù người khổng lồ này chỉ thích ngâm thơ làm phú, không thích lao động, vẫn khiến Lưu Ngọc Kỳ sinh ra ảo giác lão tử vô địch thiên hạ.- Cấy cày ngàn mẫu đày ngàn hộcSức cùng lực kiệt kệ vết thươngChỉ mong chúng sinh đều no bụngKhông ngại mệt lử ngắm tàn dương.Bị nhiệt tình của người lao động gây xúc động không ngờ tự nhiên đem bản thân vào khung cảnh lao động sản xuất sôi nổi đó, Lưu Ngọc Kỳ đung đưa người ngâm thơ:Nói thực con người hắn trừ quá vô dụng ra thì không có thói xấu gì, còn rất chăm chỉ, cho hắn một mô hình làm việc, thế là hắn thật thà làm tiếp.Có điều đó cũng là sự khắc họa phổ biến của quan viên Đại Minh lúc này, thanh liêm, vô dụng đã thành nhân tuyển hàng đầu.Nhiệm vụ thanh trừng cuối cùng cũng đi vào hồi kết, đại quân của Lý Định Quốc bắt đầu nghỉ ngơi, Đoàn Quốc Nhân bắt đầu lập hộ tịch, mỗi 5 hộ lưu dân xen vào một hộ tôn giáo, tổ hợp như thế gần như đã thiết lập lại nhân khẩu toàn bộ trấn Ninh Hạ, khiến cho người có nhà cửa cũng vị nhiều nguyên nhân phải đập đổ làm lại.Nơi này tất nhiên không cung ứng gạch ngói, toàn bộ nhà mới đều làm gạch mộc, thống nhất làm thành mô hình nhà trệt như ở huyện Lam Điền, cứ 200 hộ thành một thôn, công tác này sẽ hoàn thành trước nắm mới.Đoàn Quốc Nhân tin, đợi tới năm sau lưu dân người Hán tiếp tục di cư tới, vấn đề tôn giáo dị tộc của trấn Ninh Hạ sẽ được giải quyết triệt để.Trong khoảng thời gian dài sau này bất kể Trung Nguyên, kinh sư hay Giang Nam đều chìm vào trong chiến tranh vô tận, như thế Ninh Hạ, Quan Trung, thành Lam Điền sẽ gánh vác trên vai nghiệm vụ sản xuất nặng nề, thay thế Giang Nam cung ứng lương thực cho toàn quốc.Như thế đại quân Lam Điền mang theo lương thực sẽ đánh đâu thắng đấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK