CHƯƠNG 102: CƠN GIẬN CỦA TRẦN LẠC THẦN
Trần Lạc Thần nhanh chóng tới trường học.
Anh đi thẳng tới dãy phòng học của mình.
Nhưng vừa mới tới cổng phía Tây thì thấy rất nhiều người đã vây kín ở đây.
Sinh viên của các khoa, đứng chật kín cả đường.
Trần Lạc Thần nhìn mấy người Dương Thanh đứng trong đám đông nên chen vào.
Lúc này mới nhìn thấy ngọn nguồn câu chuyện.
Vì cổng phía Tây lúc này đang có một nữ sinh hèn mọn giơ một tấm biển.
Đầu cô ấy cúi vô cùng thấp.
Nhưng Trần Lạc Thần vừa nhìn đã nhận ra, đó không phải Hách Lan Lan thì còn có thể là ai.
Mà bên cạnh cô ấy là Mạnh Mỹ Dung, còn có chủ tịch hội sinh viên trường Giang Bích Ngọc và Vương Hào.
Lúc này, mọi người đã coi Hách Lan Lan thành bức phông nền để chụp ảnh.
“Lão Trần, cậu đến rồi, cũng đáng giận quá rồi!”
Dương Thanh vỗ vai Trần Lạc Thần rồi hơi tức giận nói:
“Bây giờ Hách Lan Lan đang gặp khó khăn, nhưng giáo viên hướng dẫn cũng hơi quá đáng, kêu gọi gây quỹ thì kêu gọi qây quỹ, việc gì phải bắt Hách Lan Lan đứng ra giơ bảng hiệu thế này!”
Lý Bân nói: “Không làm ra động tĩnh lớn như vậy thì sao khoa chúng ta nổi tiếng được? Cậu nhìn xem, giáo viên hướng dẫn và mấy người Giang Bích Ngọc đã vì chuyện Hách Lan Lan gây quỹ mà bận rộn cả buổi chiều! Để Hách Lan Lan đứng đây thực ra cũng là cho họ xem!”
“Hơn nữa chuyện này cũng thu hút được sự chú ý của nhà trường, nói vấn đề này được chú trọng, nhất định phải giúp học sinh thoát khỏi tình cảnh khó khăn!”
Thật ra có rất nhiều sinh viên khi biết nội tình câu chuyện đều không hài lòng.
Người không biết sẽ nghĩ rằng mọi người xem xem, cô gái này thật đáng thương! Vì nhà không có tiền mà thà đứng trước mặt mọi người cũng phải kiếm tiền chữa bệnh cho em gái.
Thật đáng thương!
Cho nên rất nhiều người sẵn sàng quyên góp.
Nhưng những người biết chuyện đều hiểu chuyện này là do Mạnh Mỹ Dung sắp đặt, buổi sáng xảy ra một chuyện, sau khi Hách Lan Lan trở lại trường học đã nhờ Mạnh Mỹ Dung giúp đỡ.
Kết quả Mạnh Mỹ Dung lại nảy ra ý tưởng này, nếu Hách Lan Lan không làm vậy thì sẽ không giúp.
“Chủ nhiệm Trương, thầy đến rồi!”
Mạnh Mỹ Dung bắt tay chủ nhiệm trung niên hói đầu, sau đó chủ nhiệm trung niên đó lấy sáu trăm nghìn của mình ra bỏ vào thùng quyên góp.
“Chủ nhiệm Trương, chụp một bức đi!”
“Được, được, được!”
Tách!
Hai người họ chụp chung một bức.
“Ô! Trương Đào, Vương Minh cũng tới rồi à!”
Lúc này Vương Hào cũng lôi kéo được bạn bè tới, đều là bạn của hội học sinh khoa bên cạnh.
“Ừm ừm!”
Sau đó mấy người họ cũng quyên góp khoảng một triệu.
Và rồi lại chụp ảnh chung.
Trần Lạc Thần đứng một lúc, nhận ra gần như toàn bộ quá trình quyên góp đều thế này.
Quyên góp cái gì? Nó đã được coi là một chương trình vinh dự ấy chứ!
Trần Lạc Thần tức đến mức mặt gần như tái nhợt.
Anh nảy sinh đồng cảm và cảm giác áy náy với Hách Lan Lan đã mặt xám như tro.
Anh gần như là người đầu tiên biết biến cố của gia đình Hách Lan Lan, cô ấy tin anh nên mới nói cho anh trước.
Hơn nữa anh cũng đã khuyên cô ấy, cho cô ấy hy vọng.
Nhưng mấy ngày sau đó anh lại không có thời gian để giúp cô ấy thoát khỏi tình trạng khó khăn nên mới hại cô ấy đến bước đường này.
Không phải Trần Lạc Thần quá Thánh mẫu, mà mỗi lần nhìn thấy tình cảnh này là anh lại nghĩ đến bản thân, thật sự cảm thấy đồng cảm!
Không được, nếu tiếp tục thì đoán rằng đến khát vọng sống Hách Lan Lan cũng chẳng còn nữa!
Nghĩ đến đây Trần Lạc Thần lao ra khỏi đám đông, đẩy Vương Hào đang chụp ảnh ra, ném tấm biển giấy mà Hách Lan Lan đang cầm xuống.
“Trần Lạc Thần, cậu!”
Giọng Hách Lan Lan khàn khàn, hiển nhiên không biết đã khóc bao nhiêu lần.
“Hách Lan Lan, không cần làm phông nền cho đám người này, nếu họ thật lòng muốn giúp cậu thì sẽ không làm vậy với cậu! Với số tiền của cậu, tôi sẽ nghĩ cách, cậu về phòng học đi!”
Trần Lạc Thần giận dữ nói.
Trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt, một người gặp nạn, người khác nhìn thấy sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng Mạnh Mỹ Dung, Vương Hào lại lợi dụng điều này để làm mình nở mày nở mặt, đúng là trơ trẽn!
“Trần Lạc Thần! Cậu điên rồi à?”
Giang Bích Ngọc trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần, từ khi nào cậu ta lại to gan đến vậy?
“Trần Lạc Thần, cậu có biết mình vừa nói gì không, tôi cảnh cáo cậu, cút ngay cho tôi, nếu không cậu chờ bị rời khỏi đây đi!”
Mạnh Mỹ Dung yêu sĩ diện nhất.
Nghe thấy Trần Lạc Thần trào phúng mình như vậy thì giật nảy mình.
Vương Hào càng tức giận hơn.
“Thằng nghèo mày có phải cảm thấy trúng sổ xổ thì ngon lắm hả? Mày còn dám đẩy tao?”
Nói xong Vương Hào túm tóc Trần Lạc Thần, kéo lại rồi đánh vào miệng.
Anh ta thực sự nổi giận, nhà anh ta có tiền, đã bao giờ bị đối xử thế này?
Mà sức Trần Lạc Thần làm sao có thể lớn hơn anh ta!
Một cú đấm trên mặt đau rát!
“A! Mọi người đừng đánh nữa, Vương Hào, xin cậu đấy, đừng đánh Trần Lạc Thần! Tôi không cần số tiền quyên góp này nữa, mọi người đừng đánh cậu ấy nữa!”
Hách Lan Lan sợ hãi, vội vàng kéo Vương Hào, dù sao chuyện này cũng vì cô mà nên.
“Cút ra cho tao! Hai đứa đáng thương chúng mày mà cũng dám động vào tao?”
Vương Hào rống lên.
Anh ta còn định lao tới đánh Trần Lạc Thần.
“Uỳnh!”
Đột nhiên Vương Hào cảm thấy trước mặt đen kịt, một vật thể màu đỏ phóng to thật to trước mặt anh ta!
Là Trần Lạc Thần, anh nhặt một viên gạch từ dưới đất lên đập vào đầu anh ta!
Hơn nữa còn dùng lực rất mạnh.
Cục gạch vỡ ra.
“A!”
Vương Hào ôm đầu, nằm trên đất kêu gào.
“A! Đánh người!”
Mấy người xung quanh hoảng sợ.
Cả Giang Bích Ngọc và Mạnh Mỹ Dung cũng sợ hãi.
Trần Lạc Thần cũng quá tàn nhẫn đi!
“Mẹ nó! Tên khốn này đánh anh Dương?”
“Chán sống rồi à, không biết ba anh Dương là người lợi hại nhất khu này sao?”
“Xong rồi xong rồi, chắc chắn tên này không thể học ở đây được nữa rồi!”
“Còn ở lại cái gì, bị trường đuổi sau đó đế ga tàu cút khỏi thành phố Kim Lăng thôi!”
Mọi người đều kinh ngạc, dù sao trong mắt họ, một số người đúng là lợi hại như thế, đụng vào họ thì cả đời này xong rồi.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”
“Mẹ kiếp, thằng chó này dám đánh anh, mau gọi điện cho chú, giết cả nhà hắn đi!”
“Đúng thế anh Dương, đừng tha cho loại người này!”
“Huhuhu, anh Dương, anh chảy nhiều máu quá!”
Đám con gái lập tức vây quanh, đau lòng dìu Vương Hào dậy.
Hơn nữa bọn họ đều trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần.
Trong mắt họ, anh Dương là bảo bối, giàu có lại đẹp trai, người trước mặt chỉ là một thằng hèn, đánh anh Dương đủ để anh ta chết mười nghìn lần!”
“Mẹ kiếp, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho hắn, đưa tôi tới bệnh viện trước, tôi phải gọi cho ba!”
Vương Hào bị thương không nhẹ, ít nhất cũng chấn động não, bây giờ hung dữ nói một câu xong lập tức được dìu đi tìm xe cấp cứu.
“Trần Lạc Thần, mày đợi đấy!”
Mà Trần Lạc Thần.
Haha, đợi đấy? Đợi cái rắm!
Nói thật, Trần Lạc Thần muốn đánh Vương Hào không phải ngày một ngày hai!
Trước đây khi anh làm việc cho hội học sinh, làm chậm bị Vương Hào đá cho mấy lần, đánh mấy lần.
Ví dụ lần đầu tiên anh thấy Tô Lệ Hàm ở sảnh báo cáo, vì làm bẩn giày Tô Lệ Hàm, nếu không phải Tô Lệ Hàm găn lại, nếu không anh lại bị Vương Hào đánh?
Bình thường không nói thì thôi, chứ Trần Lạc Thần anh vẫn nhớ rất rõ.
Vừa nãy nghe Vương Hào mắng mình và Hách Lan Lan là hai đứa đáng thương, Trần Lạc Thần nổi giận đùng đùng xông lên, vừa nãy anh ta còn chạy trước chạy sau vì Hách Lan Lan, làm ơn, anh ta không hề coi người ta là người!
Cho nên Trần Lạc Thần nhặt viên gạch lên đập một nhát, đập xong cảm giác thật sảng khoái!
“Hừ, Trần Lạc Thần, cậu đúng là có cá tính đấy! Nhưng tôi thấy cậu không học tiếp được đâu! Bích Ngọc, đến gặp chủ nhiệm với cô, trước khi ba Vương Hào đến phải giải quyết xong chuyện Trần Lạc Thần, nếu không với tính của ba Vương Hào thì sẽ lớn chuyện!”
“Vâng cô Mạnh!”
Giang Bích Ngọc cạn lời nhìn Trần Lạc Thần lắc đầu.
Dường như đang nói: “Chờ chết đi…”