Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu Trần Lạc Thần - Bồ Đề
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Xán lôi kéo Tần Nhã trực tiếp đi tới lầu ba.

“Quần áo ở lầu ba đều rất đắt, cậu chắc chắn tới đây à?”

Tần Nhã cười nói.

Nếu như nói cả tòa nhà đều là quần áo hàng hiệu thì lầu ba chính là hàng hiệu của hàng hiệu.

Mà ở trong đó còn là nơi nhiều cô gái yêu thích đi tới nhất.

Có mua hay không cũng quen mặt.

“Đi lên trước dạo chơi đi, nếu quả có thứ thích hợp, coi như tớ nhẫn tâm cũng phải mua một lần!”

Mạnh Xán cười rạng rỡ nói.

Sau đó bọn họ đến lầu ba đi dạo.

Lúc này đi vào một cừa hàng đồ hiệu có vẻ hot.

“Wow, Nhã, cậu nhìn bộ quần áo này xinh đẹp quá! Tớ muốn thử một chút, ha ha!”

Mạnh Xán chọn được một chiếc váy liền dài.

Liên tục không ngừng cầm đi thử.

Mà Tần Nhã thì đang nhìn một cửa hàng đồ nam bên cạnh.

Nhìn vô cùng đẹp trai.

Bỗng nhiên nghĩ tới phong cách ăn mặc của Trần Lạc Thần, đều là kiểu dàng bình thường.

Thế là nghĩ chọn cho Trần Lạc Thần mấy bộ đồ mà ít ra con gái thấy đẹp.

Nhân lúc Mạnh Xán đi thử đồ, cô nói với Mạnh Xán là mình ra ngoài đi dạo một chút.

Còn Mạnh Xán thì nhanh chóng mặc thử quần áo đi ra, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy bản thân cực kỳ xinh đẹp trong gương.

“Thưa cô, bộ quần áo này rất thích hợp với cô, cô mua đi, đây là kiểu dáng mới nhất năm nay, vừa chính thức ra thị trường hôm trước, bây giờ đang có chương trình giảm giá nữa!”

Nhân viên bán hàng đi tới nói.

“Ha ha, được, tôi đã nhìn thấy cái này trên trang web rồi, phải rồi, không phải có một bộ màu tím sao? Có thể cho tôi thử không, tôi thích cái màu tím hơn!”

“Xin lỗi người đẹp, bộ màu tím kia bị người khác mang đi thử rồi, bởi vì đã bán sạch, đó lại là bộ cuối cùng.”

“Hả?”

Mạnh Xán tiếc nuối nói.

Nói thật, mình xinh đẹp thế này thì nên phối với váy màu tím, đảm bảo độ xinh đẹp sẽ tăng hai trăm phần trăm.

Lúc này, cửa của một phòng thử đồ khác mở ra, một cô gái đã thay bộ váy liền màu tím đi về phía khu chờ của khách hàng.

Còn Mạnh Xán nhìn thấy chiếc váy mà mình ngưỡng một trong lòng kia thì lập tức theo tới.

“Cái này rất phù hợp với em, mua đi!”

Ở khu chờ, có một chàng trai đang ngồi.”

“Không được đâu Lạc Thần, quá… quá đắt rồi, em mặc đồ đắt thế làm gì chứ? Anh nhìn giá đi, một chiếc váy mà hơn hai trăm bốn mươi triệu, chúng ta đến chỗ khác mua đi!”

Cô gái nói.

Chàng trai cười khổ lắc đầu.

“Trần Lạc Thần? Thì ra là hai người?”

Đột nhiên một âm thanh vang lên bên tai.

Trần Lạc Thần ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào sau lưng Tiểu Bối đã có thêm một Mạnh Xán.

Còn dạo Trần Lạc Thần giật nảy mình.

“Ha ha ha, vậy thì tốt quá, vừa hay, tôi nhìn trúng cái váy màu tím này, các người không mua nổi đâu, mà tôi lại tính mua! Nhân viên bán hàng, không cần thử, cứ trực tiếp bọc lại cho tôi, bọn họ không mua nổi đâu!”

Mạnh Xán vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần là yên tâm rồi.

Chuyện ngày hôm qua, mặc dù Trần Lạc Thần khiến cho người ta kinh ngạc.

Nhưng Mạnh Xán nghĩ, nói không chừng Trần Lạc Thần cố ý giả vờ để vớt vát mặt mũi, thậm chí bộ đồ trên người đều là đi thuê.

Dù sao Mạnh Xán không tin Trần Lạc Thần có thể mua được.

“Được rồi người đẹp!”

Nhân viên mua hàng cũng nghĩ vậy, dù sao trên người Mạnh Xán đều mặc đồ hiệu.

Còn Dương Tiểu Bối thì mặc nhãn hiệu phổ thông.

Còn chàng trai kia, ngay cả đồ hiệu cũng không có.

Cho nên trong tiềm thưc tin vào năng lực mua sắm của Mạnh Xán.

“Đợi một chút, ai nói chúng tôi không mua được?”

Trần Lạc Thần cười mỉa mai nói.

“Dựa vào anh à?”

Mạnh Xán cười khinh thường.

Sau đó mở bảng giá váy ra, ngay cả cô ta cũng giật mình.

“Mẹ kiếp, tận gần hai trăm bảy mươi triệu?”

Mạnh Xán kinh ngạc nói.

Cái già này đúng là ngoài dự liệu.

Dù sao trên người mình mới có trăm bảy, trăm tám mươi triệu.

“Sao? Hai trăm bảy mươi triệu mà cô chê đắt à?”

Trần Lạc Thần nhìn Mạnh Xán, cười nói.

Hôm qua cái cô Mạnh Xán này đâm đầu vào chế nhạo mình.

Ân oán nhỏ này, hôm nay Trần Lạc Thần đúng là muốn so đo với cô ta.

Lập tức trêu ghẹo nói.

“Rút lại lời của anh đi, bà đây sao mà không mua nổi chứ?”

Mạnh Xán nghĩ, xem cái tên nghèo khố rách áo ôm như anh nổ đến mức nào.

“Được, có điều nhân viên bán hàng, chúng tôi còn muốn lấy một chiếc nữa, cho nên cái này cô cho chúng tôi lấy luôn.”

Trần Lạc Thần cười nói.

Nhân viên bán hàng nghe xong vừa mừng vừa sợ.

“Khoác lác, anh mua được một bộ là không tệ rồi! Hừ, nhân viên bán hàng, nếu anh ta mua được hai bộ, tôi sẽ mua ba bộ, tóm lại anh ta mua bao nhiêu thì tôi sẽ mua nhiều hơn số đó một bộ.

Mạnh Xán liền so kè với Trần Lạc Thần.

“Mẹ ơi, đến bên này xem chút đi.”

Đúng lúc này có năm người đi tới.

Là năm cô gái.

Hai cô gái trẻ, ba người phụ nữ trung niên.

Hiển nhiên nhìn khí chất là biết bọn họ mua được quần áo ở nơi này, cho nên sớm đã có nhân viên bán hàng ra đón tiếp.

“Bà Quách, cô Dương, hai người tới rồi? Hoan nghênh hoan nghênh, hôm nay cửa hàng về rất nhiều mẫu, tôi chọn giúp hai người vài bộ!”

“Không cần, chúng tôi tự xem là được rồi!”

Bà Quách nói.

Đúng lúc này, cô gái điên cuồng nắm chặt quần áo của mình.

“Mẹ! Bác cả, thím ba, hai người mau nhìn, đây là ai?”

Cô gái chỉ về phía Dương Tiểu Bối và Trần Lạc Thần.

“Hả? Đúng là Trần Lạc Thần, Dương Tiểu Bối mà cũng tới chỗ này à? Ha ha!”

Lúc này bà Quách cười mỉa mai nói.

Không sai, bà Quách chính là thím cả của Trần Lạc Thần, Quách Như, còn hai người phụ nữ trung niên kia theo thứ tự là thím hai và thím ba của Trần Lạc Thần.

Hai cô gái thì là hai cô em họ của Trần Lạc Thần.

Hiển nhiên, cửa hàng này là cửa hàng đắt nhất trong Thương Hạ, người tới đều là người có máu mặt.

Trần Lạc Thần và Dương Tiểu Bối ở nơi này, đương nhiên làm cho Quách Như cảm thấy mặt mũi không còn sáng sủa nữa.

“Trần Lạc Thần, cậu đừng có trêu đùa người ta, cậu không mua nổi thì cứ nói là không mua nổi!”

Mạnh Xán tức đến điên.

Bởi vì Trần Lạc Thần còn nói mình mua cho Dương Tiểu Bối tận mười cái.

Ngay cả nhân viên bán hàng cũng muốn lên tiếng mắng Trần Lạc Thần.

“Nhân viên bán hàng này của các người mới tới à, sao lại dây dưa dài dòng với loại khách hàng này thế?”

Lúc này một giọng nói mang theo vẻ mỉa mai vang lên.

Trần Lạc Thần và Dương Tiểu Bối quay đầu nhìn lại.

Chính là mấy người nhóm thím cả.

“Hừ, đoan chừng ngay cả một cái tay áo ở đây cũng không mua nổi, về nói với quản lý của các người một chút, đừng cho người không đứng đắn vào mua, hạ thấp phẩm vị của cửa hàng!”

Quách Như nhìn Trần Lạc Thần và Dương Tiểu Bối, không chút khách sáo nói.

“Bác cả, sao bác nói vậy chứ?”

Dương Tiểu Bối tức giận nói.

“Còn nói thế nào nữa? Cô còn đến chất vấn tôi à, tôi hỏi cô này Dương Tiểu Bối, một tháng cô được bao nhiêu tiền lương? Lại còn dám tới đây mua quần áo? Có tí tiền thì để hầu hạ ba cô không được ạ? Tôi nói cô, cô còn không vui. Với cả, trưa nay ăn cơm, tôi đã nói gì cô đều quên rồi đúng không?”

Quách Như châm chọc nói.

“Đúng vậy đó Tiểu Bối, chúng tôi biết con gái thích chưng diện, nhưng cũng phải nhìn lại tình huống bản thân chứ, cô xem nhà các cô thế nào, cô còn tới loại cửa hàng này, hơn nữa còn thử quần áo của người ta, lỡ thử hỏng thì cô đền nổi không?”

“Đúng vậy đấy!”

Mấy cô em họ cũng nhao nhao nói.

Nói một hồi làm Dương Tiểu Bối muốn khóc luôn.

Mà nhân viên bán hàng cũng khinh bỉ nhìn Dương Tiểu Bối và Trần Lạc Thần một cái: “Hừ, giả vờ người giàu có gì chứ? Hại mình bị người ta nói!”

“Này này, hai người có mua không? Không mua thì để khách hàng khác người ta còn mặc thử nữa.”

Lúc này giọng điệu của nhân viên bán hàng cũng trở nên khó chịu.

Dương Tiểu Bối vừa khóc, vừa muốn cởi quần áo ra cho nhân viên bán hàng.

“Tôi nói mua mười cái, cô điếc à?”

Còn Trần Lạc Thần thì giờ phút này lạnh lùng nhìn về phía nhân viên bán hàng, nói…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK