Ước chừng phải mấy chục lần, mỗi một lần hoa hồng truyền tới tay Cố Khinh Hàn, tiếng trống bèn dừng lại.
Sau khi tiếng trống dừng lại, gần như Cố Khinh Hàn không hề do dự bèn ngâm ra một câu, hơn nữa câu trước còn hay hơn cả câu sau.
Lúc này, tất cả mọi người không thể bình tĩnh nữa, ngay cả Đại Phì Điểu cũng không thể bình tĩnh nổi, tuy rằng y không hiểu thơ từ lắm, nhưng mà nhìn miệng Cố Khinh Hàn đọc đi đọc lại, vẫn là kích đọng, người này, sao lại có thể tuyệt vời như vậy, xuất khẩu thành thơ.
Càng không thể bình tĩnh chính là, tại sao mỗi lần hoa hồng đều truyền tới tay nàng, bèn ngừng lại, không phải Lăng tiểu thư cố ý đi?
Nghi ngờ này của Đại Phì Điểu, cũng chính là ngi ngờ của mọi người ở đây, đây rõ ràng chính là Lăng tiểu thư đang đùa với Cố tiểu thư, bằng không, sao có thể truyền mấy chục lần, nhiều lần đều dừng ở trên tay Cố tiểu thư?
"Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng,
Tao nhân các bút phí bình chương.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương."
Cố Khinh Hàn ngâm một câu cuối cùng, rồi sau đó, ném hoa hồng trong tay một cái, hơi không vui trừng mắt Lăng Phi Dạ.
Thú vị sao? Có phải coi cô là khỉ để trêu đùa hay không?
Nhóm người vốn dĩ đã bị Cố Khinh Hàn đánh bại thê thảm, lần này không thể nào bình tĩnh được nữa, "Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương"..
Đây đây đây, câu này của nàng, không phải nói đến tranh luận của toàn bộ người xưa sao, rốt cuộc vị Cố tiểu thư này là ai? Đây mới thực sự là tài hoa hơn người, những người như bọn y ở trước mặt nàng tính là cái gì? Con tôm sao?
Lâm Phương đang dựa người vào thân cây cũng đứng thẳng lên, nghi ngờ nhìn bệ hạ nhà mình, từ khi nào bệ hạ có tài hoa bậc này?
"Khụ, thế này, thật sự xin lỗi, Lăng mỗ hơi qua đáng rồi.
Chẳng qua là, tài hoa của Cố tiểu thư, Lăng mỗ thật sự cam bại hạ phong (cúi đầu chịu thua tâm phục khẩu phục) !" Lăng Phi Dạ sau khi lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ nói.
"Thật sự xin lỗi, Cố tiểu thư đại nhân đại lượng, cũng đừng tức giận với Lăng mỗ được không? Lăng mỗ.." Lăng Phi Dạ thật sự luống cuống, ban nãy thật sự là y quá đáng, chẳng qua là Cố tiểu thư này khiến cho y chấn động thật sự quá lớn.
Mấy câu đầu còn đỡ, càng về sau, câu trước càng lợi hại hơn câu sau, nàng giống như là cái động không đáy vậy, vĩnh viễn cũng không khai quật xong.
"Cố, Cố tiểu thư, ngài cũng đừng trách Lăng tiểu thư, Lăng tiểu thư cũng không hề cố ý, thật sự là tài hoa của ngài quá tốt, khiến chúng ta, chúng ta đều không nhịn được muốn càng thêm đi sâu vào hiểu biết tiềm lực của ngài là bao nhiêu!" Quách Bội Bội lại vén bộ quần áo bảo bối của mình một cái, khuyên giải nói.
"Đúng vậy, mọi người đều là bạn bè, đừng nóng giận, bằng không Cố tiểu thư cũng bảo nàng tự phạt ba mươi câu thơ.
Hiện tại tự phạt, ha ha.."
"Tha cho ta đi, ba mươi câu, ba câu ta đều không nghẹn ra, hiện tại trong đầu ta, toàn bộ đều là nhớ lại hình ảnh Cố tiểu thư vừa mới ngâm thơ." Lăng Phi Dạ buông tay làm động tác xin tha.
"Có điều, để biểu thị ban nãy đã thất lễ với Cố tiểu thư, Cố tiểu thư muốn phạt như thế nào, Lăng mỗ đều tự nguyện tiếp nhận"
"Hu hu hu hu.."
Cố Khinh Hàn còn chưa kịp lên tiếng, một tiếng tiếng khóc rung trời vang lên ở bên cạnh.
"Làm sao vậy? Tiểu Noãn!"
Tiếng khóc thút thít của nữ nhân tên là tiểu Noãn đau vang lên, nước mắt nước mũi dính thành một đoàn, nhỏ giọt chảy xuống, bởi vì nàng ta há to miệng, đau lòng khóc thút thít, có không ít nước mũi đều trực tiếp chảy vào trong miệng.
Cố Khinh Hàn nhìn đến nỗi lại buồn nôn một trận.
"Khoa cử, một đám các ngươi đều có tài hoa như vậy, khi nào mới có thể đến ta, có phải năm nay ta lại bị trượt hay không?"
"Không đâu, Tiểu Noãn, ngươi thi một mạch từ quê nhà lên đến đế đô, chỉ thiếu một cửa cuối cùng, có thể thi đến đế đô, sao có thể sẽ kém chỗ nào, tự tin chút đi, nhất định có thể đỗ đạt cao!"
Ngoài miệng Quách Bội Bội an ủi, trong lòng lại không hề có một chút thực chất, có thể tham gia khoa cử hay không, cũng chưa chắc chắn nữa!
"Làm sao mà đỗ đạt cao được, đến bây giờ ngay cả thư đề cử ta đều chưa có, sao người ta có thể để ta tham gia khoa cử.
Hu hu.."
Câu này của Tình Tiểu Noãn, không thể nghi ngờ nói lên tâm sự của mọi người, khoa cử ở Lưu quốc, ngoài con em quý tộc ra, bá tánh bình dân cần phải phải có quan viên tứ phẩm trở lên viết thư đề cử mới được tham gia khoa cử, không có thư đề cử, bèn không có tư cách vào trường thi.
Người tới tham gia khoa cử năm vừa rồi, đều phải đi đến phủ quan viên tứ phẩm trở lên kính cẩn thăm hỏi, nhằm lấy được một phiếu đề cử.
"Ta cũng không có thư đề cử, phu lang nhà ta, còn có mẫu thân già, phụ thân già, đều đang chờ ta đỗ đạt cao, chờ ta quang tông diệu tổ, nhưng mà sau khi ta tới đế đô, kính cẩn thăm hỏi khắp nơi, bởi vì không hề chuẩn bị nhiều tiền, vấp phải trắc trở khắp nơi, người ta căn bản không chịu viết thư đề cử cho ta!" Giọng nói trầm thấp của một nữ tử vang lên.
"Ta cũng vậy, trong nhà vốn dĩ đã nghèo, vẫn muốn chu cấp cho ta đến trường học, mẫu thân mất sớm, chính là cha nuôi ta từ nhỏ đến lớn, để có lộ phí cho ta, cũng đã bán đi con trâu duy nhất trong nhà, lại đi khắp nơi mượn ngân lượng của hàng xóm, nếu lần này không thi đậu, chỉ sợ..
Tại sao, tràn đầy một chí khí mạnh mẽ mà đến báo quốc, có được, lại chỉ là mắt lạnh.." Lại một nữ tử đè nén khóc thút thít lên.
"Ta còn không phải cũng vậy! Tới đế đô tham gia khoa cử vài lần, lần nào cũng đều bởi vì không có được thư đề cử, hồn bay phách lạc về nhà, đây là một lần cuối cùng, nếu lại không có được thư đề cử, đời này cũng không tham gia khoa cử nữa, nhà ta vì khoa cử lần này, ngay cả phòng ở đều bán, đừng nói ngày ba bữa cơm, ngay cả nơi ở cũng đều không còn, cha mẹ ta, thân mình lại không tốt, cũng không có tiền đi chữa bệnh.."
"Ta cũng vậy, ta tham gia khoa cử từ năm mười tám tuổi, hiện giờ ta đã sáu mươi tám tuổi, nhiều năm như vậy, chỉ có ba năm trước đây, Tả tướng đại nhân cho ta một lá thư đề cử, mỗi năm khác đều là thất vọng mà về, nhưng mà một năm kia, ta lại không biết nắm bắt tốt, lạc đề..
Tham gia khoa cử nửa đời người là quá nhiều, cũng mệt mỏi, lần này nếu lại không thi đỗ, về sau cũng không tham gia khoa cử.."
"Nghe nói, năm nay xử lý quan hệ ngân lượng lại dâng lên, tăng lên tám trăm lượng một lá thư đề cử.
Tám trăm lượng đấy, cũng đủ cho một nhà chúng ta yên vui, vô ưu sống cả đời!"
"Cái gì? Thế mà tận tám trăm lượng cơ à, mới ngày hôm qua, không phải vẫn năm trăm lượng sao?"
"Ngươi không biết sao? Mỗi ngày giá tiền càng tăng thêm, ngày mai chắc chắn sẽ hơn một ngàn."
"Thật sự là tám trăm lượng à? Vậy chúng ta còn tham gia khoa cử làm gì? Ở quê cũng là phú ông!"
"Vậy thì cũng không phải, chúng ta tới tham gia khoa cử, còn không phải là vì báo quốc, vì bá tánh sao?"
Ngay lúc này, nhiệt độ không khí đã hạ xuống mức thấp nhất, nơi này, ngoài Lăng Phi Dạ ra, những người khác đều là bá tánh bần cùng, mỗi người đều tích cóp không đủ ngân lượng để đi quan hệ.
Trong lòng Cố Khinh Hàn cũng thắt chặt một cái, khoa cử ở Lưu quốc chính là một tệ nạn lớn, con em quý tộc có thể trực tiếp tham gia khoa cử, mà bá tánh nghèo chỉ có thể thông qua thư đề cử, vốn đã bần hàn, lấy ngân lượng từ đâu ra để khai thông quan hệ?
Nhân tài chân chính, phần lớn đều là từ trong bá tánh bần cùng mà ra, chỉ có cực nghèo, từng trải qua bần cùng, mới biết được dân sinh khó khăn, Tả tướng Lộ Dật Hiên chính là một ví dụ.
Ngay tại thời điểm trầm thấp nhất, một đạo âm thanh lạnh lùng khinh thường truyền đến, nghe thấy cái âm thanh thiếu đánh này, phản ứng thứ nhất của Cố Khinh Hàn chính là, Đoạn heo béo tới!
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu nhìn một cái, chính là Đoạn heo béo đưa một đám hộ vệ theo, vênh váo tự đắc, đứng nhìn một cách soi mói, thương hại.
"Một đám nghèo hèn, cũng mơ mộng hão huyền tham gia khoa cử, cửa cũng không có, lão tử nói cho các ngươi, với dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu kia của các ngươi, từ đâu đến thì cút về đi!"
"Đoạn tiểu thư, mong ngươi tôn trọng một chút, tham gia khoa cử chính là thể hiện bản lĩnh thực sự, mà không phải là thi giàu nghèo!" Quách Bội Bội tiến lên một bước, khiển trách chỉ vào Đoạn Ảnh.
"Ây yo, ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi, nữ nhân lôi thôi! Làm sao? Có phải còn muốn vào đại lao nha môn, tiếp tục ở lại hay không? Bất cứ lúc nào lão tử cũng có thể tác thành cho ngươi!"
"Ngươi.." Run rẩy mà chỉ vào nàng, dựa vào đâu, dựa vào đâu nàng ta có thể trong mắt không có vương pháp như thế, chẳng lẽ chỉ bởi vì mẫu thân nàng ta là đế sư sao?
"Ngươi cái gì mà ngươi! Lão tử nói cho ngươi biết, năm nay danh sách Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa..
đã sớm đã quyết định nội bộ xong rồi, một người trong các ngươi cũng đừng mơ tưởng được!"
Cố Khinh Hàn nghe câu nói như thế, trên người chợt lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi đao thình lình bắn về phía Đoạn Ảnh..
Danh Sách Chương: