Hôm nay Vân Chiêu ăn cơm vẫn ngấu nghiến đói khát như cũ, chỉ là bữa ăn rất không yên lành, vì mẹ cừ thò chân ra dưới bàn đá y.Sau khi toàn bộ thìa canh bị đá đổ hết ra vạt áo, Vân Chiêu nhìn mẹ nói một câu trái lương tâm: “ Chân mẹ rất đẹp.”Vân Nương nghe vậy mặt mày hớn hở, còn ân cần bóc trứng cho nhi tử, chân nàng là bộ phận mà trượng phu nàng thích nhất, ai dè lại bị nhi tử chê bai, làm nàng rất khó tiếp nhận: “ Hôm nay mẹ không nên nói sẽ cưới tức phụ chân to cho con.”“ Con nghe nói thái tổ hoàng hậu triều ta có đôi chân to, vì thế con muốn cưới tức phụ chân to.
“ Vân Chiêu nói trước, sau này y mà có tức phụ bó chân, chắc sợ không dám lên giường luôn:“ Con sẽ bị người ta chê cười đấy.
“ Vân Nương lo lắng:“ Họ thì hiểu cái gì ạ.
“ Vân Chiêu kết thúc cuộc thảo luận liên quan tới chân nữ nhân: “ Mẹ, cái người tên Lưu Tông Mẫn bao giờ tới?”“ Còn hai ngày nữa, sao, con tìm hắn có chuyện gì?”“ Con sắp luyện võ rồi, con muốn có một thanh đao tốt để dùng.”Vân Nương che miệng kêu lớn sợ hãi:” Trẻ con luyện võ đều dùng đao gỗ kiếm gỗ, con dùng cương đao làm gì?”Vân Chiêu đặt bát cơm xuống: “ Mẹ, sắt thì con sẽ tự ra bãi cát kiếm, chỉ cần thợ rèn luyện sắt là được, con muốn làm một thanh đao thuộc về mình, mỗi người có một thanh đao thuộc về mình.”Nhi tử sau này kế thừa gia nghiệp, cho nên Vân Nương muốn dạy con biết tự lập, tự chủ sớm, tuy nàng không tán đồng lắm chuyện nhi tử muốn có cương đao, nhưng tán thành với hành vi tự làm đao của nhi tử, huống hồ vũ dũng là truyền thống của Vân gia, ngẫm nghĩ một lúc nói: “ Tổ tiên chúng ta truyền lại không ít đao kiếm, mẹ dẫn con đi xem.”Đúng rồi, Vân gia là dòng dõi võ tướng mà, Vân Chiêu liên tục gật đầu, xoay người xuống giường, ân cần giúp mẹ đi hài, rồi kéo mẹ đi xem đao kiếm.Hai mẹ con đi ra trung đình liền thấy Vân Phúc như con kền kền ngồi ở tường bao hoa viên hút thuốc.“ Phúc bá, ta muốn xem đao kiếm do tổ tiên truyền lại.
“ Vân Chiêu bắc tay làm loa gọi lớn, mẹ bảo chìa khóa kho vũ khí ở chỗ ông ta:Vân Phúc nhảy xuống đất thi lễ với Vân Nương, sau đó bỉnh thản nói: “ Thiếu gia hiện giờ chưa có tư cách xem, Đại nương tử là phụ nhân, thấy binh đao không tốt.”Vân Chiêu đụng đầu vào tường, nhìn mẹ cầu cứu, Vân Nương khẽ lắc đầu: “ Kho vũ khí do Phúc bá trông coi, ông ấy không chịu, mẹ cũng hết cách.”“ Phúc bá, vậy làm sao mới có tư cách xem số đao kiếm đó?”Vân Phúc cười gằn với Vân Chiêu: “ Chỉ cần thiếu gia giết một tên giặc Oa, hoặc một tên Thát tử, dùng đầu lâu chúng làm cốc, đổ đầy rượu dâng lên anh hồn trong kho, khi đó tùy ý dùng đao kiếm.”Vân Chiêu khịt mũi không tán đồng, nếu y có thể giết được giặc Oa hay Thát tử, tức là y đã có đao của mình rồi, còn cần vũ khí trong cái kho này làm gì, có khi để bao nhiêu năm rỉ sét chẳng còn dùng được nữa rồi cũng nên.Gia gia y tên là Vân Thạch Liên làm quan tới du kích tướng quân, là võ quan trung tầng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, từng theo Thích đại soái nam chinh bắc chiến, là hảo hán chân chính.Phụ thân Vân Tư Nguyên của y thì bình thường hơn nhiều, đọc sách không được, kinh doanh không xong, rồi sau đó thành một người thích ăn lười làm, chỉ là cha y giỏi ca hát, lại ân cần, dí dỏm, khiến mẹ y chết mê chết mệt, thà xung đột với ngoại tổ, cắt đứt liên hệ với ngoại tổ, cũng muốn một tay nuôi đứa con ngốc của Vân thị thủ tiết cho trượng phu.May là Vân thị tích lũy nhiều đời gia sản dư dả, cha y thực tế cũng không phải người bại gia, thêm vào mẹ y khéo lèo lái, cho nên trong thời buổi khó khăn đói kém khắp nơi này, Vân thị vẫn sống sung túc.Vân Nương biết Vân Phúc là người nói một là một hai là hai, người này từng là thân vệ của công công nàng, trong lòng chỉ có chủ nhân Vân thị, tuy cung kính với chủ mẫu đương gia như nàng, nhưng không phải là nàng nói gì nghe nấy.Nếu Vân Chiêu trưởng thành có thể ra lệnh cho ông ta, còn Vân Nương thì không được, cho nên Vân Nương khi nghe được lời từ chối dứt khoát của Vân Phúc liền lui về phòng.Vân Phúc miệng ngậm tẩu thuốc đi quanh trạch viện, Vân Chiêu ương bướng chắp tay sau lưng bám sát không rời, một già một trẻ như con lừa kéo cối xay.Kho vũ khí là nơi chứa anh linh tổ tiên Vân thị, trong lòng Vân Phúc đó là đề tài cấm kỵ, nếu bất kính sẽ phải đón nhận lửa giận của ông ta.“ Phúc bá, nói đi chứ, ta muốn nghe sự tích vĩ đại của gia gia ta năm xưa.”Vân Phúc dừng chân, quay đầu nhìn Vân Chiêu: “ Có gì mà nói chứ, chẳng qua là chuyện núi xương biển máu thôi, toàn bộ Vân gia trang tử theo lão thái gia xuất chinh tới 87 bay người, trở về chỉ có lão nô và lão thái gia, xương cốt của lão thái gia cũng hỏng hết trên chiến trường, về được hai năm thì buông tay mà đi.”“ Huyết mạch đại phòng đã đơn truyền hai đời rồi, tới đợi thiếu gia càng thêm hung hiểm, tổ tiên đã phù hộ cho Vân thị con cháu không đoạn tuyệt, thiếu gia phải trân trọng, chớ lên chiến trường.”Vân Chiêu ngẩng đầu nói: “ Không phải đạo sĩ Lương Hưng Dương của Kim Tiên quán nói thiên hạ sắp đại loạn, không ai có thể tránh khỏi.”“ Thiên hạ đại loạn không phải bắt đầu từ khi kinh thành phát nổ, mà là từ sau khi Trương tướng, Thích soái nối nhau qua đời, lúc đó giang sơn Đại Minh đã nguy ngập rồi.
Bây giờ lão nô đang đợi Viên soái khi nào chết, nếu Viên soái chết, lão nô sẽ dẫn tộc nhân Vân thị đi nơi khác an thân.
“ Vân Phúc hết sức bi quan:Vân Chiêu mắt sáng lên, chạy tới kéo tay Vân Phúc: “ Chúng ta còn nơi khác để đi à?”Vân Phúc đau xót, Vân thị không dễ dàng gì có được chủ nhân thông tuệ, chỉ là sinh không gặp thời: “ Thiếu gia biết là được, đừng nói với người khác, lão nô theo lão thái gia chinh chiến cả đời, nếu đã nhìn thấy nguy cơ từ lâu, sao chẳng biết đạo lý thỏ khôn đào ba hang? Thiếu gia, người cứ nghe lời tiên sinh, học tập cho tốt, không cần để ý tới chuyện khác, lão nô sẽ có an bài.”Người từ núi xương biển máu đi ra, luôn mang tới cho người khác cảm giác đáng tin cậy, Vân Chiêu nghe thế, lòng yên tâm hơn nhiều.Y cũng từ trong lời Vân Phúc nghe ra được, Vân thị hoàn toàn không nhược tiểu như Vân Chiêu nghĩ, khả năng còn có thủ đoạn che dấu.Nghĩ cũng phải thôi, tổ tiên Vân thị Vân Định Hưng ở thời Tùy không phải thứ tử tế, con cháu của loại nhân vật như thế kéo dài tới hơn nghìn năm, nếu không ẩn dấu chút phòng thân, nói ra tới Vân Chiêu cũng không tin.Đêm hôm đó tựa hồ có tổ tiên Vân thị phù hộ, Vân Chiêu ngủ rất say, không mơ gì hết.Hôm sau Vân Chiêu ngủ dậy sớm, được Vân Xuân, Vân Hoa giúp mặc áo, xúc miệng rửa mặt xong xuôi, đứng ở trên thềm, học theo Từ tiên sinh làm ra vẻ ngắm Ngọc Sơn trước mắt.Không có mưa, Ngọc Sơn lại được một dải lụa quấn quanh, thần bí nguy nga, Vân Chiêu rải ra một nắm kê, hai con ngang cực lớn cạp cạp xông tới Vân Chiêu thừa cơ tóm cổ mỗi tay một con, kéo chúng ra ngoài.Ngan bị tóm trúng chỗ yếu hại, tuy tổng trọng lượng hơn Vân Chiêu một chút, lúc này chỉ biết kêu cạp cạp đầy thê lương.Vân Nương hốt hoàng chạy ra, nhìn thấy nhi tử đang giáo huấn hai con ngan khiến y nếm đủ mùi đau khổ thì cười không đứng lên được.“ Xuân Xuân, Hoa Hoa, châm lửa, đun nước, nhổ lông.
“ Vân Chiên tinh thần phấn chấn hô to, định rửa sạch ô nhục bao ngày:“ Vâng, thiếu gia.”Vân Nương thấy hai con nha đầu ngốc Vân Xuân, Vân Hoa không ngờ tin thật nghe lời chạy vào bếp, vội đi tới giải cứu hai con ngan khỏi tay nhi tử, thân mật xoa cái đầu tròn: “ Con muốn ăn ngan thì ăn con khác, hai con này không được.”Vân Chiêu đắc ý nhìn hai con ngan lạch bạch bỏ trốn: “ Con không định ăn, con chỉ muốn cho chúng nó biết, trong cái nhà này, ai mới là chủ nhân.”Vân Nương thấy con uy phong rất có khí thế của gia chủ, hạnh phúc áp mặt vào mặt nhi tử nựng: “ Đương nhiên là con rồi, mau đi đi, đừng để tiên sinh đợi sốt ruột, hôm nay sẽ giảng nông sự cho con, tới muộn tiện sinh không tha đâu.”.
Danh Sách Chương: