Mục lục
Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên giường kia, trên giường kia, ngã vào trong vũng máu kia, người có khuôn mặt không còn chút máu kia, không phải chính là Thượng Quan Hạo sao?
Sao hắn lại ở chỗ này? Bên cạnh hắn sao lại nhiều máu như vậy?
Tâm hồn run rẩy, xốc chăn lên một cái, vừa nhìn thấy một cái, đồng tử lại trừng lớn, đầu óc trong nháy mắt như bị chập mạch.
Trong mắt, cả người Thượng Quan Hạo không có quần áo nằm ngửa ở nơi đó.

Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hai má sưng vù, khóe mắt còn đẫm nước mắt, trên trán trượt xuống từng dòng máu rất dài lan tràn đến xương quai xanh, chảy xuống giường.
Mà trên người hắn, càng khoa trương hơn, dày đặc vết thương do roi, bị bỏng, vết thương bị ấn, vết thương do dao, vết thương do bị cào, đủ loại vết thương đều có, máu chảy đầm đìa một mảng.

Toàn thân trên dưới, thậm chí không tìm được một chỗ da thịt nào hoàn hảo.
Tầm mắt hạ xuống, Cố Khinh Hàn không thể nào trấn định được nữa, thân mình mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ, hắn..

Chỗ đó của hắn..

Sưng đỏ kia, một mảng máu đỏ kia, kia..

nhiễm máu..
Lại nhìn một cái lên người mình, sao mà cũng không một mảnh vải..
Đây..

đây..

Tại sao lại như vậy..


Đã xảy ra chuyện gì..
Thân mình run rẩy, cánh tay run rẩy, đưa bàn tay đến mũi của Thượng Quan Hạo.
Đặt một cái này, sợ tới mức cả người run một chút, không còn thở, không còn thở, Thượng Quan Hạo không còn thở, hắn đã chết rồi!
Không, không thể nào, sao hắn lại có thể chết được?
Tay run rẩy, đặt tay ở động mạch cổ của hắn.

Chưa từng có khoảnh khắc nào hoảng sợ giống như hiện tại.

Thượng Quan Hạo không thể chết được, hắn tuyệt đối không thể chết!
Động mạch vẫn còn yếu ớt nhảy lên, thân mình Cố Khinh Hàn lại một lần nữa tê liệt, khuôn mặt lộ ra vui mừng, hoảng sợ đến mức tận cùng, cười ngây ngô vài tiếng.

Rồi sau đó, một tay đắp chăn lên trên người hắn.
Khoác bừa một bộ quần áo, chạy ra bên ngoài: "Người đâu, người đâu, người mau tới!"
Nghe được giọng nói của Cố Khinh Hàn, Cổ công công vội vàng khom người cười cười đi vào Phượng Loan cung.
"Đi, lập tức đi! Truyền toàn bộ thái y tới cho trẫm, trong vòng một nén hương, nếu trẫm không nhìn thấy toàn bộ thái y, cái mạng này của các ngươi cũng không cần giữ lại!"
Cổ công công kinh hãi, không rõ tại sao bệ hạ lại hoảng loạn như thế, lại không dám hỏi nhiều, vội vàng xoay người rời đi.

Lệnh cho hạ nhân tìm đại phu tới.
"Cũng tìm Sở đại phu tới cho trẫm."
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân tuân mệnh!"
Ngoài cửa, tiểu Lâm Tử và Sở Dật nghe được giọng nói của Cố Khinh Hàn đều vui vẻ, rốt cuộc bệ hạ đã tỉnh, một lát nữa bệ hạ sẽ vào triều sớm, có phải bọn họ có thể đi xem công tử hay không? Một buổi tối trôi qua, công tử không biết thế nào rồi?

Nghe được bệ hạ tuyên truyền Cổ công công, tiểu Lâm Tử hy vọng biết bao Cổ công công kia chính là mình, như vậy bèn có thể vào xem công tử.

Che miệng lại, ngăn cản mình khóc thút thít.
Công tử, chờ tiểu Lâm Tử một chút, ngay lập tức tiểu Lâm Tử sẽ tới cứu ngài, Sở đại phu cũng ở bên cạnh, nhất định sẽ không sao đâu.
Bước chân Sở Dật vững như Thái Sơn, ngay lúc này cũng không nhịn được tiến lên một bước.
Hơi mang khẩn trương mà nhìn tất cả trong Phượng Loan cung.
Lúc này đột nhiên nghe được, cũng tìm Sở đại phu tới cho trẫm.

Ngay lập tức, Sở Dật bước chân, chạy như điên đi qua.
Tiểu Lâm Tử vui vẻ, Sở đại phu có thể đi vào, có phải y cũng có thể đi vào hay không? Mặc kệ, y phải nhanh chân đến xem công tử, quở trách thì quở trách!
Theo đuôi phía sau Sở Dật, cũng chạy vào theo.
"Nô hầu, nô tài ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hai người hành lễ.
" Sở đại phu, ngươi nhanh đi qua nhìn Thượng Quan quý quân xem! "
" Vâng! "Sở Dật đáp vâng, bước nhanh đi đến long sàng.
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo ngã vào trong vũng máu trên long sàng, khuôn mặt không còn chút máu, ánh mắt Sở Dật lóe lóe, giấu đau lòng trong mắt xuống.
Tiểu Lâm Tử đứng ở bên cạnh, lén nhìn trộm, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt sưng vù lại trắng bệch, cho rằng khóa còng khiến tay bị thương.
Nhịn xuống ý muốn chạy qua, nhịn xuống xúc động muốn khóc thút thít, đau lòng mà nhìn Thượng Quan Hạo.
Làm sao bệ hạ lại không đi nữa rồi? Không phải bệ hạ phải vào triều sớm sao? Bệ hạ không đi, làm sao y đi xem công tử?
Sở Dật đi đến trước mặt Thượng Quan Hạo, nhìn một mảng máu đỏ trên cổ tay, bởi vì ma sát, mà xé rách da, lộ ra xương trắng dày đặc.
Giật giật mi, đặt tay lên cổ tay bắt mạch.
Lông mày lúc nhăn lúc giãn, chuyển đổi qua lại.


Sau một lúc lâu, giãn lông mày buống tay Thượng Quan Hạo ra.
" Thế nào? "Cố Khinh Hàn căng thẳng, hỏi.
" Bẩm bệ hạ, Thượng Quan quý quân, không chịu được hoàng sủng, có hơi không ổn! "Sở Dật nói ra tình hình thực tế.
" Làm càn! "Cố Khinh Hàn quát chói tai một tiếng.
Sở Dật vội vàng quỳ xuống, đầu cúi xuống đến mức thấp nhất, Thượng Quan quý quân, uống thuốc quá nhiều, lại bị bạo lực thừa sủng, ngược đãi, hơn nữa cơ thể hắn vẫn luôn không được tốt, nếu không phải lần trước giúp hắn điều dưỡng, đêm hôm qua, sau khi Thượng Quan quý quân thừa sủng xong, sẽ một mạng về chầu trời, sao có thể chống đỡ được đến hiện tại?
Theo một tiếng quát chói tai này của Cố Khinh Hàn, bên ngoài lục tục tới không ít thái y.
Cổ công công dựng một cái bình phong, đặt sợ dây bắt mạch ở trên tay Thượng Quan quý quân.
Các thái y một tay cầm dây bắt mạch, một mặt bắt mạch, mỗi một thái y sau khi xem mạch xong, sắc mặt đều là trầm trọng, khom người lùi ra phía sau.
Cố Khinh Hàn càng nhìn càng căng thẳng, những thái y này, có vẻ mặt gì vậy? Rốt cuộc có thể bắt mạch hay không? Đệch, quả thật chính là tra tấn người khác! Trầm giọng nói," Thượng quan quý quân rốt cuộc thế nào? "
Các thái y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không chịu tiến lên, vẫn luôn đùn đẩy nhau.
Cố Khinh Hàn đột nhiên bắn ra một đôi mắt hình viên đạn qua, một đám thái y vội vàng quỳ xuống:" Bệ hạ tha mạng ạ, bệ hạ, cơ thể Thượng Quan quý quân yếu ớt, không có phúc khí thừa nhận hoàng ân, Thượng Quan quý quân hắn..

Không được nữa rồi..

"
" Không được, không được là có ý gì? "Bước chân đi lên vài bước, phóng toàn bộ uy áp vương giả trên người ra ngoài.
Các thái y quỳ rạp xuống, bị uy áp vương giả ép tới mức không thở nổi, run run rẩy rẩy, thân mình run run, nói:" Bệ hạ, Thượng Quan quý quân, đã đi! "
" Đi cái gì mà đi, đi bà ngoại ngươi! Thượng Quan quý quân rõ ràng còn sống, các ngươi đám lang băm này, người sống đều bị các ngươi khám thành người chết! Cút, tất cả cút đi cho trẫm! "Cố Khinh Hàn thở dồn dập, trực tiếp quát tháo, một chân đạp mấy thái y xuống.
Các thái y nghe vậy, mỗi người đều nhanh chóng đứng dậy, bước chân chạy như điên.

Bệ hạ tức giận, chuồn là thượng sách! Thượng Quan quý quân này vốn dĩ đã không cứu được được nữa rồi, bị thương nặng như vậy, thần tiên cũng không cứu được!
" Sở đại phu, rốt cuộc Thượng Quan quý quân có cứu được hay không? "
" Nô hầu có thể thử một lần, chỉ là mong bệ hạ cho một nơi yên tĩnh một lát.

"

" Trong Phượng Loan cung, mọi người hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Sở đại phu, thỏa mãn tất cả yêu cầu của Sở đại phu, người cãi lời, giết không tha! "Cố Khinh Hàn lạnh lùng tuyên bố mệnh lệnh.
Toàn bộ đều run lên, chỉ có tiểu Lâm Tử vui vẻ, có Sở đại phu cứu giúp, lại có mệnh lệnh của bệ hạ, lần này công tử chắc sẽ không sao rồi!
Theo Sở Dật phân phó, mọi người trong phòng đều lui ra bên ngoài, chỉ để lại mấy y hầu, và tiểu Lâm Tử.

Ngay cả Cố Khinh Hàn cũng bị mời ra bên ngoài.
Cố Khinh Hàn đứng ở ngoài Phượng Loan cung, nhìn cửa lớn đóng chặt, trong lòng một trận căng thẳng, rốt cuộc Thượng Quan Hạo thế nào? Rốt cuộc có thể cứu được hay không? Nghĩ đến sau khi tỉnh lại trên người hắn mình đầy thương tích, sắc mặt trắng bệch, sống chết không rõ nằm ở nơi đó, trong lòng lại nôn nóng một trận.
Sau khi đi tới đi lui vài vòng, yên lặng nhìn Phượng Loan cung.
Cổ công công đứng ở phía sau Cố Khinh Hàn, khom người, đi tới đi lui theo cô.
" Đừng đi nữa, đi nữa trẫm lại đau đầu! "Cố Khinh Hàn quát chói tai.
Cổ công công dừng bước chân trong nháy mắt, lấy lòng cười:" Bệ hạ, nô tài hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu nhé!"
Rửa mặt chải đầu, rửa mặt chải đầu, rửa mặt chải đầu cái quỷ ý! Thượng Quan Hạo còn sống chết không rõ ở bên trong, cô đâu có tâm trạng mà rửa mặt chải đầu gì, không thấy được cả người Thượng Quan Hạo toàn là máu nằm ở trên giường cô sao?
Cả người là máu, nằm ở trên giường cô..

Nằm ở trên giường cô.

Đúng rồi, sao Thượng Quan quý quân lại nằm ở trên giường cô? Lại làm sao bị thương thành như vậy? Tại sao thời điểm tỉnh lại, cơ thể trần truồng, cả người đều bị thương? Tại sao cô cũng khỏa thân?
Lẳng lặng cảm nhận biến hóa trong cơ thể mình một chút, mẹ nó, sẽ không phải tối hôm qua cái kia cái kia với hắn chứ?
Tại sao cô hoàn toàn không có ấn tượng? Chẳng lẽ những vết thương trên người Thượng Quan Hạo là do cô đánh?
Đêm qua, cô và Lộ Dật Hiên nói quốc sự xong, bèn trở về Phượng Loan cung, lúc sau, Cổ công công nói, Thượng Quan quý quân đã đang trên đường tới, lúc sau lại..

lúc sau lại..

Cô đẩy cửa sổ ra, nhìn trăng tròn trên bầu trời, sau đó..
Tại sao, tại sao ký ức đến chỗ này bèn không còn? Giữa khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK