Mục lục
Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong Lãm Nguyệt Các.
Tiểu Lâm Tử bôi thuốc xong rồi, đang nâng Thượng Quan Hạo ngồi thẳng dậy, đút thuốc cho hắn uống.
"Tiểu Lâm Tử, vết thương trên người của ngươi thế nào, có nặng lắm không?" Thượng Quan Hạo vẫn có hơi lo lắng, ban nãy, thời điểm những người đó đánh tiểu Lâm Tử, cũng đều là đánh gần chết mới thôi.
"Công tử, người cứ yên tâm đi, tiểu Lâm Tử mạng dài lắm, là con gián nhỏ đánh mãi không chết, sẽ không sao đâu!" Cười ngọt ngào với Thượng Quan Hạo, múc một muỗng thuốc, đút vào trong miệng Thượng Quan Hạo, mới uống mấy ngụm.

Bèn nghe được bên ngoài có người bẩm báo, Cổ công công đã đến.
Trong lòng căng thẳng, không phải còn chưa tới buổi tối sao?
Tiểu Lâm Tử càng sợ tới mức run lên, suýt chút nữa làm đổ chén thuốc trong tay xuống, vội vàng bỏ bát thuốc xuống, đứng dậy quy củ mà đứng ở một bên.
"Nô tài tiểu Lâm Tử gặp qua Cổ công công, Cổ công công vạn phúc!"
Cổ công công giương phất trần lên, khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan Hạo.
"Lão nô gặp qua Thượng Quan quý quân, quý quân thiên tuế, thiên thiên tuế!" Ngoài miệng nói hành lễ, trong mắt lại là khinh thường và chán ghét nồng đậm, căn bản không để Thượng Quan Hạo vào mắt.
Dường như, Thượng Quan Hạo cũng đã quen với loại thái độ này của Cổ công công, vén chăn lên, đứng dậy, dựng thẳng sống lưng: "Cổ công công đa lễ!"
"Lần này tạp gia tới, là muốn nói cho Thượng Quan quý quân một tin tốt, ơn trạch hậu cung của bệ hạ, hôm nay khâm điểm cho Thượng Quan quý quân thị tẩm.

Thượng Quan quý quân, ân sủng của bệ hạ, đây chính là vinh hạnh lớn lao của ngài nha, còn không mau tạ chủ long ân!"
Vốn dĩ đã đoán được, tối nay sẽ đến phiên y thị tẩm, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, ân sủng? Vinh hạnh? A, nếu có thể, y tình nguyện không cần, một chút y cũng không hiếm lạ.


Nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Thượng Quan Hạo tạ bệ hạ ân sủng!"
Tiểu Lâm Tử có hơi căng thẳng, tuy rằng bệnh tình của công tử đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng thật sự không tiếp nhận được ân sủng của bệ hạ mà, lần trước thị tẩm trở về, suýt chút nữa mất cả mạng, lúc này mới trôi qua bao lâu, bệ hạ lại muốn quý quân thị tẩm, làm sao công tử không cầu tình với Cổ công công chứ, cho dù Cổ công công có đồng ý hay không, cứ cầu xin trước lại nói không được sao?
"Thượng Quan quý quân, bệ hạ đối với ngài cũng thật sự không phải chỉ là tốt bình thường đâu nha, ban cho ngài Lãm Nguyệt Các, thưởng mấy chục tiểu thị, cho ngài ngồi cùng long liễn, còn khâm điểm để ngài thị tẩm, tại trong hậu cung này, không phải ai cũng có cái vinh hạnh này đâu nha!" Giọng nói của Cổ công công the thé, khuôn mặt nhọn hoắt tái nhợt như người chết, cười như không cười mà nhìn Thượng Quan Hạo.

Đột nhiên vung phất trần, đi lên mấy bước, thử nhìn bố trí xung quanh Lãm Nguyệt Các, giọng nói tấm tắc:
"Bệ hạ vinh sủng ngài vô hạn, có thứ tốt gì cũng để lại cho ngài, ngài nói xem, có phải ngài nên cẩn thận báo đáp bệ hạ hay không đây?"
Thượng Quan Hạo mím môi không nói, chỉ đứng thẳng, chờ Cổ công công nói xong toàn bộ.
"Ngài nói xem, buổi tối ngài dự định hầu hạ bệ hạ như thế nào đây?"
Thân mình Thượng Quan Hạo run lên, hoảng sợ trong mắt chợt lóe mà qua, nhanh đến mức làm người không nắm bắt được, chỉ đảo mắt một cái, lại khôi phục trấn tĩnh.
Có điều, Cổ công công rõ ràng đã nắm bắt được rồi, đáy lòng lại hừ lạnh lần nữa, đi đến trước mặt Thượng Quan Hạo, gần như dính vào khuôn mặt tái nhợt lại tuấn tú của hắn.
"Nếu không, lão nô sẽ hiến cho ngài mấy chiêu, đảm bảo ngài có thể được bệ hạ tán thưởng, thế nào.."
Tiểu Lâm Tử kinh hãi, Cổ công công lại muốn làm gì? Muốn dạy dỗ công tử sao? Công tử sẽ không chịu nổi, tuyệt đối đừng mà..
"Không làm phiền Cổ công công, thần hầu biết phải làm như thế nào!"
Nhìn khuôn mặt cố chấp tự trấn tĩnh của Thượng Quan Hạo, làm trò trước mặt toàn bộ tiểu thị, mũi hừ một cái, hoàn toàn không để cho Thượng Quan Hạo giữ lại một chút mặt mũi: "Đó là đương nhiên, Thượng Quan quý quân nói thế nào, cũng đường đường là một hoàng tử tôn quý nhất của một quốc gia, nhận hết tất cả sủng ái, dưới một người, trên vạn người, nô tài như chúng ta há có thể so sánh?"
Sắc mặt tiểu Lâm Tử biến đổi, Cổ công công này không phải công khai đả kích công tử sao, ai mà không biết, bốn tuổi công tử đã vào hoàng cung Lưu quốc, sống những ngày tháng không bằng heo chó, bệ hạ không thích, tiểu hoàng tử gây sự khắp nơi, vốn dĩ đã sống vô cùng đau đớn gian khổ, còn bị biếm vào lãnh cung năm năm, đói khổ lạnh lẽo, ngày không đủ ba bữa cơm.


Bất cứ một tiểu thị, hạ nhân Lưu quốc nào, đều sống tốt hơn cả công tử.
"Cổ công công, ngài nói đúng, thân phận hoàng tử của bổn quý quân vẫn còn đó, bất luận là đi đến đâu, đều là trời sinh cao hơn một bậc so với người làm nô làm hầu, ngài nói phải không?"
Khuôn mặt nhọn hoắt nhợt nhạt của Cổ công công trầm xuống, một đạo hàn quang trừng về phía Thượng Quan Hạo, ngươi nha, một tên tù binh bại quốc cũng dám khiêu khích y, thế mà dám nói y trời sinh chính là mệnh nô bộc, hắn muốn chết.
Thượng Quan Hạo, cũng không tránh ánh mắt của Cổ công công, mà là nghênh đón, bốn mắt nhìn nhau, khí thế hoàn toàn không hề thua Cổ công công.
Khuôn mặt vốn đang tức giận của Cổ công công, đột nhiên cười, đi xung quanh Thượng Quan Hạo vài vòng, miệng tấm tắc:
"Đó là đương nhiên, ngài trời sinh đã là hoàng tử, thân phận cao quý, có điều, ngài đường đường là một hoàng tử, trên người mang theo nhiều vết sẹo như vậy, có phải là mất mặt hay không đây? Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, thân thể này của ngài, không có một chỗ da thịt nào là hoàn hảo, chẳng may bệ hạ bị ngài dọa sợ rồi thì làm sao cho phải."
Tiểu Lâm Tử lo lắng mà nhìn Thượng Quan Hạo.

Công tử, ngài đừng bướng bỉnh nữa, Cổ công công muốn cho ngài dùng thuốc, chẳng lẽ ngài nghe vẫn chưa hiểu sao?
Thượng Quan Hạo vẫn không dao động như cũ, bàn tay chỉ nắm càng chặt hơn, đôi mắt nhìn về phía xa, thân mình mỏng manh, yếu đuối sừng sững bất động, mãi mãi trường tồn.
"Chỗ tạp gia đúng lúc có một loại thuốc, đành phải để Thượng Quan quý quân chịu oan ức mà ăn rồi, tuy rằng có hơi đau đớn, có điều để về sau có thể thuận lợi hơn, tạp gia nghĩ, quý quân cũng rất vui lòng nhỉ!" Cười tà ác, cười dung tục, rất có hứng thú mà nhìn Thượng Quan Hạo cắn chặt khóe môi.
Công tử, ngài tuyệt đối đừng đồng ý với hắn mà, loại thuốc này uống xong sẽ khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, lúc trước, không phải ngài từng bị bắt uống vài lần rồi sao, cái loại đau đớn này, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?
Trong lòng tiểu Lâm Tử không ngừng cầu nguyện, có điều y cầu nguyện cũng vô dụng, ánh mắt có vội vàng cũng vô dụng.


Bởi vì Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng phun ra một câu, suýt chút nữa khiến y ngã ngửa trên mặt đất.
"Một khi đã như vậy, mời công công hạ thuốc đi!"
Cổ công công cười lạnh vỗ vỗ tay, sai người lấy ra một lọ thuốc viên tới, đưa cho Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo tiếp nhận, mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn Cổ công công một cái, tháp nút bình ra.
Rốt cuộc tiểu Lâm Tử không trấn định được nữa, bịch một tiếng quỳ xuống: "Cổ công công, cầu xin ngài, tha cho công tử đi, vết thương của công tử khó khăn lắm mới tốt một chút, thật sự, hắn không chịu nổi thuốc biến đổi cơ thể liều lượng mạnh như vậy mà, cho dù uống thuốc này xong, trong một lát công tử cũng không khôi phục lại được, không thể thị tẩm!"
"Ha ha, cái này thì ngươi yên tâm, tạp gia đã có cách khiến hắn khôi phục sẹo trên người, cũng có cách khiến hắn khôi phục tinh thần và thể lực, cẩn thận hầu hạ bệ hạ."
Tiểu Lâm Tử lại quýnh lên, khôi phục vết thương trên vết sẹo, đó căn bản chính là biến thân của trừng phạt, tuy rằng có thể tạm thời khôi phục lại, nhưng mà lại phải tiếp nhận thống khổ vô tận, về sau thương thế cũng sẽ càng thêm nghiêm trọng, loại thuốc khôi phục tinh thần và thể lực kia, càng biến thái hơn, tinh thần và thể lực chỉ có thể duy trì tạm thời, lại phải chịu đựng đau khổ mấy tháng trên giường.
"Cổ công công, cầu xin ngài, tha cho công tử đi, cầu xin ngài, xin ngài thương xót với!"
"Tiểu Lâm Tử, ngươi đã sai rồi, Thượng Quan quý quân không chỉ là quý quân, còn đường đường là một hoàng tử của một quốc gia đấy, tạp gia trời sinh chính là mệnh nô tài, nô tài thì đâu có bổn phận này.."
Lời Cổ công công còn chưa dứt, Thượng Quan Hạo đã ngửa đầu nuốt toàn bộ thuốc viên vào.

Ném cái lọ xuống: "Được chưa?"
Mặt tiểu Lâm Tử tối sầm, bị dọa đến mức trực tiếp ngã quỵ xuống, hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Cổ công công lạnh lùng nhìn thoáng qua Thượng Quan Hạo: "Không tệ, quả nhiên Thượng Quan quý quân thương bệ hạ.

Có điều, cơ thể này của ngài, ở lãnh cung năm năm, không biết có còn sạch sẽ hay không đây? Hơn nữa, hình như ban nãy còn từng bị Văn vương chạm vào, bệ hạ tin tưởng ngài, nhưng mà ta làm nô tài nên phân ưu giải sầu vì bệ hạ có phải hay không? Chẳng may thân mình ngài không còn sạch sẽ thì sao?"
Thượng Quan Hạo vô cùng tức giận, hô hấp nặng thêm vài phần, nỗ lực hòa hoãn lại tâm trạng của mình, thân mình y có sạch sẽ hay không, hắn không biết sao? Nếu thân mình y không sạch sẽ, hiện giờ y còn có thể đứng tại nơi này nói chuyện sao?
"Cổ công công muốn thế nào?"
"Thượng Quan quý quân nghiêm trọng rồi, tạp gia trời sinh chỉ là một nô tài, có thể làm gì một hoàng tử như ngài đây? Có điều, thân mình này của quý quân không sạch sẽ, ngài nói xem, có phải nên tắm gội một chút hay không?" Hừ, hoàng tử cái gì, ở trong mắt tạp gia, bóp chết ngươi còn đơn giản hơn cả bóp chết một con kiến, Thượng Quan Vân Lãng, ngươi dám mắng tạp gia là hoạn quan, tạp gia không đối phó được với ngươi, chẳng lẽ tạp gia còn không đối phó được với đệ đệ ốm đau bệnh tật này của ngươi sao? Xem tạp gia có ngược đãi chết hắn hay không!

"Không bằng, Thượng Quan quý quân đi Thiên Trì Thủy đi, nước ở nơi đó, sạch sẽ thoải mái lắm." Khi Cổ công công nói đến hai chữ sạch sẽ thoải mái, đặc biệt nghiến răng thật mạnh mà nói ra.
Thân mình Thượng Quan Hạo run lên, nỗ lực ổn định thân mình lung lay sắp đổ: "Cổ công công nói cái gì thì là cái đó đi!"
Đột nhiên, Cổ công công cười phá lên, cười ha ha: "Thất thần làm gì, Thượng Quan quý quân muốn tắm gội, còn không nhanh chuẩn bị đi!"
Bên cạnh, tiểu thị đã sớm đã bị dọa sợ đến mức thân mình run bần bật, Thiên Trì Thủy, đó không phải chuyên dùng để phục vụ phạm nhân tội ác tày trời sử dụng sao? Làm sao lại dùng trên người quý quân rồi? Cơ thể này của quý quân, có thể tiếp nhận nổi sao, Thiên Trì Thủy này, chính là đầm nước lạnh ngàn năm chảy vào, có thể đóng băng người, một khi ngâm vào, không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Thiên Trì Thủy sẽ không đông chết người, nhưng lại khiến người ta sống không bằng chết.

Ngâm lâu, xương cốt đều sẽ bị đóng băng lại.

Lại không dám chậm trễ, vội vàng đi xuống chuẩn bị, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Thượng Quan quý quân, hy vọng hắn có thể chịu đựng nổi.
Cổ công công nhìn cái trán đầy mồ hôi lạnh đầm đìa của Thượng Quan Hạo, mồ hôi không ngừng chảy xuống, bước chân cũng có chút không vững, cánh tay gầy yếu trắng bạch không xương, chống mạnh lên mép bàn, để đứng vững thân mình, cắn chặt môi, cố gắng không cho phát ra âm thanh.
Cười gian một tiếng, ha ha, thuốc đã phát ra tác, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi thôi, nếu không phải tạp gia còn muốn đi hầu hạ bệ hạ, tạp gia cũng thật sự muốn nhìn dáng vẻ thoải mái của ngươi.
"Chờ sau khi Thượng Quan quý quân dễ chịu rồi, cho hắn ăn viên thuốc này vào, lại đưa đến Thiên Trì, cẩn thận tắm gội lau người, cần phải phải tắm thật sạch sẽ cho tạp gia, có một vết bẩn nào, tạp gia sẽ lấy mạng chó của các ngươi, hiểu chưa?"
"Vâng, tiểu nhân đã hiểu." Lạnh lùng nhìn thoáng qua Thượng Quan Hạo, khinh thường giương môi cười, dám cười ta là trời sinh nô tài, tạp gia chỉnh ngươi đến khi cha mẹ không nhận ra thì thôi.

Đây chỉ là một chút lòng thành, về sau vẫn còn có "thoải mái" khác cho ngươi!
Vung phất trần, đưa theo mấy tiểu thị, vênh váo tự đắc rời khỏi Lãm Nguyệt Các, cũng rầm"một tiếng đóng cửa Lãm Nguyệt Các lại..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK