CHƯƠNG 300: CHUYỆN CỦA DƯƠNG NGỌC
Mà bên kia, Trần Lạc Thần đã nhận được điện thoại của Dương Tiểu Như, biết được những chuyện đã xảy ra với Dương Thanh và Lý Bân.
Ngay lập tức vội vàng đến bệnh viện.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy Dương Thanh và Lý Bân bị thương khá nghiêm trọng, Trần Lạc Thần lo lắng hỏi.
“Bọn tớ không biết, là một nhóm người, nhìn thấy bọn tớ thì lao vào đánh. Bọn tớ cũng chưa từng gặp chúng, có vẻ như chúng muốn nhằm vào cậu, vì vậy tớ muốn nhắc nhở cậu!”
Dương Thanh nói.
Nhằm vào anh?
Trần Lạc Thần hoài nghi.
“Là ai chứ?”
“Anh Thần, bạn cùng lớp của em nói người sai khiến chúng đánh anh Thanh và anh Bân thực ra là một cô gái trong khoa của bọn em. Cô ta tên là Dương Lộ. Cô ta rất ngang ngược. Những người đó đều là do cô ta gọi đến!”
“Cái gì? Dương Lộ!”
Trần Lạc Thần còn ngạc nhiên hơn.
Vừa rồi anh đã nghe Dương Thanh và Lý Bân miêu tả đám người kia.
Thân thế của đám người kia không đơn giản, hoàn toàn không thể so với các băng nhóm xã hội đen bình thường. Hơn nữa, đám người kia lái Maybach, được đào tạo bài bản, giống như có khí chất của vệ sĩ trong gia tộc.
Dương Lộ?
Chuyện này làm sao có thể, gia cảnh của Dương Ngọc, Trần Lạc Thần biết rất rõ, sao có thể có vệ sĩ như vậy?
Nhưng nói như vậy, có một điều ngược lại có thể chắc chắn.
Đó chính là Dương Lộ quả thật là nhằm vào anh.
Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý mà cô ta nhìn anh khi gặp ở trường, chẳng trách lúc đó cô ta nói anh hãy đợi đấy, thì ra cô ta sớm đã muốn trả thù anh.
Đương nhiên, anh và Dương Lộ cũng không có thù hận gì sâu sắc.
Mà người muốn trả thù anh có lẽ là Dương Ngọc?
Đúng vậy, trước đây khi Hàn Phi Yên đến Yên Kinh, cô ta đã từng nói với anh Dương Ngọc bây giờ không giống như trước nữa.
Về phần Dương Ngọc, khi cô ta bỏ đi vì không thể chịu đựng được sự sỉ nhục, cô ta đã tự nhắc nhở bản thân rằng sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trả thù!
Thành thật mà nói, bản thân anh thực sự cũng hơi áy náy khi để Dương Ngọc phải nghỉ học vì cách xử lý không tốt trong vụ việc đó.
Cho dù trong lòng cảm thấy áy náy, Dương Ngọc nếu muốn trả thù thì cũng nên trả thù mình anh thôi, tại sao ngay cả những người tốt của anh như Dương Thanh và Lý Bân cũng không buông tha?
Lúc này, Trần Lạc Thần nhận được một cuộc gọi.
Là Lý Chấn Quốc gọi đến.
“Cái gì?”
Sau khi kết nối với Trần Lạc Thần, anh vô cùng sửng sốt.
Sau đó anh nhìn Dương Thanh và Lý Bân nói: “Tớ sẽ đến thăm các cậu sau, Trịnh Duyệt và quản lý Lý cũng xảy ra chuyện rồi. Tớ phải đi xem rốt cuộc như thế nào!”
Nói xong, Trần Lạc Thần đến một bệnh viện khác.
Trịnh Duyệt cũng bị thương, mà vết thương của Lý Phi Hồng cũng không nhỏ, sống mũi bị gãy.
Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng đều ở đó.
Mà Trịnh Duyệt, khuôn mặt chỉ hơi sưng lên.
Trần Lạc Thần gần như chắc chắn là do Dương Ngọc làm.
Nếu bản thân nhớ không lầm, trước đây chính Trịnh Duyệt đã tát Dương Ngọc một bạt tai.
Vì vậy, Dương Ngọc mới ôm hận trong lòng, trả thù từng người một sau khi quay về.
Dương Ngọc rốt cuộc đã trải qua những gì?
“Cậu Trần!”
Triệu Tử Hưng và Lý Chấn Quốc ngay lập tức đến chào hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Lý Phi Hồng, Trần Lạc Thần cũng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì Lý Phi Hồng tuyệt đối là người thực sự có khả năng đánh đá, hơn nữa còn có rất nhiều thuộc hạ, nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn bị đánh đến mức phải nhập viện.
Làm sao có thể không ngạc nhiên chứ?
Lý Phi Hồng không tiện nói chuyện.
Lý Chấn Quốc kể chi tiết sự việc với Trần Lạc Thần.
“Cậu Trần, gần như có thể chắc chắn chuyện này do người của nhà họ Long Yên Kinh làm ra!”
Lý Chấn Quốc nói.
“Nhà họ Long Yên Kinh?”
Chuyện này Trần Lạc Thần đã từng nghe qua, Tần Nhã hình như đã từng nói với anh không phải chính Nhà họ Long Yên Kinh đã ép cô kết hôn sao?
Nhưng nhà họ Long này có liên quan gì đến chị em Dương Ngọc?
“Có ai đã tìm người hoi về họ chưa, rốt cuộc họ muốn làm gì?” Trần Lạc Thần nói.
“Đã hỏi rồi, nhưng nhà họ Long không thừa nhận những chuyện này!”
Lý Chấn Quốc nói.
Điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải gặp Dương Ngọc để nói chuyện rõ ràng với cô ta.
“Anh chăm sóc cho bọn họ, còn hai người bạn thân của tôi, tôi sẽ tự giải quyết!”
Trần Lạc Thần nói.
Nếu ngay từ đầu là ngọn lửa do chính anh nhóm lên, vậy thì anh phải tự mình dập tắt nó.
Trần Lạc Thần thật sự không phải sợ nhà họ Long.
Thực lòng mà nói, nếu thực sự bức bách, có thể huy động tối đa nhân lực của gia tộc, cho dù Nhà họ Long Yên Kinh rất mạnh, cùng lắm thì cùng nhau chết chung.
Chỉ là do bản thân lúc đầu đã quá tàn nhẫn với Dương Ngọc, mới khiến cô ta ghi thù như vậy.
Bây giờ còn có thể làm gì?
Chính là tìm cô ta!
Trần Lạc Thần đi xuống lầu.
Gọi điện thoại cho Hàn Phi Yên và hỏi cô ấy số điện thoại của Dương Ngọc.
“A? Trần Lạc Thần, tôi không biết, sao anh lại nghĩ đến việc gọi cho tôi, hừm, tôi còn cho rằng … bíp bíp bíp!”
Hàn Phi Yên còn chưa nói xong, Trần Lạc Thần đã lập tức cúp điện thoại.
Hàn Phi Yên không có, vậy xem ra chỉ có một người có.
Đó chính là Dương Lộ.
Ngay lập tức Trần Lạc Thần lái xe trở về trường.
Hơn nữa, xông vào ký túc xá nữ, nơi Dương Lộ ở, Trần Lạc Thần chỉ cần hỏi thì có thể biết được.
Ngay lập tức xông lên tầng ba.
Bác quản lý ký túc xá vốn dĩ muốn ngăn lại, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe mà Trần Lạc Thần lái, bà ấy biết thân phận của Trần Lạc Thần, nên cũng không dám động đến.
“Rầm!”
Một âm thanh vang lên.
Trần Lạc Thần đạp tung cánh cửa ký túc xá nữ.
“Ai vậy? A !!!”
Đột nhiên, ở hành lang có một cô gái hét lên, mấy cô gái cùng phòng trong ký túc xá của Dương Lộ cũng che ngực và hét lên.
Rõ ràng là họ vô cùng sợ hãi.
“Đệch, đồ biến thái, cút ra ngoài!”
Mấy cô gái sợ hãi tụm lại thành một nhóm.
Nhưng Dương Lộ lúc này đang đứng hút thuốc ở ngoài ban công.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần giận dữ đùng đùng đến tìm mình, Dương Lộ đương nhiên biết chuyện gì rồi.
Sau đó, vừa hút thuốc vừa thản nhiên nhìn Trần Lạc Thần.
“Chị của cô đang ở đâu?”
Trần Lạc Thần nói.
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Nếu cô ấy đã trở về, tôi muốn gặp cô ấy!”
Trần Lạc Thần nói.
“Dựa vào cái gì mà chị tôi phải gặp anh, chị tôi nói rồi, chị ấy không muốn gặp anh!”
Dương Lộ nói.
“Đừng ép tôi! Bạn bè của tôi, là cô tìm người đến đánh họ đúng không?”
Trần Lạc Thần nắm lấy cổ tay của Dương Lộ, đau đến mức khiến cô ta phải cắn răng chịu đựng.
“Anh anh anh, anh nghe tôi nói trước đã!”
Dương Lộ liều mạng vùng vẫy thoát khỏi Trần Lạc Thần, lắc lắc cổ tay nói: “Tôi biết, bây giờ anh hẳn đang tức giận, có phải đang nghĩ tôi và chị tôi từ khi nào lại có bản lĩnh lớn như vậy không?”
“Được rồi, nếu hôm nay anh đã xông thẳng vào ký túc xá nữ của chúng tôi, thì tôi sẽ nói cho anh biết một vài chuyện, cùng tôi xuống dưới lầu nói chuyện!”
Dương Lộ nói.
Dương Lộ đưa Trần Lạc Thần đến một công viên nhỏ.
Lúc này mới dừng lại.
“Trần Lạc Thần, tôi đến ngày hôm qua mới biết thân phận thực sự của anh, hừm, anh thật lợi hại, thế mà lại là cậu Trần ở Kim Lăng. Cũng khó trách anh lại làm tổn thương chị gái tôi sâu đến vậy. Nhưng anh không cảm thấy anh còn tàn nhẫn hơn so với chị tôi sao, chúng tôi đã làm gì anh? Chỉ là chỉnh bạn anh làm cho anh buồn một chút, còn anh đối với chị tôi thì sao? ”
“Anh có biết suýt chút nữa đã giết chết chị ấy hay không, khiến tôi suýt chút nữa không còn chị nữa hay không?”
“Tôi? Tôi suýt chút nữa đã giết cô ấy?”
Trần Lạc Thần sửng sốt, sau đó hỏi lại với vẻ khó tin.