Mục lục
Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong phòng khách thuyền hoa
Đoạn Ảnh nghe được đàn tiêu hợp tấu duyên dáng kia, vốn dĩ là muốn tới nhìn bọn họ.

Không nghĩ tới, tam hoàng nữ đột nhiên đến thăm, suýt chút nữa không làm y sợ tới mức ngã xuống từ trên ghế.
Tam hoàng nữ có phẩm tính gì, y quá rõ ràng.

Nếu để nàng nhìn thấy thanh mỹ nhân chính phu nhà y, sao chịu được khuôn mặt như thần tiên lạc tiên phàm, nàng không động tâm, không ra tay đoạt người mới lạ.
Không được, tuyệt đối không thể để nàng nhìn thấy thanh mỹ nhân.
Thanh mỹ nhân, tên này thật là dễ nghe, hắc hắc.
Đoạn Ảnh thô bỉ nghĩ nghĩ, không được, hôm nào nhất định phải cẩn thận hỏi tên của hắn một cái, đều quen biết nhiều ngày như vậy, thế mà chưa biết tên của hắn, đây cũng quá không thể nào nói nổi.

May mà y thông minh, cho hắn một biệt danh là thanh mỹ nhân.

Ai bảo hắn đam mê quần áo màu xanh lá đâu.
"Bảo các ngươi làm thanh y cho chính phu đại nhân, đều đã làm chưa, phải là gấm hoa, vải dệt bằng gấm hoa, biết không?"
"Tiểu thư yên tâm, đã đẩy nhanh tốc độ, nói như vậy, qua không bao lâu đã có thể làm xong.

Vải dệt bằng gấm hoa cao quý hoa lệ, thủ công phức tạp, có thể trong thời gian ngắn như vậy làm ra, đã đủ lợi hại!"
Đoạn Ảnh cũng biết tốc độ này thật sự nhanh, vẫn là hét lớn một tiếng: "Ngươi nhanh một chút cho lão tử, bằng không lão tử hầm ngươi!"
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân hiểu!"
Đoạn Ảnh khinh thường, mắt liếc xéo Nhị Cẩu Tử một cái, lười cả trả lời, trực tiếp chống cái đầu heo, được hạ nhân nâng xuống, nghênh đón tam hoàng nữ.

Xa xa, đã nhìn thấy một người nữ tử mặc váy hoa phù dung mọng nước màu tím, bên hông đeo một dải lụa màu, hoặc xâu hoặc nạm hoặc khảm rất nhiều vật quý trân bảo, hoa mỹ lóa mắt.

Áo khoác tím đen viền nạm vàng, mười ngón tay ngọc, trên móng toàn sơn màu tím nhạt, màu sắc và hoa văn của cây huệ dạ hương, ở giữa ngón tay trái đeo một cái nhẫn không biết chế ra từ vật gì, không xa hoa nhưng lại vô cùng dễ nhìn, cổ tay trắng nõn đeo một cái ngọc tinh xảo khảm viền vàng khắc tường vân tím, trên cổ tay phải đeo một băng tay nối liền với ngón áp út.

Hai chân đeo giày lam nhạt thêu hoa mẫu đơn màu trắng nhạt, toàn thân trang điểm cao quý dị thường, được chúng tinh phủng nguyệt vây lại ở trung gian.
Nạp Lan Văn vẫn giống như trước kia, mang theo bên người tứ đại hộ sĩ Phong Vũ Lôi Điện, còn có vô số người giúp đỡ, cùng với mấy công tử trẻ tuổi mỹ mạo, tuấn mỹ.
Lúc này Nạp Lan Văn, hai tay trái phải, mỗi tay ôm một mỹ nam, nhóm mỹ nam, lột vỏ quả nho trong tay, chậm rãi đút cho Nạp Lan Văn.
Một mỹ nam khác chợt rót một chén rượu, dùng miệng mình mớm rượu vào trong miệng Nạp Lan Văn.
Còn có mấy mỹ nam, toàn bộ quỳ trên mặt đất, bóp chân đấm lưng cho Nạp Lan Văn.
Đôi tay Nạp Lan Văn, không quy củ mà vuốt ve ở trên người bọn họ, làm bọn họ thở gấp từng tiếng.
Đoạn Ảnh dường như sớm thành thói quen với trường hợp này, cũng không hề kinh ngạc.
Được hạ nhân nâng xuống, hai chân quỳ xuống, hành một cái đại lễ: "Đoạn Ảnh gặp qua Văn vương gia, vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Nghe vậy, Nạp Lan Văn cũng không có đáp lại, mà là tiếp tục hưởng thụ bọn họ hầu hạ.
Đột nhiên, bắt lấy một mỹ nam bên cạnh, cũng mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, dương tay ném hắn lên trên ghế nằm.
Nam tử kêu to thống khổ.
Chỉ cảm thấy thân mình giống như vỡ thành vô số mảnh, đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa.

Muốn hô to thống khổ ra tiếng, tầm mắt liếc qua, nhìn thấy trên thuyền hoa, mấy chục người nhìn một màn này, nhịn xuống nuốt lời nói sắp ra đến miệng trở về.
Khóe miệng, bị tát một cái thật mạnh.
Rồi sau đó, một trận đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, đau đến mức đôi tay hắn nắm chặt ghế, thống khổ xin tha.
Trả lời nam tử, ngoài càng trầm trọng thêm, lại không có một lời.

Người xung quanh đều rũ mắt, yên lặng không nói lời nào.
Giống như cảnh tượng như vậy đã trình diễn vô số lần ở trước mặt các nàng.
Càng ngày tiếng kêu thống khổ càng lớn, tiếng xin tha, rành mạch truyền vào trong phòng Cố Khinh Hàn.
"Cầu xin vương gia, tha cho nô gia đi, hu hu.."
Thanh âm này, mang theo vui thích, còn thống khổ cầu xin, tiếng này lớn hơn tiếng kia.
Cố Khinh Hàn không thể tưởng tượng, các nàng đến tột cùng là như thế nào, như thế nào, thế mà sẽ làm nam tử kia kêu to thống khổ như thế.
Nhìn nhìn hai nam tử bên cạnh, trên mặt ôn tồn lễ độ của Vãn Dung công tử, hiện lên từng mạt đỏ ửng, mà Vệ Thanh Dương, nếu nhìn kỹ, cũng có thể nhìn thấy trên mặt thanh lãnh của hắn, hiện lên một mạt đỏ bừng.
Nghe tiếng kêu dâm đãng này, bên cạnh còn có hai nam tử, mắt hiện xấu hổ, hai má nhiễm từng mảng đỏ ửng, vô thố quay đầu, không dám nhìn Cố Khinh Hàn.
Nuốt nuốt nước miếng, trước kia làm sao không phát hiện, bọn họ cũng động lòng người như vậy a, không nhịn được cũng tưởng tượng.
Tuy rằng tưởng tượng, nhưng trong lòng vẫn là xấu hổ, ở hai đại mỹ nhân trước mặt, vẫn là cùng một phòng, thế mà kêu lớn như vậy, như vậy, quả thật chính là câu dẫn người khác.
Lại kêu nữa, cô đều không nhịn được muốn đẩy ngã hai người bọn họ.
Phòng khách trên thuyền hoa.
Nạp Lan Văn, chậm rì rì đứng dậy, một tay thô bạo ném nam tử xuống, nằm dựa vào trên ghế nằm.
Tùy ý mỹ nam khác sửa sang lại quần áo cho nàng.

Rồi sau đó, cánh tay giang ra, lại ôm một người bên cạnh, thưởng thức mỹ mạo của hắn, ngay cả liếc mắt một cái đều không bố thí cho nam nhân trên mặt đất.
Lười biếng mở miệng: "Nghe nói, thuyền hoa này của ngươi, có một mỹ nam tử đánh đàn đặc biệt lợi hại, lớn lên có phong thái như ngọc, tư thế như thần?"
Đoạn Ảnh chân chó khom lưng cúi người, lấy lòng nói: "Đúng vậy, tiểu nhân, nơi này thật sự có một người như vậy, vương gia có phải muốn gặp hắn hay không?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Nạp Lan Văn dựa vào trên ghế nằm như cũ, tóc tai cọ sát mỹ nam bên cạnh.
"Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân lát nữa mời hắn ra, vương gia có thể nhìn trúng hắn, là phúc khí của hắn đâu!"

Nạp Lan Văn, cười hắc hắc, đẩy mỹ nam bên cạnh ra, ngồi dậy.
Vừa ngồi xuống đã nhìn thấy một cái đầu heo, làm y cả kinh, khiếp sợ.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, vẫn có chút nghi hoặc như cũ, đầu heo này là ai?
Chỉ thấy trên cánh tay người này quấn một cái băng gạc màu trắng, rũ xuống trên vai, hai con mắt đen đen sưng vù, cái mũi một mảng máu đỏ, trên mặt sưng hơn cả đầu heo, lại có một dáng người như vậy, nói nàng là heo, đều là khen nàng.
Trước lúc lên thuyền hoa, y nhìn thấy bá tánh chung quanh đều đang thảo luận một thần khúc (khúc nhạc thần tiên).

Sau khi dò hỏi mới biết được, thì ra thần khúc này chính là phát ra từ trên thuyền hoa nữ nhi của đế sư, hơn nữa đàn tấu khúc này chính là một mỹ nam tử.
Vốn dĩ y cũng không thèm để ý, bằng đầu heo béo Đoạn Ảnh kia, ánh mắt có thể cao đến nỗi nào, thế gia công tử chân chính, ai sẽ nhìn trúng nàng?
Nhưng các bá tánh khen tiếng đàn của người kia đến vô cùng kì diệu, lại khen mỹ nam kia đến trên trời dưới đất, có một không hai, làm tâm y sinh ra một chút tò mò.
Lệnh bọn hạ nhân cũng chuẩn bị một con thuyền hoa, chạy đến hồ Bích Ba.
Vừa mới đến hồ Bích Ba, bọn thị vệ đã vớt được Lục Lao Tô.
Nghĩ đến lúc ấy thấy bộ dáng Lục Lao Tô, y đã muốn cười, thân mình gầy yếu mảnh khảnh, trên mặt lại sưng to hơn cả đầu heo, toàn bộ thân hình rất không tương xứng, trên người, khắp nơi đều là vết thương.
Lục Lao Tô vẫn luôn nói, Đoạn Ảnh tự mình ẩn giấu một nam nhân, gảy đàn rất hay, đưa tới rất nhiều bướm cùng múa.

Vốn dĩ y chỉ là mang theo một chút tò mò, không khỏi phát ra hứng thú nồng đậm.
Trong lòng, nháy mắt hảo cảm đối với Đoạn Ảnh tụt xuống.
Đầu heo béo chết tiệt này, có sắc đẹp, thế mà còn dám tư tàng, y ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là người đẹp thật không, rốt cuộc kỹ năng gảy đàn lợi hại bao nhiêu, có thể làm nhiều người khích lệ như vậy.
Lúc ấy y còn cảm thấy, Đoạn Ảnh xuống tay với Lục Lao Tô quá độc ác, hiện giờ vừa thấy bộ dáng này của Đoạn Ảnh, không nhịn được thay nàng bi ai ba phút.
"Ngươi, đầu heo này, so với đầu heo của Lục chuột già, đẹp hơn nhiều!"
Đoạn Ảnh ngơ ngẩn, y ghét nhất người khác nói y là heo.

Nhưng hiện tại nói những lời này chính là Nạp Lan Văn, y đương nhiên không dám mắng.
Nhếch miệng, lấy lòng nhìn Nạp Lan Văn: "Vương gia thích thì tốt, vương gia nói tiểu nhân là heo, tiểu nhân chính là heo, đầu heo của heo.

Nếu sớm biết rằng tiểu nhân bị đánh thành như vậy, có thể làm vương gia cười, không cần người khác đánh, tiểu nhân đã sớm tự mình đánh thành đầu heo!"

"Ha ha ha.."
Một câu này, không thể nghi ngờ vuốt trúng mông ngựa của Nạp Lan Văn, cười đến mức nghiêng ngả trước sau.
"Vương gia, nơi đó của ta còn có rất nhiều mỹ nam thân thể trong sạch, vương gia muốn hay không? Nếu muốn, tiểu nhân, đưa thêm mấy người cho ngài, mỗi người đều là như hoa như ngọc, thân thể mềm mại dễ đẩy ngã!"
"Được a, ai đến cũng không cự tuyệt, càng nhiều càng tốt, có điều nhất định phải lớn lên tuấn mỹ, công phu trên giường lợi hại!"
Đoạn Ảnh cười thô bỉ: "Đúng vậy, đúng vậy, đưa cho vương gia, có thể nào dùng hàng kém chất lượng đâu!"
Nhìn Đoạn Ảnh dựa đầu heo lại đây, trong nháy mắt, thân mình Nạp Lan Văn run lên một chút, run đến mức nổi đầy da gà.
Vội vàng xua tay: "Đi đi đi, sang bên kia, một cái đầu heo, bổn vương còn sợ nửa đêm gặp ác mộng đây!"
"Đúng rồi, còn không mau đi gọi người đánh đàn kia tới!"
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân lập tức đi gọi, vương gia ngài chờ một lát!"
Đoạn heo béo này đi làm cái gì, bảo hạ nhân đi gọi không phải là được sao?
Dường như hiểu nghi hoặc của Nạp Lan Văn, Đoạn Ảnh đi được một nửa, phục hồi tinh thần lại: "Tính tình vị công tử này có chút quật cường, tiểu nhân sợ mạnh bạo, sẽ không ổn, cho nên vẫn là để tiểu nhân tự mình đi mời đi!"
Nạp Lan Văn không kiên nhẫn cầm một bầu rượu lên, trực tiếp ném qua: "Lề mà lề mề làm cái gì, còn không nhanh đi mời cho bổn gia!"
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi ngay lập tức!" Đoạn Ảnh ở trong lòng mắng Nạp Lan Văn n lần, đôi tay sờ ngực mình, đau chết y, không thể ném nhẹ một chút sao, mỗi lần đều ra sức như vậy!
Trong sương phòng.
Cố Khinh Hàn cười cười, nói với hai người bọn họ: "Các ngươi tin hay không, Đoạn heo béo lát nữa lại đây, nhất định sẽ đem ngươi, Vệ Thanh Dương, nghiêm nghiêm mật mật giấu đi, mà đẩy Vãn Dung công tử ra cho tam hoàng nữ!"
Trên mặt ôn tồn lễ độ của Vãn Dung công tử, có một chút sợ hãi.
Văn Vương gia này, y đương nhiên cũng nghe nói, bao cỏ, ăn chơi trác táng, háo sắc, không học vấn, không nghề nghiệp, lại tàn nhẫn thô bạo, không biết gây họa cho bao nhiêu người.
Nếu, thật sự là tam hoàng nữ tới, y có thể thoát được một kiếp này sao?
Trong lòng một trận bàng hoàng.
Cố Khinh Hàn tới gần hắn, ý bảo hắn an tâm: "Đừng sợ, có chúng ta ở đây, nàng ta không dám làm gì ngươi!"
Cửa lớn bị gõ cốc cốc.
Ngoài cửa, Đoạn Ảnh khom lưng, một cái đầu heo lấy lòng nhìn về phía Vệ Thanh Dương.
Cố Khinh Hàn nhìn thấy nàng ta đã đến, vội vàng cúi mặt xuống..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK