CHƯƠNG 282: KHU PHONG CẢNH SUỐI NƯỚC NÓNG
”Chuyện gì thế?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Ngô Thiến nói: ”Mai anh có thời gian không?”
”Làm gì? Chắc mai tôi đi mua đồ ăn!”
Ngày kia là sinh nhật mình, bảo bà Ngô nấu ăn thì không thể để bà ra tiền mua được, Trần Lạc Thân định tự mình đi mua.
”Hừ, mấy hôm này anh đều ăn của nhà ông bà tôi, anh mua đồ ăn cái gì, à à đúng rồi, ngày kia sinh nhật anh đúng không, tôi quên mất, khụ khụ, tóm lại thì chuyện mua đồ ăn này chẳng có gì, bây giờ có chuyện tốt đợi anh đây, anh bỏ những chuyện khác sang một bên đi!”
”Cô còn chuyện tốt chờ tôi?” Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
Tuy lớn lên cùng Ngô Thiến nhưng cũng vì lí do này mà Ngô Thiến từ nhỏ đã chẳng thân thiết gì với Trần Lạc Thần.
Gồm cả hiện tại cũng như vậy.
Anh chị em bọn họ trêu chọc Trần Lạc Thần không ít.
Nhưng Trần Lạc Thần lúc nhỏ ghi hận Ngô Thiến thôi, giờ Ngô Thiến có châm biếm thế nào cũng chỉ hơi tức giận.
Bình thường sẽ không so đo với Ngô Thiến.
Đều là nể mặt ông bà Ngô cả.
”Hừ, anh có ý gì hả, không biết tốt xấu gì, tôi nói cho anh biết, mai chúng tôi muốn đến thẳng khu du lịch suối nước nóng của trấn Tiểu Tuyền, muốn gọi anh đi cùng! Sau khi anh về còn chưa dẫn anh đi chơi, giờ trấn Tiểu Tuyền đã khai phá du lịch rồi, ở đó giờ rất được!”
Ngô Thiến nói.
”Tốt vậy ư? Dẫn tôi đi chơi?”
Trấn Tiểu Tuyền chính là trấn của Dương Mẫn Tuyết.
Dựa núi kề sông, quả thực là có suối nước nóng.
Hơn nữa cũng là một trong những nơi trọng điểm khai phá lần này.
Trần Lạc Thiên cũng muốn đến chơi.
Nhưng lời mời bất ngờ của Ngô Thiến khiến Trần Lạc Thần rất ngạc nhiên.
”Nói thừa, vậy anh có đi không? Lo ăn lo uống!”
Ngô Thiến ôm bả vai đắc ý nói.
Trần Lạc Thần lắc đầu: ”Bỏ đi, cảm ơn cô, tôi không đi!
”Hả? Anh sao thế hả?” Ngô Thiến không ngờ Trần Lạc Thần lại từ chối mình.
Với tính cách của Trần Lạc Thần, anh ta nên vinh hạnh mới đúng chứ?
”Tiểu Thiến, Lạc Thần đến rồi ư? Hả? Sao về rồi mà không vào thế, mau, cơm trưa nấu xong rồi, mau qua ăn đi, tiện thể nói xem tiến độ chuyện này thế nào rồi?”
Ông Ngô lúc này đi ra, kêu Trần Lạc Thần và Ngô Thiên đi vào.
Kết quả Ngô Thiến lạnh mặt bất động.
”Sao thế tiểu Thiến? Ai lại chọc bà cô này vậy!” Ông Ngô cười khổ nói.
”Hừ, còn ai được chứ, Trần Lạc Thần!”
”Nói bậy, tiểu Thần sao lại chọc cháu chứ?”
”Đúng vậy đấy ạ, hôm nay cháu có lòng tốt mời anh ta đến trấn Tiểu Tuyền chơi, kết quả Trần Lạc Thần không cảm kích mà còn nói không đi!”
Ngô Thiến nói.
”Ha ha, tiểu Thần, nếu là thật thì cháu đi chơi với Ngô Thiến đi, có lẽ tiểu Thiến muốn đi chơi với cháu, khu phong cảnh suối nước nóng đó rất đẹp, cháu không có việc thì đi đi!”
Ông Ngô lại chẳng cảm thấy gì, chỉ cảm thấy cháu gái mình nghĩ thông suốt rồi.
Thấy bọn họ hòa thuận, ông Ngô vui vẻ còn không kịp ấy.
”Được thôi, mai tôi đi!”
Trần Lạc Thần nghe ông Ngô nói vậy, cũng không nói gì nữa.
”Hừ!”
Lúc này điện thoại Ngô Thiến vang lên.
”Được Lâm Duyệt, tớ lái xe qua đón cậu ngay, cậu đợi tớ, ừ ừ, tối qua không phải đã nói với cậu rồi ư, tìm được người rồi, đợi đến lúc lên núi chơi, hành lý của chúng ta anh ta cầm giúp là được, cậu cứ chuyên tâm theo đuổi anh Cường, đồ không có chính kiến!”
”Được, lát nữa gặp, bạn trai tớ sao, bạn trai tớ có xe, anh ấy đã xuất phát rồi, lát nữa sẽ tác hợp cho cậu với Vu Cường, lát gặp, moa moa!”
Nói xong Ngô Thiến tắt máy.
Trần Lạc Thần cũng coi như biết chuyện của Ngô Thiến là gì rồi.
”Cô nói dẫn tôi đi chơi, là bảo tôi cầm hành lý cho các cô? Mẹ nó!”
Trần Lạc Thần hơi tức giận.
”Ây da, anh gấp cái gì, cầm chút hành lý thôi? Cũng chẳng phải chết, lại nói, hôm nay mời anh ăn cơm, anh sợ cái gì, ngoài ra tôi nói cho anh biết, Trần Lạc Thần, hôm này chị em tốt của tôi theo đuổi người cậu ấy thích, anh chú ý thái độ một chút, hôm nay chúng ta đều là diễn viên phụ, chị em tốt của tôi với Vu Cường mới là diễn viên chính!”
Ngô Thiến lại nói.
Nếu không phải đã lên xe, ông Ngô tiễn bọn họ thì Trần Lạc Thần đã định đi một mình rồi.
Nhưng nếu đã đồng ý rồi thì không làm không tốt lắm.
Vì thế nên không lên tiếng.
Lúc này Ngô Thiến nhìn vào kính chiếu hậu đắc ý cười: ”Trần Lạc Thần, trong bộ dạng tức giận của anh kìa, trước kia bảo anh cầm bao nhiêu đồ cũng không tức giận,tôi biết giờ anh tức vì gì rồi, ha ha, lúc học tiểu học tôi đã từng nói với anh, chúng ta không thể! Anh mơ cũng đừng có mơ!”
Tiểu học, đám anh em Ngô Thiến Ngô Phong đều từ quê lớn lên.
Trung học bọn họ mới vào huyện.
Lúc đó còn rất nhỏ, tất nhiên là đám Trần Lạc Thần, Lý Tiếu, Ngô Thiến đi học cùng nhau.
Ngô Thiến rất xinh, dù sao cũng là nữ thần trong mắt đám học sinh nam lúc đó, lúc đi qua nhà đều tranh làm chồng của Ngô Thiến.
Vì thế Lý Tiếu còn không ít lần vì Ngô Thiến mà đánh nhau với Trần Lạc Thần.
Tất nhiên đều là chuyện lúc còn rất nhỏ rồi, hiểu cái rắm ấy.
Mà Ngô Thiến rõ ràng vẫn cảm thấy Trần Lạc Thần vẫn luôn thích mình.
Cảm thấy mình nói đi tìm bạn trai, trong lòng anh chắc chắn sẽ khó chịu.
Tên Trần Lạc Thần tính tình nhỏ nhen này cô ta hiểu.
Còn Trần Lạc Thần thì quay đầu ra cửa sổ, lười nói chuyện với cô ta.
Rất nhanh, Ngô Thiến đã đến đón chị em tốt Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt cũng rất xinh đẹp.
Hình như lúc nhỏ đã từng gặp mặt rồi.
Không ngờ lâu rồi không gặp đã xinh như vậy.
Cao gầy, dáng người rất được.
Cô ta vừa lên xe, nhìn Trần Lạc Thần một cái, rõ ràng cũng cảm thấy Trần Lạc Thần quen quen.
Có điều cũng không chào hỏi gì, đưa túi của mình cho Trần Lạc Thần:
”Này, trong túi tôi có đồ trang điểm, kem chống nắng các thứ, dùng bất cứ lúc nào, đợi đến lúc chơi anh phải cầm đấy!”
”Biết rồi!”
Trần Lạc Thần hơi mất kiên nhẫn gật đầu.
Sau đó nghe Ngô Thiến và Lâm Duyệt trò chuyện trên đường.
Đều là nhắc đến chuyện Lâm Duyệt muốn theo đuổi Vu Cường hôm nay.
Rất nhanh xe đã đến cửa khu du lịch ôn tuyền.
Lúc này đã có hai người đàn ông đẹp trai đợi ở đó.
”Thiến Thiến, Lâm Duyệt, bên này bên này!”