Ngoài phòng, Thượng Quan Hạo ngồi ở trên phượng liễn, được tám người nâng từ Lãm Nguyệt Các đến Phượng Loan cung.
Lúc này trên người Thượng Quan Hạo khoác một bộ y phục lông cáo trắng như tuyết, toàn bộ thân thể bị bọc lại, đôi mắt hắc diệu thạch gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, dựng thẳng lưng, trên mặt trang điểm khéo léo, làn da trắng nõn, lông mày thanh tú, mũi thẳng dọc dừa, đôi môi đỏ hồng như cánh hoa hồng, toàn bộ ngũ quan kết hợp lại với nhau trở nên hoàn mỹ động lòng người như vậy.
Hắn rất yên tĩnh, nhẹ nhàng tự nhiên giống như bình thường.
Mặc cho Cổ công công dẫn đường ở phía trước, mặc cho tám người nâng phượng liễn của hắn đi từng bước một đến Phượng Loan cung.
Nếu nhìn kỹ, sẽ có thể nhìn được, thực ra bên ngoài vẻ trấn định của Thượng Quan Hạo, đôi tay bên dưới gắt gao nắm chặt áo lông cáo, áo lông cáo hoa lệ cao quý bị hắn nắm chặt đến nỗi nhăn dúm dó.
Đôi mắt trong trẻo lộ ra một chút hoảng loạn, một chút sợ hãi, một chút bất đắc dĩ, chỉ là tự ép mình trấn định nhìn về phía trước, kéo căng áo lông cáo.
Tiểu Lâm Tử càng sợ hãi hơn, sau khi công tử uống thuốc biến thân, lại bị mạnh mẽ kéo tới Thiên Trì, ngâm suốt hơn một canh giờ, thời điểm đi ra, trên người không ngừng tỏa ra hơi lạnh, thậm chí còn đóng băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngã xuống mặt đất, không có người để ý tới.
Y thử ôm hắn lên trên giường, mới vừa chạm vào thân thể hắn, lạnh cóng đến nỗi xương tủy của y cũng sắp đóng băng.
Công tử vẫn luôn run bần bật, nhưng mà Cổ công công lại chậm chạp không chịu cho hắn thuốc giải.
Mặc kệ một mình công tử chịu đựng đau đớn ở đó, không biết qua bao lâu, sắc trời đều tối sầm, Cổ công công mới đưa thuốc giải cho công tử, cũng cho hắn uống một viên thuốc kéo dài tinh lực.
Sau đó mới căn dặn hạ nhân trang điểm chải chuốt cho công tử, cho dù đã uống thuốc giải, cho dù đã uống thuốc kéo dài tinh lực, công tử vẫn bị khó thở, sắc mặt tái nhợt đến nỗi không có chút màu máu.
Cuối cùng Cổ công công hạ lệnh trang điểm thật đậm cho công tử.
Ngẩng đầu trộm liếc mắt nhìn công tử một cái, y biết hiện tại công tử rất sợ hãi, mỗi lần tới thị tẩm, hắn đều sợ hãi.
Dọc theo đường đi, bọn họ giữ một ý nghĩ, muốn đi bộ nhiều hơn một chút, như vậy màn đêm sẽ trôi qua nhanh hơn một chút, đáng tiếc, đường dù có xa cũng sẽ có điểm kết thúc, huống chi, Loan Phượng cung cũng không hề xa Lãm Nguyệt Các.
Phượng liễn dừng lại, khi phượng liễn của y hạ xuống mặt đất, rèm châu trên đỉnh phượng liễn rung lắc đong đưa càng thêm kịch liệt hơn.
Trong lòng cũng đong đưa bất an theo rèm châu trên phượng liễn, y nhìn ba chữ to Phượng Loan cung, trong mắt càng thêm hoảng loạn, có hơi không biết làm sao, nhìn sang tiểu Lâm Tử.
Ánh mắt tiểu Lâm Tử còn lo lắng hơn cả y, đi sát theo theo Thượng Quan Hạo.
Dưới phượng liễn, tay càng thêm nắm chặt áo lông cáo trên người.
Ngẩng đầu nhìn tòa cung điện kia.
Cái cung điện kia là ác mộng của y, ác mộng lớn nhất, mỗi một lần sau khi tiến vào, đều gặp phải tra tấn thống khổ nhất.
Y không sợ nghiêm hình tra tấn, cũng không sợ Cổ công công, tiểu hoàng tử gây khó dễ, y sợ tòa nhà tù này nhất, nhà tù này khiến y muốn sống không được, muốn chết không xong!
Đôi tay không ngừng xoắn xuýt, đi được một nửa rồi, y không muốn đi vào, thật sự không muốn đi vào! Sau khi tiến vào, sẽ xảy ra chuyện gì, y có thể tưởng tượng ra được, y muốn lùi bước.
Tại sao cứ muốn y tiếp nhận loại thống khổ này? Y thà chết, cũng không muốn đi vào!
"Thượng quan quý quân, đi thôi, bệ hạ vẫn đang chờ đấy!" Cổ công công đứng ở phía sau, cười quái lạ một tiếng, thúc giục nói.
Ổn định tâm trạng, tự ép mình trấn định, xoay người lại: "Cổ công công, ta muốn nói mấy câu với tiểu Lâm Tử, có thể chứ?"
Cổ công công không muốn bị phiền phức chút nào: "Nói cái gì mà nói, có cái gì hay mà nói, bệ hạ vẫn đang chờ ở bên trong đấy, một nô tài nhỏ bé có cái gì hay mà nói, nhanh lên đi, đừng để bệ hạ chờ đến nỗi sốt ruột!"
Thượng Quan Hạo không động đậy, chỉ bình tĩnh đứng ở đó, trong mắt lộ ra kiên định.
Dường như nếu mà không cho hắn nói vài câu, hắn bèn đứng ở nơi đó không đi nữa.
Cổ công công thở gấp, Thượng Quan Hạo này, không có chuyện gì cứ thích tìm việc cho y, nếu mà là ở nơi khác, y đã sớm không khách khí, nhưng nơi này lại là bên ngoài tẩm cung của bệ hạ, y cũng không dám tùy tiện làm xằng làm bậy, tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Nói vài câu rồi đi, tạp gia chờ nổi, nhưng bệ hạ không chờ nổi!"
Thượng Quan Hạo gật gật đầu, đi đến bên cạnh tiểu Lâm Tử: "Tiểu Lâm Tử, ngươi trở về đi, đêm nay đừng canh tại chỗ này."
"Không, công tử, ngài ở đâu, tiểu Lâm Tử bèn ở đó! Từ nhỏ tiểu Lâm Tử đã theo ngài lớn lên, chưa từng rời khỏi công tử, tiểu Lâm Tử không đi!" Tiểu Lâm Tử khóc thút thít, duỗi tay lau lau nước mắt.
Có thể nào sau khi công tử đi vào, rốt cuộc không ra được hay không?
Thượng Quan Hạo duỗi tay dùng lông cáo trắng như tuyết lau nước mắt cho tiểu Lâm Tử: "Quay về đi, giữ lại cho ta một chút danh dự, được không?"
Tiểu Lâm Tử lắc đầu như trống bỏi.
Không đi, tuyệt đối không đi, y muốn canh công tử của y.
Nức nở nói: "Nếu, nếu ta không ra được, nếu ngươi còn có thể nhìn thấy Vân vương, làm phiền ngươi nói với hắn một câu, Thượng Quan Hạo có lỗi với hắn, càng có lỗi với Bùi quốc, mong bọn họ quên ta đi, đừng phát động chiến loạn, được không?"
"Công tử, sẽ không đâu, ngài nhất định sẽ không sao đâu! Vân vương không phải đã nói rồi sao? Chờ hắn xử lý tốt việc trong nhà, hắn sẽ tới đón chúng ta.
Chúng ta lại chịu đựng một chút, Vân vương sắp tới rồi!"
Thượng Quan Hạo ngẩng đầu, nhìn trăng tròn sáng tỏ trên bầu trời, vừa tròn vừa to, cứng cỏi nuốt nước mắt vào trong mắt, lẩm bẩm tự nói: "Chỉ sợ, không chịu nổi đến ngày đó!"
"Công tử, không phải ngài nói muốn đưa tiểu Lâm Tử đi Bùi quốc sao? Tiểu Lâm Tử vẫn luôn chờ ngày này đấy! Từ nhỏ đến lớn vẫn đợi, khó khăn lắm mới đợi được Vân vương tới, sao chúng ta lại có thể ở thời điểm này lùi bước đây? Nếu công tử không còn nữa, cho dù tiểu Lâm Tử tới được Bùi quốc, cũng không còn ý nghĩa, tiểu Lâm Tử chỉ đi theo công tử!" Tiểu Lâm Tử khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Cổ công công ở bên cạnh không muốn phiền phức mà nói: "Thượng quan quý quân, cần phải đi rồi!"
Thượng Quan Hạo ngẩng đầu, lại nhìn thoáng qua nhà tù hoa lệ ác mộng, ra sức nuốt nước mắt trong mắt xuống, không cho nó chảy ra, nắm lấy tay Tiểu Lâm Tử, kiên định: "Tiểu Lâm Tử, nhớ kỹ lời ta nói, cho dù hôm nay ta có thể đi ra hay không, ngươi nhất định phải sống tiếp, cần thiết phải kiên cường sống tiếp, ta tin rằng, ca ca sẽ tới đón ngươi!"
"Công tử!"
"Nghe lời, nhanh quay về đi, chừa cho ta chút danh dự được không?" Thượng Quan Hạo vội vàng nhìn tiểu Lâm Tử.
Ngoài một cái mệnh ti tiện ra, cái gì y cũng không có, sống không bằng chết, chết đi cũng thế, điều duy nhất y không yên lòng chính là tiểu Lâm Tử.
"Thượng quan quý quân!" Cổ công công trầm giọng, lông mày cũng nhíu lại.
Thượng Quan Hạo nắm chặt tay tiểu Lâm Tử.
Ánh mắt kiên định nói với hắn, cần thiết phải sống tiếp.
Rồi sau đó, sau khi sờ sờ đầu tiểu Lâm Tử, rút cánh tay mình về, thu lại tâm trạng, đi từng bước một về phía Phượng Loan cung.
Ca ca, ta sẽ tiếp tục chịu đựng, nhưng ta sợ, buổi tối hôm nay thật sự sẽ không chịu đựng nổi, ta không đấu lại bệ hạ, cũng không giãy giụa được.
Việc ta có thể làm chỉ là khẩn cầu bệ hạ có thể thủ hạ lưu tình, giữ một con đường sống cho mình.
Nghe Cổ công công truyền báo với người bên trong, trong lòng Thượng Quan Hạo run lên, hô hấp đều dồn dập.
"Vào đi!"
Lạnh quá, vô tình quá, khiếp người quá, đây là giọng nói của bệ hạ sao?
"Thượng quan quý quân, mời vào!" Cổ công công làm một cái động tác tay.
Thượng Quan Hạo không biết mình cử động bước chân như thế nào, càng không biết y đi vào như thế nào, y chỉ biết, sau khi y tiến vào, Cổ công công bèn gỡ y phụ lông cáo trắng như tuyết trên người y xuống, rồi sau đó, cửa lớn Phượng Loan cung "rầm" một tiếng, bị đóng chặt lại.
Tiếng đóng cửa, khiến y bị sốc, theo phản xạ, nhìn về phía cửa, ngoài cửa lớn đang đóng chặt ra, cái gì cũng không có.
Thời tiết đã là cuối mùa thu, mặc áo lông chồn trắng như tuyết còn tốt, rất ấm áp, nhưng mà đột nhiên bị cởi ra, trên người chợt lạnh, lạnh đến mức y run rẩy.
Hai bàn tay bất tri bất giác ôm lấy cánh tay mình, để tạo ra một chút ấm áp.
Ngoài cái áo lông chồn kia ra, trên người y, cũng chỉ có một bộ voan mỏng, trong suốt.
Bộ voan mỏng này căn bản không che được cái gì, trên người có cái gì, toàn bộ đều không hề che đậy được mà lộ ra ngoài, một loại cảm giác hổ thẹn thoáng hiện trong lòng.
Tay không nhịn được cử động che đi bộ phận quan trọng.
Thân mình run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Khinh Hàn, vừa nhìn một cái, khuôn mặt trấn định rốt cuộc không duy trì được nữa.
Chỉ thấy Cố Khinh Hàn đang mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn y.
Đôi mắt kia không có thất tình lục dục, không có độ ấm, chỉ có bạo ngược nồng đậm.
Sắc mặt nháy mắt tái nhợt, theo phản xạ lùi lại một bước.
Dùng đôi mắt phòng bị mà nhìn Cố Khinh Hàn.
Trong lòng lại bất ổn, không biết phải cử động như thế nào.
Một khi cửa lớn bị đóng lại, không có mệnh lệnh của bệ hạ, căn bản không mở ra được.
Cố Khinh Hàn cười tà ác một cái, cười tà ác như quỷ khóc, Thượng Quan Hạo lùi về phía sau vài bước, bị dọa đến mức có hơi sởn tóc gáy.
Đột nhiên thân mình bị bế lên một cái, Thượng Quan Hạo luống cuống, giãy giụa đứng dậy, chỉ là đôi tay đang ôm y kia, cánh tay ôm y thật sự chặt, chặt đến mức thậm chí y có thể nghe được xương răng rắc một tiếng.
Đau đớn đột nhiên tới, khiến y không nhịn được nhíu nhíu mày, nuốt tiếng rên rỉ vào trong bụng.
"Bịch" tiếng vật nặng bị ném thật mạnh một cái, ném lên trên giường, có lẽ là dùng sức quá lớn, Thượng Quan Hạo cảm thấy xương bị đụng trên người như tan thành từng mảnh.
Phần eo đụng vào cạnh giường, đau đến mức y phải thở hốc vì kinh ngạc.
Không đợi y phản ứng lại, thân mình đã vô tình bị kéo qua, "bốp" một tiếng, trên mặt bị tát một bạt tai, cái tát này thật sự vang, rất đau, đau đến mức nước mắt y suýt chút nữa rơi xuống.
Thậm chí có thể cảm giác được một bên mặt y đang chậm rãi sưng lên.
Không biết Cố Khinh Hàn ấn vào cơ quan gì, "rắc rắc" một tiếng, trên giường xuất hiện bốn cái lỗ tròn.
Tay bị túm lấy.
Nhìn Cố Khinh Hàn túm lấy tay y, khóa vào cái lỗ tròn kia, sắc mặt Thượng Quan Hạo đại biến, có chút sợ hãi nhìn nàng, một cái tay khác cũng duỗi ra, kéo quần áo trên người nàng xuống.
"Bệ, bệ hạ, đừng như vậy, đừng như vậy được không?" Cái khóa này, vừa khóa lại, sẽ không mở ra được, chỉ có thể mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, y không muốn bị khóa lại!
"Rắc rắc" tay phải trực tiếp xỏ vào cái lỗ tròn, cái lỗ trong này được tạo ra từ xích sắt ngàn năm, đừng nói là Thượng Quan Hạo không có võ công, cho dù là cao thủ tuyệt thế tới, cho dù dùng binh khí, cũng không mở cái lỗ tròn này ra được, trừ khi ấn vào cơ quan.
Khóa xong một cánh tay, một cái tay khác cũng bị Cố Khinh Hàn ra sức kéo qua, mắt thấy sắp bị khóa vào ổ khóa, Thượng Quan Hạo sốt ruột, vội vàng giãy giụa, đáng tiếc y có ra sức giãy giụa như thế nào cũng không tránh khỏi Cố Khinh Hàn, chỉ kéo một cái, đã khóa tay trái vào.
Hai tay bị khóa chặt lại, đột nhiên, Thượng Quan Hạo có một loại dự cảm không hay, hôm nay sợ là thật sự không dễ chịu lắm.
Ngay sau đó, hai chân cũng bị giam trong xiềng xích hình tròn, toàn bộ thân mình, khóa thành hình chữ đại (大) nằm ở trước mặt Cố Khinh Hàn.
Một loại cảm giác hổ thẹn nảy vào trong lòng, nhục nhã, đây là các loại nhục nhã.
Nhưng y lại không có sức lực thoát khỏi..
Danh Sách Chương: