Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một công tử phong độ ra đi, một quân hán th ô tục trở về.

Đó là miêu tả chân thực về Mộc Thiên Đào.

Mặc dù chỉ mới đi hơn nửa năm, nhưng với Mộc Thiên Đào mà nói giống như đã trải qua cả đời người dài dằng dặc.

Trong nửa năm qua, hắn không còn nhà nữa, hoàng đế mà cả nhà thề trung thành cũng không còn, trải qua một đêm xuân với nữ tử trong lòng, thế nhưng nhanh chóng đánh mất nàng.

Nửa năm qua hắn giết người vô số, cuối cùng chẳng thay đổi được bất kỳ điều gì.

Đến khi nghe nói mình có thể quay về thư viện, hắn giải tán đám Tiết tú tài, chia cho họ toàn bộ số bạc lớn lấy từ chỗ Lưu Tông Mẫn để làm lại cuộc đời, sau đó vứt bỏ mọi thứ sau lưng, hai bàn tay trắng quay về Ngọc Sơn.

Cho dù toàn thiên hạ vứt bỏ hắn, nơi này luôn có một cái giường gỗ cho hắn, có thể yên tâm ngủ một giấc, không cần sợ bị người khác giết, cũng không cần giết người khác.

Đi hơn hai ngàn dặm đường, giày da đã rách nát, ba lô sau lưng chẳng còn nhìn ra màu ban đầu, y phục xác xơ, râu ria lởm chởm tăng thêm vài phần tang thương, vài phần chững chạc.

Nhưng mỗi bước chân hắn lại như rồng như hổ.

Không thể không nói, thư viện là nơi có nhãn quang, nữ tử ở đây cũng khác đám son phấn dung tục bên ngoài, những nữ tử ôm sách trong lòng nhìn thấy Mộc Thiên Đào đều dừng bước, mắt không thấy vẻ giễu cợt, chỉ có hứng thú tò mò.


Đôi mắt Mộc Thiên Đào cũng sỗ sàng dừng ở vị trí nổi bật trên người những nữ tử mỹ lệ đó một chút, sau đó xoa xoa cằm, chuốc lấy đống tiếng chửi, sảng khoái bước đi.

Khi đi qua giàn nho, nhìn thấy Trương Hiền Lượng tiên sinh vội vàng chạy tới quỳ xuống hô to:” Tiên sinh, đứa đệ tử không ra gì của người về rồi.

”Trương Hiền Lượng ngẩn ra một lúc mới nhận ra là ai, vốn còn rất giận hắn, nhìn cái bộ dạng chẳng khác gì tên thổ phỉ này lại mềm lòng, xoa đầu hắn:” Cũ không đi, mới không tới, nghĩ thoáng chút, đại trượng phu sống trên đời vốn gian nan, thất bại là lẽ thường, thành công sớm chưa chắc đã tốt, làm lại từ đầu là tốt rồi.

”“ Lúc ngươi đi còn chưa nộp bài tập, mai lên lớp mang theo.

”Mộc Thiên Đào dập đầu liên hồi, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói:” Đệ tử ! ”“ Thế nào, quên hết bài vở rồi à? “ Trương Hiền Lượng nhanh chóng quay lại gương mặt lạnh lùng như thường lệ: “ Còn nhớ lúc đi ta có nói với ngươi, làm gì cũng không thể không học.

”“ Đệ tử chưa quên, mai nhất định nộp lên tiên sinh.

”“ Hừ, thế còn không mau đi đi.

”Mộc Thiên Đào biết tiên sinh là người ngoài lạnh trong nóng, làm như thế để tránh mình khó xử, liên tục dập đập ba cái rồi vội vàng bò dậy, xách cái ba lô to quá cỡ lên, vừa hú hét vừa chạy về túc xá trong ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh.

Trương Hiền Lượng nhìn Mộc Thiên Đào la hét như đứa trẻ chạy mất, gương mặt lạnh lùng thêm nụ cười nhẹ, gật gù:” Khá lắm, khá lắm, tâm trí còn sáng sủa hơn xưa, tiền đồ vô lượng.

”Lúc này cũng chính là giờ tan học.

Lưu Bổn Xương nghêu ngao hát từ lóp học trở về, đá cửa phòng nói lớn:” Lợn Béo, hôm nay ngươi còn chạy nhanh hơn ta à, đúng là quỷ đói đầu thai ! ”Mới nói tới đó thì một mùi thối xộc vào mũi, cái mùi kinh tởm như hỗn hợp dưa chua để quá ngày lại lẫn mùi chuột chết, bị hắn nuốt hết vào phổi, rồi từ phổi tuần hoàn lên não, hắn loạng choạng chạy ra khỏi phòng.

Ọe!Vịn lan can nôn ọe hồi lâu, Lưu Bổn Xương nôn ch ảy nước mắt, rống lớn:” Hà Chí Viễn, con mẹ nhà ngươi, ai cho ngươi men làm thạch trắng ở phòng thí nghiệm về phòng.

”“ Ta có mang về đâu, thứ đó nặng mùi như vậy, mang về phòng ai mà ngủ nổi.

”Lưu Bổn Xương quay đầu nhìn thấy Hà Chí Viễn từ sau lưng đi tới, lúc hắn đi học thì trong phòng còn chưa có mùi này, Hà Chí Viễn về sau hắn thì tất nhiên cũng không phải thủ phạm.

Tên béo Tôn Chu vừa đi vừa mới đá đểu:” Vừa rồi ta nghe rõ Lưu Ngốc chửi con mẹ ngươi đấy, nếu là ta đã không chịu nổi.

”Tên này vừa bước chân vào lui ra còn nhanh gấp bội, sau đó th ở dốc, hét lên:” Trong phòng có người ngoài.

”Hai người kia đang ngạc nhiên thì trong phòng truyền ra cái giọng quen mà chẳng quen lắm:” Con Bạc, Vịt Chết, Lợn Béo, ta về rồi.

”Ba người đưa mặt nhìn nhau, không dám tin vào tai mình, theo họ biết, chủ nhân của giọng nói này đã chết trong loạn quân ở kinh thành rồi cơ mà.


“ Buổi trưa ta muốn ăn cà xào ớt, khoai tây xào trứng, dưa chua cũng lấy một ít, cơm thì gấp đôi.

”Lại là cái giọng đó, không phải hồn ma, ba người không nghi ngờ nữa, nhanh chóng bịt mũi chạy vào phòng.

Phòng vẫn thế, chỉ là ở bàn cuối phòng có một đại hán đen xì xì, râu ria như cường đạo, mặt đất chất đống y phục bốc mùi, cái giày rách càng là nguồn tai họa.

Cả ba gần như cùng lúc kêu lên với giọng không sao tin nổi:” Thỏ Nhi?”Mộc Thiên Đào cười đắc ý xoa cái mặt râu ria tua tủa:” Cái mặt này còn làm Thỏ Nhi được à?”Lợn Béo lắc đầu ngày, đây là bộ dạng của người được Thỏ Nhi hầu hạ mới đúng.

Mộc Thiên Đào vỗ ngực khoe vết thương chằng chịt:” Huân chương nam tử, hâm mộ chết chưa hả đám thỏ nhi?”Lưu Bổn Xương tay bịt mũi, tay cầm que đẩy cửa sổ, Hà Chí Viễn nhanh tay ném đống y phục bốc mùi vào thùng rác đóng lại, ba người tụ với nhau bên cửa sổ, tránh xa Mộc Thiên Đào.

Nếu như người trước mắt trắng lên gấp đôi, sạch thêm trăm lần, cạo hết râu ria tua tủa đi, không còn vết thương hung hiểm kia nữa mới là Mộc Thiên Đào mà họ quen.

Tên thổ phỉ này đâu ra một phần mười phong độ thế tử vương phủ lãnh ngạo năm nào chứ.

Mộc Thiên Đào chủ động nói trước:” À, sau này gọi ta là Kim Hổ, tự Sồ Hổ, nhớ đấy cái tên kia sau này không được nhắc tới nữa.

”Lưu Bổn Xương tò mò:” Không mang họ Mộc nữa à? À, hiểu rồi, Kim khắc Mộc, ngươi muốn lợi hại hơn chứ gì.

”Tôn Chu cũng thắc mắc:” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến ngươi biến thành bộ dạng thế này chứ, cho dù đánh trận thua chăng nữa thì với thân phận …”Mộc Thiên Đào đấm mạnh hai tay vào nhau, gằn giọng đe dọa:” Có số chuyện không thể nói, bệ hạ cấm chỉ.

”Hà Viễn Chí xưa nay chững chạc gật đầu, kéo hai tên bằng hữu lại, không cho truy hỏi nữa:” Nếu thế bọn ta quên đi con người cũ, chỉ có điều là Kim Hổ thì ta vẫn muốn ôm ngươi một cái ! Nếu ngươi không thối như thế ! ”“ Nam tử đại tượng phu, muốn ôm thì ôm.

”Mộc Thiên Đào giang rộng tay ra, ôm cả ba người một lúc, còn dùng đầu cụng mạnh mỗi tên một cái, vậy là một tên thối thành bốn tên thối rồi.


Lợn Béo la oai oái:” Ta thích con người cũ của ngươi hơn, tránh tránh, thối chết mất.

”Hai tên kia cũng gật đầu, cái tên này thực sự biến thành người khác rồi, trước kia lạnh lùng xa cách bao nhiêu giờ nhiệt tình phóng khoáng bây nhiêu.

Dù sao còn sống là tốt nhất rồi.

“ Dù sao ngươi phải tắm đi đã, rồi sau đó làm gì hẵng làm, thư viện chưa từng kẻ nào bẩn hơn ngươi rồi.

”“ Mà sao lại thảm như thế, không phải là đi tới kinh thành thi trạng nguyên à? Về sau nghe nói ngươi ở kinh thành uy phong lắm, tống tiền đám huân quý mấy trăm vạn lượng bạc mà, sao về không có tí quà nào?”Cả đám nhao nhao hỏi Mộc Thiên Đào đưa tay ngăn lại:” Đã bảo không được hỏi mà … Tiền vốn có một ít, sau lấy ra để bố trí cho những người đi theo ta rồi.

Đi qua dịch trạm của chúng ta, ta không tiện vào, nên cứ như vậy lang thang, ngay cả ngựa cũng giết ăn thịt mới có sức mà về.

”Hà Chí Viễn đã bê chậu gỗ, Lợn Béo và Lưu Bản Xương xua đuổi, thế là bốn người cùng nhau đi tới nhà tắm.

,!.

.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK