Thuyền hoa.
Lục Lao Tô mắng, đệch, lại không phải người có tiền nhiều, thế nào cũng phải phô trương lớn như vậy, quả thực chính là tục tằng, muốn nói có tiền, nhà y mà xưng thứ ba, có ai dám xưng thứ hai?
Đương nhiên, thứ nhất mà nói, vẫn luôn đều bị Mạch gia đoạt giải nhất, ai so ra cũng kém.
Lén lút, lần mò một lúc lâu, đều không tìm thấy Vãn Dung công tử, không khỏi buồn bực một trận, đồ heo béo chết tiệt, thế mà có thể giấu người đi! Đệch!
Loáng thoáng, một trận tiếng đàn réo rắt truyền đến, thân mình Lục Lao Tô chấn động.
Lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn.
Tuy rằng y không hiểu âm luật, nhưng khúc nhạc này là khúc nhạc hay nhất y từng nghe.
Y buông thả ăn chơi nhiều năm như vậy, từng nghe rất nhiều khúc nhạc, chưa từng nghe khúc nhạc nào êm tai như vậy.
Đây quả thực không phải khúc nhạc mà người thường có thể gảy ra a, gọi là tiên khúc đều nói không quá.
Vãn Dung công tử cũng không khỏi quá lợi hại đi, một đoạn thời gian không gặp, kỹ nghệ đánh đàn thế mà trở nên lợi hại như vậy, chẳng trách lúc trước khi bắt đêm đầu của hắn, chỉ một khúc nhạc vang danh thiên hạ.
Lục Lao Tô vốn là muốn chiếm Vãn Dung công tử cho riêng mình, nghe trận thế tiếng đàn, không khỏi càng thêm kiên định tâm của mình.
Vãn Dung công tử là bảo bối, y nhất định phải có được!
Bước chân không chịu khống chế đi về phía tiếng đàn.
Vừa nhìn một cái, lần thứ hai khiếp sợ.
Phong cảnh phía trước, quả thực tựa như một bức tranh thần tiên a.
Chỉ thấy, nam tử một bộ áo xanh, đưa lưng về phía y, ngồi ở trên đài ngắm cảnh thanh nhã mà gảy đàn cổ, không nhìn được chính diện của nam tử kia, nhưng chỉ là một bóng lưng dựng thẳng ngạo nghễ, khiến cho người ta miên man bất định.
Ở xung quanh nam tử, một đàn bướm đủ mọi màu sắc nhẹ nhàng bay đến, theo tiếng đàn vang lên mà bay múa.
Còn có không ít con bướm ngừng ở trên bả vai nam tử, cùng với 3000 sợi tóc.
Tô điểm hắn như thơ như họa.
Ngoài đài ngắm cảnh, là một mảnh cảnh sắc tú lệ, sóng nước lóng lánh, sông núi giao hòa.
Tất cả thoạt nhìn hài hòa như vậy, duy mĩ như vậy.
Ngoại trừ, ngoại trừ một đầu heo, một đầu heo béo còn đứng ở phía sau nam tử!
Lúc này, đồ heo béo này hai mắt đang như đang phát sáng, chớp cũng không chớp nhìn nam tử áo xanh.
Nước dãi trong miệng chảy thật dài, nhỏ tong tong trên mặt đất.
Lục Lao Tô nhìn đến mức tức giận một trận.
Heo béo chết tiệt, quả thực phá hư mỹ cảm, thế mà còn dám dùng nụ cười dung tục, ánh mắt dâm đãng như vậy nhìn Vãn Dung công tử!
Có điều, Vãn Dung công tử làm sao không chỉ kỹ năng đánh đàn tiến bộ, ngay cả dáng người đều trở nên như vậy chỉ trong một đêm? Như vậy, tuyệt vời như vậy..
Như vậy..
Chẳng lẽ, là trước kia y không có cẩn thận chú ý dáng người Vãn Dung công tử sao? Chắc chắn là không thể nào a?
Trong sương phòng.
Cố Khinh Hàn nằm ở trên giường, chậm rãi hưởng thụ Vãn Dung công tử hầu hạ.
Đột nhiên, một tiếng đàn du dương truyền đến.
Hai người không tự chủ được nhìn về phía đối phương.
Vãn Dung vừa nghe thấy tiếng đàn này, khóe miệng giương lên, cười ấm áp, tiếng đàn này, giống như tiếng đàn được gảy ngày đó ở Quần Phương Quán.
Không đúng, đây rõ ràng chính là cùng một người.
Tiếng đàn này, mang theo ưu thương nhàn nhạt, bất đắc dĩ nhàn nhạt, nếu nghe không cẩn thận, căn bản không phát giác ra!
Có điều tâm cảnh gảy đàn của chủ nhân, so với lần trước khá hơn nhiều, ít nhất không có tuyệt vọng như lần trước.
Hy vọng hắn có thể hạnh phúc đi!
Đột nhiên, y rất muốn trông thấy người gảy đàn này, rất muốn cùng hắn kết bạn.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới, đây là thuyền hoa của Đoạn Ảnh, mà chủ nhân gảy đàn, buổi tối ngày đó là bị tú ông từ tửu lầu mua về.
Chẳng lẽ, chủ nhân gảy đàn, số phận giống y, lại rơi vào hang sói?
Nháy mắt, tâm tình mất mát đi, không nhịn được thay người kia lo lắng một trận.
Mà Cố Khinh Hàn nghe thấy tiếng đàn này, trái tim chợt thả lỏng ra.
Vệ Thanh Dương không sao thì tốt, cũng có thể để cô buông xuống một gánh nặng.
Không biết hiện tại Vệ Thanh Dương thế nào?
Nhìn về phía Vãn Dung công tử, nhìn Vãn Dung công tử nghe tiếng đàn, khi thì vui vẻ, khi thì thương cảm, không nhịn được có chút thưởng thức Vãn Dung công tử.
Đang ở thanh lâu, lại là nước bùn mà không nhiễm, đối mặt với quyền lực lớn mạnh, tuy vô lực, lại lấy cái chết ra bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Tâm địa thiện lương, tài hoa xuất chúng, dung nhan khuynh thế, chỉ là thân lục bình ở bên trong giãy giụa không ngừng.
"Nếu không, chúng ta đi nhìn chủ nhân gảy đàn thì thế nào?"
"Đây.." Y xác thật muốn gặp vị chủ nhân gảy đàn kia, nhưng đây là thuyền hoa của Đoạn tiểu thư, nếu bị Đoạn tiểu thư nhìn thấy, đến lúc đó lại có một đống chuyện phiền toái.
"Không sao đâu, chúng ta cẩn thận một chút, thuyền hoa này lớn như vậy, chúng ta tìm một nơi ẩn nấp!"
Lông mày Vãn Dung công tử hơi nhíu.
Cố Khinh Hàn cười, chế nhạo nói tiếp: "Huống hồ, có lẽ đầu heo béo kia là nhìn trúng những người khác, đã sớm ném phong hoa vô song Vãn Dung công tử là ngươi sang một bên rồi, tận tình tạo niềm vui cho mỹ nam khác, ha ha."
Vãn Dung công tử, không nhịn được cũng bị nàng chọc cười, không đành lòng cự tuyệt nàng, gật gật đầu: "Vậy thân thể ngươi có thể đi sao?"
"Yên tâm đi, ta chỉ là hơi yếu một chút, có thể đi lại bình thường.
Một lát nữa ngươi vẫn là Vãn Dung công tử của ngươi, ta chỉ là một nha hoàn, hắc hắc!"
Dứt lời, hai người một trước một sau đi ra khỏi sương phòng, đi về hướng đài ngắm cảnh của thuyền hoa.
Dọc theo đường đi, chạm mặt không ít người, nhưng chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái, cũng không lên tiếng, Cố Khinh Hàn cứ như vậy cầm trong tay một cái khay, một đường thông suốt.
Mà mọi người đều biết Vãn Dung công tử là tiểu thư nhà mình mang lại đây, càng sẽ không có người ngăn trở.
Vì thế cứ như vậy lên đường bình an thuận lợi tới được đài ngắm cảnh của thuyền hoa.
Xa xa, bèn nhìn thấy nam tử một bộ áo xanh ngồi ở trên lan can ngắm cảnh, mười ngón gảy đàn cổ, mang theo từng đợt âm điệu dễ nghe.
Xung quanh nam tử đàn bướm đủ mọi màu sắc, nhẹ nhàng bay múa.
Mấy người đều bị chấn động mạnh mẽ một cái, nam tử áo xanh này kỹ nghệ gảy đàn rốt cuộc cao đến bao nhiêu, thế mà có thể đưa tới nhiều bướm bay múa như vậy.
Còn có dáng người uyển chuyển kia, đừng nói là chính diện, chỉ là mặt trái, nhìn đều không nhịn được muốn nhào lên.
Cố Khinh Hàn, nhìn đến cũng cảm thấy tinh thần hoảng hốt một trận, nam tử thanh lãnh này, làm sao lại hấp dẫn người khác như vậy đâu?
Tiếng đàn dần dần yên lặng, nhưng mà dư âm chưa hết, vẫn còn ngân nga trong không khí.
Sau một lúc lâu, nam tử vươn tay, nhìn con bướm đậu trong lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, về nhà đi!"
Hàng ngàn hàng vạn con bướm nhẹ nhàng bay múa ngay lập tức xếp thành đàn bay đi.
Tức khắc, lại làm chấn kinh một loạt người, nam tử này, chẳng lẽ còn có thể nói chuyện cùng bướm sao?
Mà thanh âm êm tai của nam tử thanh lãnh này, cũng làm mọi người lâng lâng muốn ngã, tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủn.
Mười ngón tay nam tử trắng mịn như ngọc, chậm rãi vuốt ve đàn cổ.
Mang theo từng trận âm rung tiếng đàn.
Rồi sau đó phất phất ống tay áo, định đứng dậy.
Đoạn Ảnh vội vàng lau đi nước dãi chảy ra của mình, chạy đến trước mặt nam tử áo xanh, muốn đỡ hắn lấy lòng.
"Chậm một chút, chậm một chút, sàn nhà trơn, cẩn thận té ngã!"
Cố Khinh Hàn không nhịn được mắng, đệch, trơn cái đầu ngươi, boong thuyền đều trải thảm lông dê, muốn té ngã đều không té ngã nổi, rõ ràng chính là ngươi muốn mượn cơ hội đến gần.
Nam tử áo xanh rụt tay mình về, né cánh tay Đoạn Ảnh duỗi ra.
Đoạn Ảnh cười hắc hắc, cũng không giận.
Cong người, miệng cười ngoắc ra, đôi mắt cười thành một cái khe, lại cười lấy lòng: "Gảy lâu như vậy, tay ngươi, mỏi hay không mỏi, có mệt hay không, có đói bụng không, khát hay không khát? Nếu là đói bụng, mệt mỏi, hay khát, ta lập tức gọi người đưa thức ăn lại đây cho ngươi!"
Nam tử áo xanh không để ý tới, chỉ là đứng ở đài ngắm cảnh, nhìn phong cảnh tú mỹ ở bên ngoài.
"Chỗ này của ta có quả vải mà Vệ quốc tiến cống, ngươi muốn nếm thử một chút hay không? Rất tươi ngon!"
Vãn Dung công tử cùng Lục Lao Tô, vốn dĩ đã đủ khiếp sợ với thái độ của Đoạn Ảnh đối với hắn, hiện giờ nghe được phải lấy quả vải cho nam tử áo xanh, không khỏi càng thêm khiếp sợ.
Quả vải này, không trồng được ở Lưu quốc bọn họ, trong tam quốc, chỉ có Vệ quốc có trồng một ít, nhưng sản lượng cũng ít đến đáng thương, ngay cả con cháu hoàng thất cũng không nhất định có thể được nhấm nháp.
Huống chi là ở Lưu quốc.
Cố Khinh Hàn nghe một câu như thế, quả thực muốn chửi ầm lên, đệch, con mẹ nó, trước kia, thời điểm cô muốn ăn quả vải, lật tung hoàng cung, đều không tìm thấy một quả, ngươi con mẹ nó một nữ nhi nho nhỏ của đế sư, thế mà có nguyên một chùm vải.
Ngươi rốt cuộc tham ô bao nhiêu tiền của lão nương?
Nam tử áo xanh nghe được Vệ quốc tiến cống, thân hình giật mình, rồi sau đó, chậm rãi xoay người lại.
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt của nam tử áo xanh, toàn bộ không khỏi sợ ngây người, hai mắt trừng lớn khiếp sợ nhìn hắn, trên mặt hoàn toàn hiện lên kinh diễm.
Ngoại trừ Cố Khinh Hàn còn tốt một chút, chỉ là hiện lên một mạt tán thưởng.
Trong đó, Lục Lao Tô là khoa trương nhất.
Suýt chút nữa trừng rơi cả đôi mắt hạt châu của mình ra ngoài.
Thẳng tắp, nhìn chằm chằm nam tử áo xanh.
Khóe miệng, nước dãi chảy xuống từng giọt, không thể tốt hơn so với Đoạn Ảnh chút nào.
Trên tay, chiếc mặt nạ vốn định dùng che mặt rơi xuống đất, "bịch" một tiếng rơi trên mặt đất, vẫn không phát giác được.
Trái tim, thình thịch, không ngừng đập loạn..
Danh Sách Chương: