CHƯƠNG 153: TÌNH CỜ Ở TIỆM ĐIỆN THOẠI
“Trời ạ! Không biết ai chọc tới tên hung thần Từ Đại Nguyên này, hẳn là tên đó hôm này phải gặp tai ương rồi!”
Tài xế lái xe, kinh hồn táng đảm nói.
Rất rõ ràng, ông ta biết Từ Đại Nguyên, cũng từng nghe danh hiệu của hắn.
Mà trong đó, chỉ mình Trần Lạc Thần có chút ngu ngơ: “Từ Đại Nguyên rốt cuộc có lai lịch gì? Còn lợi hại hơn cả Lý Phi Hồng của phố thương nghiệp Kim Lăng sao?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Liếc nhìn phía sau, dường như tên Từ Đại Nguyên đó không đuổi theo, Trần Lạc Thần mới có chút yên lòng.
“Khụ khụ, nói sao đây ta, Lý Phi Hồng cũng là nhân vật lợi hại Kim Lăng, núi dựa phía sau là tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng, mà Từ Đại Nguyên thì sao, núi dựa của hắn là nhà họ Từ đại phú hào của Kim Lăng, tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng mặc dù là tập đoàn hàng đầu, nhưng nói thế nào cũng là xí nghiệp từ ngoài tới, cũng chỉ có lịch sử thành lập ở Kim Lăng mười năm nay, nhưng địa ốc Hải Sơn thì không như vậy, đã có từ bốn mươi năm trước rồi, hơn nữa nhà họ Từ trước đây cũng thâm căn cố đế ở Kim Lăng, là đầu lĩnh tuyệt đối!”
“Không phải ông bà ta có câu hổ xuống đồng bằng bị chó khinh sao. Nhưng mà, tập đoàn Hải Sơn và tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng bề ngoài song phương đều rất hòa hợp, đều rất cho nhau mặt mũi!”
Tài xế như nói không hết, mở lời một cái là không thể dứt.
Trần Lạc Thần nghe tài xế giới thiệu nhà họ Từ, đặc biệt là Từ Hải Sơn thì cũng liền nhớ ra.
Anh cũng từng gián tiếp qua lại vài lần với họ.
Lúc nào chứ?
Hai anh em họ Hứa Trị Đình, Hứa Siêu vì điều gì mà biến mất khỏi Kim Lăng? Còn có lần trước Triệu Thư Kỳ vì điều gì mà khóc ở ký túc xá không dám đi ra, cuối cùng ba mẹ cô ta ra mặt cũng vô dụng, là anh gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc giải quyết chuyện này.
Không phải chính là lúc ăn cơm ở Sơn Trang, con trai của Từ Hải Sơn, tên phú nhị đại Từ Vệ vì uống rượu mà trêu chọc Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều.
Tiếp đó Hứa Trị Đình ra mặt gọi người đánh Từ Vệ.
Cuối cùng lại chọc tới nhà họ Từ báo thù như cuồng phong vũ bão.
Anh không quan tâm Hứa Siêu, chỉ kêu Lý Chấn Quốc ra mặt điều đình chuyện của Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều.
Nhà họ Từ đã cho mặt mũi.
Nhưng mà, Lý Chấn Quốc cũng thỉnh thoảng nhắc tới, kêu anh chú ý an toàn, che giấu tốt thân phận của mình.
Vì tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng quả thực rất lớn, nhưng không phải tập đoàn nào cũng sợ.
Dù sao thì trong mắt họ cũng chỉ biết tập đoàn là do chị Trần Bạch Lan mở, mà không rõ lai lịch khủng bố của cô, cho nên những tập đoàn bản địa lớn không sợ.
Thậm chí còn âm thầm sử dụng không ít thủ đoạn.
Ví như lần trước Trần Lạc Thần và Tô Lệ Hàm bị bắt cóc, Lý Chấn Quốc từng gọi cuộc điện thoại, chính là trực tiếp lấy giọng điệu không màng tất cả để gọi cho Từ Hải Sơn.
Chính là hoài nghi ông ta đang giở trò.
Có thể thấy tầm quan trọng của nhà họ Từ trong mắt Lý Chấn Quốc.
Thì ra Từ Đại Nguyên là em họ của Từ Hải Sơn, ta nói nhà họ Từ nào mà có thể lợi hại như vậy chứ!
Trần Lạc Thần ngồi trên xe, suy ngẫm chuyện này.
Cũng không phải sợ phiền phức, lúc mấu chốt, cùng lắm thì nói chuyện này cho chị Bạch Lan, để chị dùng sức mạnh gia tộc giải quyết, dù sao thì cho dù nhà họ Từ có lợi hại thì ở trong mắt nhà họ Trần ở Nam Dương cũng chỉ là ruồi bọ mà thôi.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đợi điện thoại của mình ổn rồi mới thương lượng với Lý Chấn Quốc đi!
Nơi Trần Lạc Thần dẫn bọn Đường Uyển tới chính là nơi đám người Tô Tường Vi ở.
Nơi này cực kì xa xôi hẻo lánh.
Từ Đại Nguyên không thể tìm ra ngay được.
“Anh Trần Lạc Thần, anh tới rồi à!”
“Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Dĩnh đâu?”
Vừa vào, Đại Hổ và Nhị Hổ đang giặt đồ trong sân lập tức vây tới.
“Ở trong nhà làm cơm với chị Tường Vi rồi!”
Không bao lâu sau, Tô Tường Vi dẫn Tiểu Dĩnh ra.
Trần Lạc Thần cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói đơn giản chuyện hai mẹ con Đường Uyển tối nay sẽ ở đây, Tô Tường Vi đương nhiên không có vấn đề gì, lập tức thu dọn chỗ ở cho Đường Uyển.
Mà Đường Uyển nghe Trần Lạc Thần nói Tô Tường Vi tự mình thu nhận ba đứa bé này cũng cảm thấy rất cảm động.
Có thể do đều là phụ nữ một thân một mình nuôi con, Đường Uyển và Tô Tường Vi quả nhiên có cảm giác thân thuộc đồng cảm, vừa gặp đã nói chuyện thân thiết.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, sau khi sắp xếp cho họ xong, thì một mình tới trung tâm điện thoại gần đó, nhanh chóng đổi điện thoại.
Không thể chậm trễ.
Đây là trung tâm điện thoại độc lập lớn, đủ loại điện thoại nhãn nhiệu nổi tiếng.
Cũng không ít người.
Trần Lạc Thần dạo tới dạo lui cũng không biết nên mua nhãn hiệu nào.
Chỉ muốn chọn một cái thật bền.
Cuối cùng dời ánh mắt lên chiếc điện thoại chất lượng cực kỳ tốt, giá niêm yết năm mươi bảy triệu!
Có thể nói là khá đắt.
“Bà chủ, tôi muốn xem thử chiếc điện thoại mẫu mới nhất này! Cảm ơn!”
Trần Lạc Thần lịch sự nói với nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng sớm đã nhìn thấy Trần Lạc Thần tìm kiếm nửa ngày ở đây, nhìn quần áo anh mặc, hừ hừ, có lẽ là đang chọn mẫu điện thoại nào rẻ tiền đây.
Nhưng loại người này vốn rất sỉ diện.
Phải dạo một vòng nhìn ngắm những nhãn hiệu lớn nổi tiếng trước, sau đó lại làm ra vẻ không thích hợp lắm, cuối cùng lựa chọn một nhãn hiệu rách vài trăm rồi chuồn.
Hừ hừ, loại người này cô ta nhìn thấy nhiều rồi.
Cho nên, lúc nhìn thấy Trần Lạc Thần hèn hạ đi về phía này, cô ta liền có chút khinh thường.
Làm ra vẻ không nghe thấy anh nói muốn xem chiếc điện thoại đắt nhất.
Nhân viên bán hàng không kiên nhẫn nói: “Xin lỗi anh, điện thoại này của chúng tôi không cho xem thử, anh phải thanh toán trước!”
Ý chính là bỏ tiền ra thì chính là đại gia, không có tiền thì cút đi cho bà!
“Tôi xem thử trước cũng không được!?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Anh bây giờ không mang ví trên người, phải lấy thẻ ra, lên mạng thanh toán mới được.
“Không được, đây là quy định của cửa hàng chúng tôi!”
Nhân viên cười lạnh một tiếng.
“Chị Tiểu Minh, chị bận à, hôm nay dẫn mấy người bạn của em tới xem điện thoại!”
“Hahaha, hoan nghênh!”
Chính vào lúc này, một nam sinh dẫn đám nam nữ đi vào.
“Đinh Hạo, lần này cửa tiệm chúng ta vừa ra mắt mẫu siêu phẩm, không định đổi cái mới à?”
Mỹ nữ bán hàng Tô Minh cười nhìn Đinh Hạo nói.
“A? Siêu phẩm gì?”
Đám người Đinh Hạo vây lên.
Cũng chính vào lúc này, một nữ sinh trong số đó liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần chuẩn bị rời đi, lập tức có chút kinh ngạc: “Mẹ nó, Trần Lạc Thần, sao anh lại ở đây?”
Nữ sinh này không phải ai khác, chính là Trần Lâm.
Mà bên cạnh cô ta còn có Lý Thi Hàm, hầu như đều là mấy người lần trước.
Nhìn dáng vẻ, họ bây giờ đều đang đi chơi cùng Đinh Hạo.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, sớm đã nhìn thấy họ rồi.
Cho nên ban nãy mới muốn rời đi.
Dù sao thì cũng chẳng còn bạn bè tình nghĩa gì với mấy cô bạn cấp ba này, không có gì để nói cả.
Hơn nữa vừa gặp thì sẽ trào phúng mình, Trần Lạc Thần không muốn nhàm chán tới mức đánh vào mặt họ.
Cho nên dứt khoát tránh đi.
Nhưng càng muốn tránh, thì càng tránh không khỏi.
“Còn sao lại ở đây chứ, nhìn dáng vẻ thì anh ta đến mua điện thoại!”
“Trời ạ, Trần Lạc Thần anh lại còn mua điện thoại, anh giàu to rồi à, chẳng lẽ anh dọn đi nơi khác rồi à? Lại còn muốn mua điện thoại? Hơn nữa còn tới cửa hàng nhãn hiệu lớn này lựa chọn?”
Trần Lâm kinh ngạc nói.
Mà Lý Thi Hàm bên cạnh nhìn anh, chỉ cười khổ lắc đầu.