Lại nói Trần Lạc Thần đã mang theo mọi người trở về trang viên.
Từ xa đã thấy một đoàn xe trước cửa.
“Đây là ai vậy?”
Thẩm Vạn Sơn không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Là cậu Ngụy Thanh Thư nhà họ Ngụy đến, xem ra cuối cùng tôi cũng có tin tức về thứ mà tôi đang tìm kiếm.”
Trần Lạc Thần mỉm cười.
Anh đưa Thiên Long đã băng bó cẩn thận về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này Ngụy Thanh Thư đang ngồi tron phòng khách uống trà.
Còn cầm một túi hồ sơ.
Rõ ràng trước giờ không ai có thể khiến cho một cậu ấm phải làm thế này, đây là nể mặt Trần Lạc Thần thôi.
Mà chuyện Trần Lạc Thần làm lớn ở tây nam đều là Ngụy Thanh Thư tài trợ, cho nên đương nhiên anh ta biết Trần Lạc Thần sống ở đâu.
“Thanh Thư! Đợi lâu chưa?”
Trần Lạc Thần đi đến, hai người chào hỏi nhau.
Mặc dù trước đây Ngụy Thanh Thư có hơi kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên, Trần Lạc Thần đã nhìn ra nếu có thể thuần hóa được thì việc trở thành một trợ thủ có năng lực là không có vấn đề gì.
“Không lâu lắm.”
Sau màn chào hỏi nồng nhiệt.
Ngụy Thanh Thư trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“Cậu Trần, chuyện cậu nhờ ông nội điều tra cuối cùng không phải vô ích, đã tra được tung tích của sâm vương.”
Ngụy Thanh Thư khát, lại uống một ngụm nước lớn.
“Khụ khụ, tuy rằng đã tra được, nhưng nửa năm trước sâm vương này đã bị người khác đào mất rồi. Nếu không phải có ông nội quen biết rộng, lấy được manh mối từ một tiểu thương, e rằng cứ tìm mãi như vậy, cả đời cũng không tìm được!”
Ngụy Thanh Thư nói tiếp:
“Theo lời kể của người tiểu thương kia, nửa năm trước vì thông thuộc đường nên anh ta được một nhóm thế lực thuê làm người dẫn đường, chính là đi tìm sâm vương kia. Cuối cùng, cuối cùng tìm được sâm vương trong núi sâu ở Vẫn Long Cốc. Đám người đó đưa cho tiểu thương này một số tiền lớn, nhưng tiểu thương này chê ít, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng thì bất mãn. Ông nội tôi đã phái rất nhiều người đi, móc nối rất nhiều tuyến, dù là tầng đáy xã hội hay là xã hội thượng lưu, bất kể cái gì có liên quan đều kiểm tra một lần, nên tiểu thương đó mới nói ra.”
“Sâm vương kia đã rơi vào tay nhà họ Úc rồi.”
Ngụy Thanh Thư hạ giọng.
“Nhà họ Úc?”
Trần Lạc Thần ngạc nhiên hỏi.
“Đây là một thế lực phú thương khác ở Thiên Thành ngoài nhà họ Ngụy tôi ra, nhà họ Ngụy tôi là chuyển đến đây, mà nhà họ Úc này lại là dân bản xứ ở đây.”
Trần Lạc Thần gật đầu: “Tin tức xác thực không?”
Ngụy Thanh Thư lại uống một ngụm nước: “Xác thực, hơn nữa ông nội của ta còn điều tra ra chuyện sâm vương rơi vào tay nhà họ Úc rồi, không riêng chúng ta biết, mà vài thế lực địa phương và thế lực ở nước ngoài, hình như đều đã phát hiện, có không ít đã nhằm vào nhà họ Úc từ ba tháng trước. Ba tháng trước, có lẽ vụ bắt cóc cô hai Úc Kim Hương nhà họ Úc có liên quan đến sâm vương.”
“Nhà họ Úc này đúng là giấu kỹ thật, chỉ là ai cầm sâm vương cũng giống như là ôm một quả bom hẹn giờ vậy, lập tức sẽ bị người ta chú ý, rất bình thường.”
Thẩm Vạn Sơn cười khổ nói.
Trần Lạc Thần nhíu mày: “Mặc kệ có bao nhiêu thế lực tranh đoạt sâm vương tôi cũng muốn có nó.”
Thật ra như Trần Lạc Thần đã nói trước đây, mặc dù sâm vương được đồn là thần dược, có thể kéo dài tuổi thọ của một người.
Nhưng thứ này mà để người bình thường ăn sẽ trực tiếp nổ tan xác mà chết.
Không chịu nổi năng lượng của sâm vương này.
Nhưng mình hoàn toàn có thể chịu được.
Để đối phó với Mạc Trường Không thì không thể không có sự giúp đỡ của sâm vương.