Từ Ngũ Tưởng xưa nay luôn không sao hiểu nổi cũng không tán đồng thứ tình cảm rắc rối của Vân Chiêu với Đại Minh cũng như hoàng đế, hắn cùng đám đồng song phân tích rất nhiều vấn đề này mà không có câu trả lời thỏa đáng, nên chẳng buồn nghĩ nữa: “ Ti chức biết huyện tôn không phải người dễ bị lừa, ngài cũng không phải là người tiêu tiền như rác, nhưng không hiểu ý đồ của huyện tôn là gì?”Vân Chiêu vuốt phẳng tờ giấy ra, tán thưởng: “ Một tờ giấy thật lớn.”Từ Ngũ Tưởng sực nhớ ra điều gì: “ Huyện tôn, số bảo sao bệ hạ ban thưởng nặng tới hơn một vạn chín nghìn cân.”Vân Chiêu ngớ người: “ Nặng thế sao?”“ Tờ tiền một quan không nhiều, nhiều nhất là 100 đồng, 200 đồng, thứ giấy này dễ nát, khi in phải bồi cho dày lên, nên rất nặng.”“ Giấy bìa ở huyện Lam Điền bao tiền một gánh?”Từ Ngũ Tưởng không hổ là một thư ý ưu tú, đối với những câu hỏi của Vân Chiêu, hắn luôn có câu trả lời rất nhanh: “ 300 đồng tiền Lam Điền ạ.”Chính vì sự hữu dụng này mà Vân Chiêu nhiều lần kiềm chế không đấm vào mặt hắn, đấm hắn rồi, hắn không làm việc được thì người khổ lại là bản thân, gật gù:” Vậy tính ra bệ hạ thưởng cho huyện Lam Điền 170 gánh giấy bìa, đổi ra được 5 vạn tiền Lam Điền rồi.”“ Vâng, vậy tính ra bệ hạ đúng là thưởng cho huyện tôn không nhỏ, giấy bìa này làm từ lớp vỏ thứ hai của cây dâu, vốn rất hiếm có, thời buổi này muốn có nhiều giấy bìa như thế không dễ đâu ạ, đại bộ phận ruộng dâu ở Giang Nam đã bỏ hoang, nên giấy bìa thiếu thốn lắm.
Nhưng ti chức thấy chúng ta khua chiêng gióng trống mua tiền giấy vẫn là lỗ vốn.”“ Cứ đi làm đi, giấy bìa với ta mà nói có công dụng lớn, tích lũy nhiều vào, tương lai khỏi trở tay không kịp.”Từ Ngũ Tưởng thấy Vân Chiêu không chịu nói ra mục đích thực sự liền lui ra thực thi chuyện này, dù huyện tôn tính toán sai một lần thì cũng chẳng sao.Vậy Vân Chiêu tính toàn điều gì?Đương nhiên là tích trữ tiền tệ, với người như y mà nói, dùng vàng bạc đồng tiến hành giao dịch dân gian thật vô lý.Một là giá trị bản thân chính đồng tiền quá cao, bất lợi cho lưu thông, thứ hai, nếu như tiền Đại Minh tương lai được thi hành, sẽ có lợi lớn cho sự đoàn kết của Đại Minh.Tiền tệ của một quốc gia kỳ thực làm bằng cái gì không quan trọng, ví như thời viễn cổ, mọi người dùng vỏ sò tới cả nghìn năm đâu có sao.Tiền đại biểu cho tín dụng của quốc gia.Khi người dân tin vào quốc gia, tiền tệ sẽ vững mạnh, ngược lại nếu họ không còn lòng tin nữa, tiền sẽ mất giá.Nói cách khác, nó là thước đo lòng dân.Dùng tiền giấy rõ ràng là chính sách cao minh, một là có thể giảm chi phí chế tạo tiền tệ, thứ kim loại quý như vàng bạc đồng được giải phóng dùng vào việc khác.
Tiền giấy tiện mang theo người, lợi cho thông thương, quan trọng nhất là khi người ngoại quốc mua hàng hóa Đại Minh, họ sử dụng vàng bạc, cực kỳ có lợi cho quốc gia.Nhưng mà tâm tư thái tố hoàng đế quá ác liệt, ông ta chỉ phát hành tiền giấy chứ không bao giờ thu lại, bách tính cầm tiền giấy lại không thể đổi ra vàng bạc ở quan phủ, nhưng quan phủ giao dịch với bách tính, hoặc bách tính giao dịch với bách tính, không chịu đổi tiền giấy ra vàng bạc là chết.Hai nữa, ông ta lại dùng bạo lực ép thi hành tiền tệ mới, đáng lẽ ra khi bách tính chưa tin vào chữ tín quốc gia, ông phải có cách đảm bảo cho tiền tệ chứ không phải chặt đầu họ.Bởi thế nên tiền giấy mới dần dần lùi ra khỏi thị trường giao dịch, đến khi nó thành một tờ giấy, thậm chí là biến tướng của sự bóc lột.Hành vi của hoàng đế không quá khó hiểu, vì hoàng đế coi cả thế giới này thuộc về mình, là nhà mình.Càng tệ hơn nữa là bách tính cũng nghĩ như thế, họ cho rằng thiên hạ là của hoàng đế, chẳng liên quan gì tới mình, họ chỉ quan tâm tới lợi ích gia đình nhỏ, chứ không quan tâm tới thiên hạ.Khi lưu khấu hoành hành cướp bóc quan phủ, bách tính coi đó là cướp của hoàng đế, đại hộ lớn nhất Đại Minh, bọn họ muốn chia một chén canh.Khi vó sắt của dị tộc dẫm đạp Trung Nguyên, bách tính coi dị tộc cướp bảo tọa hoàng đế, họ chỉ cần rụt cổ lại, đợi người dị tộc giết hoàng đế, sinh ra hoàng đế mới, họ vẫn là người phải nộp thuế thôi.Cho nên bao năm qua công tác của huyện Lam Điền tổng kết lại chính là để bách tính tin tưởng quan phủ.
Cho nên Vân Chiêu nguyện để cho bia địa giới của huyện Lam Điền tự di chuyển chứ không muốn dùng vũ lực mở rộng địa bàn trong nước.Cố Viêm Vũ, Hoàng Tông Hỉ được trọng dùng vì quan niệm trị quốc của họ cơ bản nhất trí với Vân Chiêu, thiên hạ không phải là của một người, thiên hạ là của người trong thiên hạ.Vân Chiêu thu lại tờ tiền giấy thất bại, cuộn lại cất trong ống trúc, đem cất đi.Công tác này vạn vạn lần không thể gấp gáp được, nó cần nhận thức của người dân đạt tới nhận thức nhất định đã.Rời khỏi thư phòng Vân Chiêu đi ra đường phố thành Ngọc Sơn.Hôm nay không hợp chợ, cho nên đường xá trống vắng, người trong thành đều ra ruộng gieo trồng vụ xuân rồi, mặc dù đại bộ phận thu hoạch của người dân trong thành không tới từ ruộng đồng, giao trồng mùa xuân vẫn là hoạt động thần thánh trang nghiêm.Lượng nước năm tay do tuyết trên Ngọc Sơn tan chảy rất tốt, bên đường là con sông nhỏ nước chảy cuồn cuộn, nước sông trong vắt, sau khi chạy một vòng quanh lòng sông nhân tạo sẽ hội tụ vào hồ chứa nước trong thành, rồi lại từ cổng thoát nước của hồ, chảy ra thủy môn của thành Ngọc Sơn.Thành Ngọc Sơn không thể chặn hết nước giữ trong thành, như thế sẽ nhấn chìm cả thành, mà người ở hạ du lại chết khát.Đây là quy luật phát triển bình thường của sự vật, nếu con người dám vứt bỏ quy luật tự nhiên sẽ bị phép tắc vô hình của thế giới vứt bỏ.Một tiếng lợn kêu thê thảm cắt ngang suy nghĩ của Vân Chiêu, y phẫn nộ nhìn về phía đó, chỉ thấy con lợn rừng mẹ vươn dài cổ ra kêu, một hán tử trung niên nâng gánh lên thật cao, không để cho con lợn mẹ chạm vào rau trong sọt.Lợn mẹ tất nhiên không cam tâm, dẫn ba lợn con chạy quanh hán tử trung niên, kêu liên hồi.Tiếng lợn kêu nhanh chóng thu hút bộ khoái tuần thành, họ tay lăm lăm đao chạy tới, sau đó cười ha hả xem náo nhiệt, không giúp hán tử trung niên kia.Vân Chiêu hừ một tiếng đi tới đá con lợn mẹ một cái, con lợn mẹ mấy trăm cân thuận thế lăn ngay ra đất ăn vạ, tiếng kêu càng thảm thiết.
Y bực mình hỏi người kia: “ Rau cải của ngươi bao nhiêu tiền, ta mua.”Hán tử trung niên lắc đầu: “ Đây là rau sớm trồng bên suối nước nóng, quý lắm, không thể dùng nuôi lợn được.”“ Ngươi cứ bán cho …” Đám bộ khoái thấy Vân Chiêu vội nhận lấy gánh rau từ tay hán tử trung niên, định gọi danh xưng huyện tôn ra cho tên ngốc sợ đái ra quần luôn thấy Vân Chiêu trừng mắt vội sửa lời:” ..
cho người ta là được, quan tâm nhiều thế làm gì, đằng nào chẳng bán lấy tiền.”Cái tính ương bướng của người Quan Trung phát tác, hán tử trung niên giật lại gánh rau:” Ta chăm sóc chỗ rau này như chăm tổ tông, lão bà ta còn chẳng dám tùy tiện đụng vào, các ngươi lại đem nuôi lợn, thế nào cũng bị trời đánh.”Vân Chiêu giữ con lợn mẹ không cho nó dậy cướp rau:” Không muốn bán thì xéo cho ta, đứng đây cho nó kêu, ngươi không thấy phiền à?”Hán tử trung niên lập tức xốc gánh lên vai bỏ chạy.“ Huyện tôn, tên ngốc này chắc mới tới huyện ta chưa lâu, nên không rõ ...” Một bộ khoái vội nói:“ Sau này không được chiều nó, sắp thành cường đạo rồi.” Vân Chiêu buông tay, lợn rừng mẹ không thấy rau tươi đâu nữa, kêu ụt ịt bất mãn, dẫn đàn con men theo con đường lát đá lên Ngọc Sơn:.
Danh Sách Chương: