Chờ đến thời điểm Cố Khinh Hàn một lần nữa tỉnh lại, miệng vết thương trên người đều đã được rửa sạch sẽ, băng bó lại, thậm chí ngay tóc đều được gội sạch.
Trên người vẫn là một trận nóng rát đau đớn, chỉ là không có tê tâm liệt phế như lần trước tỉnh lại.
"Bệ hạ, ngài tỉnh rồi?"
Trước mặt xuất hiện một gương mặt phóng đại, tươi cười ôn nhuận.
Nhìn gương mặt tươi cười này, tâm tình đột nhiên rất tốt, Lộ Dật Hiên này, lớn lên xinh đẹp không phải tầm thường a, nếu là đặt ở hiện đại, ảnh hậu quốc tế không phải là nàng thì không được.
Nàng thật ôn nhuận, khóe miệng luôn là ngậm một mạt ý cười như có như không.
Rõ ràng là một nữ tử, lại lớn lên biến thái như vậy.
Quả thật khó có thể so sánh với Đoạn Hồng Vũ, người này so với người kia càng yêu nghiệt!
"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta chưa tỉnh?"
Lộ Dật Hiên nhất thời có chút ngây ra, rồi sau đó cười cười, đưa nước trên tay cho Cố Khinh Hàn, hầu hạ cô uống hết.
Lúc này mới cầm lấy đồ ăn: "Bệ hạ nhiều ngày chưa ăn cơm, lấp đầy bụng trước đi!"
Cố Khinh Hàn tiếp nhận đồ ăn trên tay nàng, tầm mắt đảo qua, nhìn đến Vệ Thanh Dương, dựa vào một cây đại thụ, mặt không biểu tình nhìn không trung.
"Hắn ăn rồi sao?"
"Vệ quý quân, không chịu ăn.."
"Ngươi đi, đưa cái này cho hắn ăn, nếu mà không ăn, thì cứng rắn nhét vào cho ta!" Một tay ném đồ ăn vừa mới nhận cho Lộ Dật Hiên.
Cứng rắn nhét vào miệng Vệ quý quân?
Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi, hắn vẫn là quý quân của bệ hạ, dưới một người, trên vạn người, y làm sao dám làm vậy với hắn?
Bệ hạ không phải là cố ý làm y khó xử sao?
Đưa đồ ăn trong tay cho Cố Khinh Hàn: "Chỗ thần vẫn còn một phần chuẩn bị cho Vệ quý quân, vậy thần đi lấy đưa cho quý quân, bệ hạ ăn một chút trước đi!"
Đứng dậy, đi đến bên cạnh Vệ Thanh Dương.
"Thần, tả tướng Lộ Dật Hiên gặp qua Vệ quý quân, quý quân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Cố Khinh Hàn nhìn đến chán nản, hoang sơn dã lĩnh này, quy củ ở đâu ra nhiều như vậy? Còn quý quân, còn thần đâu!
Cầm lấy lương khô Lộ Dật Hiên chuẩn bị, dùng sức cắn xuống coi như hả giận.
"Quý quân, ngài mấy ngày không ăn cái gì, ăn một chút trước đi!"
Cố Khinh Hàn lại hung hăng cắn một miếng lương khô, Lộ Dật Hiên này làm việc kiểu gì vậy? Không phải bảo nàng trực tiếp nhét vào sao? Tính tình kia của Vệ Thanh Dương, nếu hắn không muốn ăn, ai cũng không khuyên được!
Lộ Dật Hiên nhìn nhìn Cố Khinh Hàn, lại nhìn nhìn Vệ Thanh Dương đờ đẫn nhìn không trung.
Vung bạch y lên, cũng ngồi xuống theo.
Cùng nhìn lên mây bay trên bầu trời.
Vệ Thanh Dương có chút bài xích, nhích sang bên cạnh, kéo một khoảng cách với Lộ Dật Hiên.
Bên cạnh truyền đến từng tiếng ôn nhuận.
"Ngươi có biết, trời, tại sao phải phân thành ban ngày và ban đêm, ánh trăng phải phân thành trăng tròn và trăng khuyết không?
Đáy lòng Vệ Thanh Dương hơi động, lẳng lặng nghe vào.
" Nhân loại chúng ta a, gặp phải sự việc khó giải quyết, ý nghĩ thứ nhất chính là khẩn cầu trời cao, nhưng mà nhân loại chúng ta thật ngu xuẩn, cho rằng trời cao chính là vạn năng, không nghĩ tới, ông trời cũng có thời điểm bất đắc dĩ.
"
" Nó muốn cho chúng ta ánh sáng, nhưng tổng hội chung quy gặp phải chuyện này hoặc chuyện kia, những việc này, ngay cả chính nó đều không giải quyết được, cho nên ông trời khóc, tâm tình không tốt, vì thế sẽ u ám.
"
" Mỗi người đều có vui buồn tan hợp, chua ngọt đắng cay, ngay cả ông trời đều không làm gì được.
Vượt qua giai đoạn này, ánh mặt trời, chung quy sẽ xuất hiện ở sau mưa gió.
Mà thứ ngươi suy nghĩ muốn có, một ngày nào đó cũng đều sẽ được thực hiện, tiền đề là hiện tại cần phải sống sót.
"
Vệ Thanh Dương nghe được một câu cuối cùng, thân thể chấn động thật mạnh, không thể tưởng tượng nhìn mắt Lộ Dật Hiên, con ngươi kia, ngoài ôn nhuận còn có cổ vũ, nhưng một câu cuối cùng, dường như có điều ám chỉ, lại dường như chỉ là cổ vũ đơn thuần.
" Không vì điều gì khác, chỉ vì người ngươi để ý, cũng phải kiên cường sống sót, không phải sao? "
Thân thể Vệ Thanh Dương lần thứ hai chấn động, ánh mắt nháy nháy.
Cặp mắt thanh lãnh kia cứ như vậy nhìn vào mắt Lộ Dật Hiên mỉm cười ôn nhuận.
Chỉ là mắt Vệ Thanh Dương đã không còn tro tàn, đờ đẫn như quá khứ, cặp mắt kia ở nơi Cố Khinh Hàn không nhìn thấy, sâu thẳm thâm thúy, thậm chí..
Có chút lạnh thấu xương..
Duỗi tay nhận lấy lương khô trên tay Lộ Dật Hiên, nhẹ nhàng ăn vào.
Cố Khinh Hàn nhìn chằm chằm hai người.
Cứ như vậy? Cứ như vậy..
Khuyên hắn xong rồi?
Lộ Dật Hiên mới vừa nói đến người để ý nhất, ám chỉ chính là ai?
Phụ hậu Vệ Thanh Dương không phải đã qua đời sao?
Ở Lưu quốc mười mấy năm, cũng không có bất kỳ người thân nào tới thăm hắn, càng không thể quen biết một người nào!
Trong đầu xuất hiện một mạt trầm tư.
" Bệ hạ, thần không phụ sứ mệnh, nhiệm vụ đã hoàn thành! "
" Được rồi, núi sâu dã lĩnh, đều bỏ ba chữ bệ hạ, quý vệ, thần, này đi! "
" Vâng..
"
" Những người khác đâu, sao lại chỉ có một mình ngươi? "
Lộ Dật Hiên này sẽ không nói cho ngươi, nàng, chỉ một mình tới đây đi?
Lộ Dật Hiên cười khổ một cái, y có thể tìm tới nơi này, đã là vô cùng hạnh phúc!
Nơi này cũng không biết là chỗ nào, phái mấy ngàn thị vệ đều không tìm được người, y lại không dám điều động binh lính tới nơi này tìm kiếm, nếu là thật sự điều động binh lính, tới đây tìm kiếm bệ hạ, chỉ sợ Lưu quốc cũng phải rối loạn.
Đường đường bệ hạ một quốc gia, sống chết không rõ, đây là thu hút, dụ hoặc bao nhiêu? Các đại phiên vương có thể bỏ qua cơ hội này sao?
Những binh lính đó, ngày đêm không nghỉ, suýt chút nữa lục tung toàn bộ Thanh Phong trại dưới núi Ngọc Dương, vẫn không có bất kỳ bóng hình nào như cũ.
Từ nơi cao như vậy ngã xuống, lại mấy chục ngày không thấy người, suýt chút nữa ngay cả đế sư đều phải từ bỏ.
Vực sâu ở Thanh Phong trại, chỉ cần là người Lưu quốc đều biết, đó là tứ đại hiểm cảnh vực sâu ở Lưu quốc.
Rơi xuống, đừng nói không tìm thấy xương cốt, chỉ sợ ngay cả cặn đều sẽ không thừa lại đi!
Cũng may, y vẫn luôn kiên trì, với thân thủ của bệ hạ, mặc dù từ trên vách núi cao như vậy ngã xuống, vẫn có thể mượn lực ở không trung như cũ, giảm lực sát thương xuống nhỏ nhất.
Cho nên y vẫn luôn kiên trì tìm kiếm.
Tìm mãi, càng đi càng xa, cuối cùng trực tiếp lạc đường ở trong rừng, tìm ba ngày, đều không tìm được đường ra.
Ngày đó, nửa đêm, mơ hồ nghe được tiếng sói kêu.
Y vốn định tiến đến nhìn một cái, nhưng mà trong núi hoang này, dã thú quá nhiều, vào ban đêm y cũng lọt vào tập kích của đám thú.
Trong lúc cửu tử nhất sinh, mới giết ra một đường từ trong đám thú.
Chờ tới thời điểm đuổi tới nơi đó, chỉ nhìn thấy máu tươi đầy đất, cây cối đổ gãy, xác sói khắp nơi, trường hợp kia, hiện tại nhớ lại, vẫn cảm thấy có chút kinh khủng như cũ.
" Bệ hạ quá đề cao thần, tòa đất hoang này quá lớn, thần thật sự bất lực! "
" Cho nên, chỉ có một mình ngươi vào được? "
" Đúng vậy, chỉ có một mình thần tìm được các ngươi! "
" Nói cách khác, nếu ta muốn đi ra ngoài mà nói, còn phải dựa vào hai chân ta đi ra ngoài? "
" Ừm, có thể nói như vậy! "
Trời ạ, toàn thân cô là vết thương, đi ra khỏi đất hoang này, cô phải bỏ mệnh lại.
Nhìn Lộ Dật Hiên cười có chút ngượng ngùng, không khỏi hỏi lại một câu cuối cùng:" Ngươi sẽ không nói với ta, ngươi không biết đường đi? "
" Bệ hạ thật là anh minh thần võ, thần là trong lúc vô tình tìm được nơi này, quá nhiều đường đi, xác thật không biết đi ra ngoài như thế nào! "
Ngửa mặt lên trời ngã quỵ, trời ạ, đánh cô đi!
Cô không quen biết tả tướng ngốc nghếch này!
Tuyệt đối không không quen biết!
" Ngươi, cởi quần áo ra! "
" A..
"
" A cái gì, nói ngươi đấy, nhanh lên, cởi quần áo ra! "
Lộ Dật Hiên có chút không thể tưởng tượng nhìn Cố Khinh Hàn, che ngực lại một cái.
" Bệ hạ, thần không có đoạn tụ chi phích (đồng tính) ! "
" Nghĩ cái gì đấy, ta bảo ngươi cởi quần áo, phủ thêm cho Vệ Thanh Dương! "
Ai lại cùng cô nói, tả tướng đại nhân nhà cô mưu trí vô song cỡ nào, cô sẽ đánh nhau với người đó, đây rõ ràng chính là một kẻ ngu ngốc lại ngớ ngẩn, không phải ngu ngốc bình thường!
Lộ Dật Hiên cười khổ một cái, đây cũng là bộ quần áo duy nhất trên người nàng, buổi tối hôm đó, chiến đấu với dã thú, nhuộm một thân huyết y, y từ trước đến nay có thói ở sạch, dĩ nhiên không có thể lại mặc ở trên người, vì thế thay bộ quần áo sạch sẽ, ném bộ kia đi.
Xoay người, cởi áo ngoài bạch y của mình ra, cung kính đưa tới trước mặt Vệ Thanh Dương.
Vệ Thanh Dương chỉ là nhìn nhìn quần áo này, cũng không nói nhiều, trực tiếp khoác ở trên người.
" Lộ Dật Hiên, lại cởi đem quần áo ra! "
" A..
"Còn cởi? Y chỉ còn lại có một bộ nha, lại cởi nữa, ngay cả áo lót cũng không có!
" A cái gì, không thấy được hiện tại quần áo trẫm cũng không chỉnh tề sao, ngươi coi như là cống hiến! "
Cười khổ một cái, không nên bắt nạt người như vậy! Trăm cay ngàn đắng, trèo non lội suối chạy vào trong đất hoang, tới tìm các nàng.
Bây giờ, quần áo đều sắp bị lột đi.
Lắc lắc đầu:" Thần không làm được! "
" Khốn nạn, ngươi muốn kháng chỉ sao? "
" Là bệ hạ nói, tại núi sâu dã lĩnh này, bỏ bệ hạ, quý quân, thần, những quy củ đó đi, hiện tại, thần chỉ là lĩnh chỉ thôi! "
Cố Khinh Hàn tức giận, quay đầu sang nơi khác, thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Lộ Dật Hiên chỉ là đạm đạm cười, rồi sau đó, xoay người tiêu sái một cái, thời điểm lại lần nữa trở về, trong tay cầm một đồ vật.
Cố Khinh Hàn nhìn đến thứ này, da đầu có chút tê dại.
Đây, đây không phải là thời viễn cổ, y phục làm từ da thú người thú mặc sao?
Không đúng, cũng không phải quần áo làm từ da thú, cái này, chỉ là dùng từng mảnh lá cây xâu vào nhau thôi!
Chẳng lẽ bảo cô, đường đường vua của một nước, mặc cái y phục làm từ lá cây này?
" Bệ hạ, ngươi đừng trừng ta, có thể tìm được y phục làm từ lá cây này đã không tệ, lát nữa, ta nhìn xem có dã thú khác hay không, đến lúc đó lại làm một bộ y phục da thú cho ngài! "
" Hiện giờ, ngài, khụ khụ, tạm chấp nhận một chút..
đi.."
Nhìn ánh mắt Cố Khinh Hàn bốc hỏa, Lộ Dật Hiên vội vàng thả y phục lá cây trên tay ra, lắc mình một cái, đi nướng đồ ăn..
Danh Sách Chương: