Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trương Gia Thành kéo cày đi từng bước trong ruộng, miệng thở hổn hển, huyết quản xanh như rễ cổ thụ chằng chịt quanh cổ, mồ hôi thuận theo làn da đen đúa nhỏ tong tong xuống đất.Sau lưng hắn là tiểu nữ tử chỉ chừng mười tuổi đang nỗ lực giữ cày, có thể nhìn ra nó phải dồn hết sức để đè lưỡi cày xuống, nó quà gày gò, quá nhỏ mà.Dù đã phải làm thay việc cho gia súc, đường cày vẫn rất nông.Chuyện này Trương Gia Thành cũng chẳng có gì không hài lòng, triều đình cho cha con họ mười hai mẫu đất, trong đó ba mẫu ruộng nước, sáu mẫu ruộng hạn, ba mẫu ruộng đồi.Ruộng nước dùng thuổng sắt xới từng chút một, thêm vài ngày nữa đợi rễ cỏ xới lên bị phơi nắng chết hết là có thể dùng trúc san bằng đất, sau đó gieo hạt giống.Ruộng hạn nhiều quá, không cách nào dùng thuổng xới đất, chỉ đành đi mượn cái cày, lấy sức người cày ruộng.Một người cày chín mẫu ruộng, đây là công việc giết người.Thế nhưng Trương Gia Thành lại không thấy mệt, nếu không thể trồng hết lương thực ở số ruộng này, hắn sống cũng không có ý nghĩa gì.Lâu, lâu lắm rồi nhà Trương Gia Thành không có ruộng, từ khi hắn biết nhớ, nhà hắn đều đi làm ruộng cho người ta, hắn là người thích trồng trọt, cha hắn, gia gia hắn, đều là nông phu giỏi ...!Nhưng nhà hắn không có ruộng.Bây giờ có ruộng rồi, Trương Gia Thành làm việc không thấy mệt.Từ lúc mặt trời lên tới nắng chói chang, Trương Gia Thành mới cày được nửa mấu ruộng, quay đầu nhìn mồ hôi làm tóc bết lên trán khuê nữ, hắn đau lòng lắm.“ Khuê nữ, nghỉ thôi.”“ Cha, con không mệt.” Khuê nữ rất hiểu chuyện, nhe răng cười thật tươi che giấu mệt mỏi:“ Làm việc nặng như thế sao không mệt được.“ Trương Gia Thành vất vả kéo cày sang một bên, cởi thừng hằn vai ra, cùng khuê nữ ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.Cơm nắm rau chẳng phải thứ ngon gì, nhưng là thức ăn duy nhất của hai cha con lúc này, tâm tình tốt nên ăn rất ngon lành.“ Cha sẽ trồng thật nhiều ngọc mễ, tới mùa thu luộc cho con ăn.” Triệu Gia Thành mơ tưởng tới vụ thu hoạch:Khuê nữ không nghe thấy cha nói gì, nó còn đang hâm mộ nhìn gia súc lớn đang cày đất ở ruộng bên.Có gia súc lớn thì tốt quá, luống cày vừa sâu vừa đều, không như ruộng nhà nó, lộn xộn chỗ cao chỗ thấp.Cảnh đó lọt vào mắt đại lý trưởng Lương Anh, nàng chỉ thở dài rồi rời đi.Phủ nha quy định, ba khẩu mới là một nhà, mà nhà Trương Gia Thành chỉ có hai khẩu, phủ nha lại quy định, một nhà được mượn một con gia súc từ triều đình, thế nên nhà hắn không đủ tiêu chuẩn mượn gia súc.Kỳ thực nếu như Trương Gia Thành cưới một lão bà thì chuyện xong rồi, nhưng hắn nhất quyết không chịu.Kinh thành là nơi có nhiều nữ tử không nơi nương tựa nhất Đại Minh này, vì bọn họ đều bị đại quân của Lý Hồng Cơ chà đạp ...!Bọn họ rõ ràng là người bị hại, nhưng không một ai chịu tiếp nhận họ ...!Không ai cả.Vì cùng là nữ tử, Từ Ngũ Tưởng tất nhiên đem chuyện bố trí những nữ tử đó ra sao giao cho Lương Anh.Lương Anh vốn cho rằng đây là nhiệm vụ dễ dàng, dù sao nàng ở kinh thành đã lâu, biết nơi này trải qua kiếp nạn, người tan nhà vô số kể.Mọi người an ủi nhau, bảo vệ nhau, sau đó dìu dắt nhau sống tiếp là chuyện vô cùng mỹ hảo, Lương Anh nghĩ thế, người Tần bọn họ nghĩ thế, chuyện nuôi con người khác cũng không thành vấn đề, nhưng người kinh thành không nghĩ thế.Bọn họ giống Trương Gia Thành, thà tự mình kéo cày chứ không muốn chọn nữ tử thích hợp để thành lập gia thất, bọn họ từ chối rất dứt khoát, không có chừa lại chút khả năng thương lượng nào.Lương Anh đi tới từ đầu kia mảnh ruộng.Nông gia hán tử đó biết thân phận Lương Anh, khom lưng cười bồi chào hỏi.Lương Anh lấy nắm đất bóp nát trong tay, kiểm tra chất đất xong ném đi: “ Đất không tệ, tuy là ruộng hạn nhưng vẫn có thể trồng ngọc mễ được, nếu trong ruộng ngọc mễ trồng lẫn ít lạc, không kém ruộng nước đâu.”Trương Gia Thành cười chất phác: “ Không đủ lao lực, không làm được nhiều như thế.”“ Nhà ngươi có hai người rồi, sao không cưới một người về, ở viện cô quả có không ít khuê nữ nhà lành, cưới về cả nhà ba người cùng sống có tốt không? Hơn nữa ba khẩu là có thể mượn một gia súc lớn ở chỗ quan phủ rồi.” Lương Anh ra sức vẽ ra viễn cảnh thật tốt:” Chỉ hai năm thôi, gia súc sinh con, giao gia súc nhỏ cho quan phủ, thế là được con lớn rồi, lãi quá mà.”Trương Gia Thành vốn đang cười luôn miệng, mặt tức thì tối đen:” Bà nương tiểu nhân khi bị đám súc sinh kia họa hại đã dùng kéo đâm vào ngực, bỏ lại cha con tiểu nhân rồi.


Nàng ấy làm được, sao đám người kia không làm được, Trương Gia Thành này cả đời nuôi khuê nữ, cũng không cần đám nữ nhân nhục tổ tông đó.”Lương Anh thở dài:” Bọn họ cũng rất đáng thương mà.”“ Sao họ không chết cả đi?”“ Câm mồm, khi lão bà ngươi gặp nạn, sao ngươi không liều mạng với tặc khấu.”Trương Gia Thành phanh áo ra, chỉ vết thương kinh khủng trên ngực, mắt trợn tròn:” Tiểu nhân làm rồi, bà nương tiểu nhân cũng liều mạng rồi, là ông trời thương khuê nữ tiểu nhân không cha mẹ không sống được nên kéo ra khỏi đống người chết.”“ Quan gia, Trương gia không phải nhà đại hộ, nhưng là nhà có liêm sỉ, cưới một nữ nhân nát về, khuê nữ tiểu nhân sau này còn là con nhà lành nữa không? Không có gia súc còn sống được, khó khăn chút thôi, tiểu nhân cắn răng bỏ sức ngoài ruộng, cuộc sống sẽ tốt hơn, tự kiếm tiền mua gia súc về, dùng mới yên tâm.”Đã nói tới mức này rồi, Lương Anh không biết nói gì thêm, giờ kinh thành nhìn có vẻ đã khôi phục, kỳ thực là nơi chất chứa lửa giận.Ai ai cũng đầy phẫn hận trong lòng, chỉ cố nén xuống để sống, cho nên mới tạo ra loại người cay nghiệt như Trương Gia Thành.Chuyện này cần có người đi đầu, sau đó thế nào cũng có người làm theo, lúc ấy mới dễ giải quyết.Kỳ thực có không ít người muốn cưới nữ tử trong viện cô quả đấy, nhưng sau khi Lương Anh điều tra bối cảnh những kẻ đó, nổi giận đùng đùng.Bọn chúng đa phần là đám lưu manh kinh thành, quân khốn kiếp đó lấy cớ là kiếm lão bà, kỳ thực là vừa dùng nữ tử đáng thương kia để kiếm lợi từ chính sách của triều đình, sau đó lại dùng nữ tử đó làm xướng kỹ tại nhà, nuôi sống chúng.Khi đại quân Lam Điền chưa vào thành, bọn chúng đã thu nhận không ít nữ tử như thế về nhà mưu lợi.Khi Lương Anh dẫn nha dịch tìm tới chỗ những nữ tử bị đám lưu manh khống chế, tận mắt nhìn thấy thảm cảnh địa ngục nhân gian.Đám lưu manh còn thông đồng kết bọn với nhau uy hiếp Lương Anh, nếu không giao nữ nhân viện cô quả cho chúng, chính nàng cũng không giữ được mình.Thế là một nữ quan trước kia mang theo ý nguyện tốt đẹp tới kinh thành cứu vớt bách tính mở ra cuộc đồ sát lớn nhất của quan viên Lam Điền ở nơi này.Người kinh thành kinh hoàng chứng kiến một nữ nhân hai tay hai đao, giết từ đầu đường tới cuối đường.81 tên lưu manh đã thành ma dưới đao nàng.Khi Lương Anh toàn thân đẫm máu đi ra từ đầu kia của con đường, người vây quanh xem không ai là không sợ chết khiếp, đám vô lại chưa kịp bị nha dịch khống chế đều vứt vũ khí quỳ xuống cầu xin tha mạng.Dù là thế xuất thân từ Mật điệp ti, Lương Anh biết, nếu không giết cho đám lưu manh toàn kinh thành sợ vỡ mật thì chuyện này còn tái diễn.Vì thế nàng lấy danh nghĩa dẹp phản loạn, sai nha dịch lôi từng tên lưu manh ra, tự mình chặt đầu thị chúng giữa đường.


Thế là mỹ danh "hoạt diêm la" được gán cho nàng, nơi nàng quản lý, đám lưu manh chưa sa lưới cuống cuồng bỏ chạy.Chỉ là qua một trận đó, số nữ tử cần bố trí tăng gấp đôi, độ khó lại chẳng giảm chút nào......


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK