CHƯƠNG 106: LÒNG ĐỒNG CẢM CỦA TRẦN LẠC THẦN
“Có chuyện gì?”
Trần Lạc Thần ngẩng đầu hỏi.
“Tối nay chúng ta có buổi liên hoan hội đồng hương, bình quân một hai tháng chúng ta sẽ tổ chức một lần, trước đây cũng không có gọi cậu, bây giờ gặp được rồi thì thông báo với cậu một tiếng!”
“Đúng rồi, Thi Hàm cũng đi đó, ha ha, nói đến Thi Hàm tôi ngược lại nhớ ra rồi, lúc đầu hồi cấp đầu, thành tích của cậu đứng thứ nhất, cô ấy đứng thứ hai, quan hệ của hai người các cậu rất tốt, cậu còn theo đuổi Thi Hàm nữa nhỉ?”
Trần Lâm che miệng cười nói.
Trần Lạc Thần cũng không nói gì.
Thi Hàm tên đầy đủ là Lý Thi Hàm, là bạn học của Trần Lạc Thần, thời cấp 3 quan hệ quả thật rất tốt.
Trần Lạc Thần quả thật cũng từng thích người ta, nhưng lúc đó đâu có hiểu mấy thứ này.
Còn theo đuổi, Trần Lạc Thần càng không có dũng khí.
Nhớ khi vừa khai giảng, Lý Thi Hàm còn thường xuyên nói chuyện với Trần Lạc Thần, về sau, Trần Lạc Thần có mấy lần chủ động tìm cô ta nói chuyện, cô ta cũng không trả lời, lâu dần cũng trở nên xa cách.
Thoáng một cái, đã 3 năm trôi qua rồi!
“Ha ha, đi đi, vừa hay tháng trước bạn trai Thi Hàm mời chúng tôi ăn cơm, còn nói chuyện về cậu, Thi Hàm còn hỏi người tên Trần Lạc Thần đó bây giờ làm gì rồi? Mọi người chúng tôi đều không biết, bây giờ ngược lại tốt rồi, cậu có thể đến rồi, buổi cậu có rảnh không?”
Trần Lâm vừa nói vừa nhìn Trần Lạc Thần, muốn nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Trần Lạc Thần.
Nhưng trên mặt của Trần Lạc Thần, đâu có nhìn thấy một chút cảm xúc thất vọng nào.
“Buổi tối tôi có thời gian!”
“Được được được, vậy thì đến nha, vừa hay để mọi người nhìn thấy cậu!”
Vừa nói, Trần Lâm vừa lén rút điện thoại, chụp ảnh của Trần Lạc Thần.
Sau đó gửi vào nhóm chat của hội đồng hương.
“Các cậu mau đoán thử, đây là ai?”
“Hửm? Ai, sao mặt mũi quen vậy? Từng gặp, nhất định từng gặp rồi!”
“Mặt mũi thật sự thật sự quen thật, nhưng tên này cũng quá phổ thông rồi! Các cậu ai nhớ cậu ta tên gì không?”
Lý Thi Hàm: “Cậu ta là Trần Lạc Thần?”
“Ok! Rốt cuộc vẫn là người quan hệ tốt thời cấp ba có khác, cậu vừa nhìn thì nhận ra rồi, cậu ta chính là Trần Lạc Thần!”
Trần Lâm hưng phấn nói.
Tại sao hưng phấn, bởi vì cô ta cảm thấy bản thân gợi lên chủ đề dư luận, rất có cảm giác thành tựu.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Lâm đột nhiên muốn để Trần Lạc Thần đến buổi liên hoan hội đồng hương.
Bạn học đồng hương đến Kim Lăng học đại học không ít, trong lớp bọn họ đã có 4-5 người.
Bọn họ khả năng không nhận ra Trần Lạc Thần, nhưng tuyệt đối đều nghe nói đến ba chữ Trần Lạc Thần.
Dẫn anh ta đến, chắc chắn có thể gây ra hiệu ứng tốt trong buổi họp lớp.
Nhìn trong nhóm chat đang bùng nổ tin nhắn là biết rồi.
Lý Thi Hàm: “Quan hệ hồi cấp 3 của chúng tôi rất tốt sao? Tôi sao lại quên rồi? Ha ha…”
Trần Lâm nhanh chóng gõ chữ: “Aiya, sau khi cậu ở đại học Giang Nam tìm được bạn trai đẹp trai thì quên bạn trai cũ rồi sao?”
Lý Thi Hàm: “Cút sang một bên, cái gì mà bạn trai cũ, tôi thấy không bằng như này, bảo cậu ta cũng đến đi, vừa hay gặp mặt, dù sao cũng là đồng hương!”
“Được!”
Trần Lâm lại nhìn sang Trần Lạc Thần nói: “Trần Lạc Thần, mọi người đều muốn gặp cậu, đặc biệt là Thi Hàm, cô ấy cũng muốn gặp cậu, tối nay nếu như cậu rảnh, vậy thì đến, cùng lắm tiền chia đều, tôi trả thay cậu là được rồi!”
Trần Lạc Thần muốn nói mình không muốn đi.
Nói thật, hồi cấp 3, bạn bè của anh rất ít rất ít.
Đi cũng không biết nói chuyện gì với người ta.
Nhưng bây giờ, Trần Lâm nói như thế, Trần Lạc Thần cũng ngại từ chối.
“Vậy được, tối nay sẽ đến.”
Trần Lạc Thần khẽ gật đầu.
Trần Lâm sau khi nói địa điểm tổ chức cho Trần Lạc Thần thì rời khỏi.
“Thật là khéo nha, Trần Lâm vậy mà chạy đến trường mình vừa xây dựng làm giáo viên rồi!”
Khẽ lắc đầu, Trần Lạc Thần có hơi bất lực nói.
Anh còn đang chuẩn bị đi dạo, nhưng lại bị Trần Lâm kéo lại nói chuyện, cũng khiến Trần Lạc Thần không có hứng thú nữa rồi.
Vừa hay đến trưa rồi, bụng cũng đói rồi, Trần Lạc Thần dứt khoát đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, trước cổng trường có ba đưa trẻ mặc đồ rách nát đứng đó, nhìn trông cũng chỉ 4-5 tuổi, cứ ngóng nhìn vào trong.
“Anh, đây chính là trường học sao? Sao không giống như chị Tường Vi nói vậy?”
Một cô bé mặt mày lấm lem, tò mò hỏi một cậu bé khác.
“Khả năng còn chưa khai giảng… sau khi khai giảng thì giống như thế!” Cậu bé lau nước mũi nói.
“Em muốn đi học!”
Một cậu bé có hơi mập mạp hỏi.
“Đi học phải tốn tiền, chúng ta không có tiền, chị Tường Vi một mình làm nhiều việc như vậy nuôi chúng ta, đã rất mệt rồi!”
“Anh, em đói rồi!”
Cô bé lại nói.
“Lát nữa mua bánh bao chay ăn!”
“Ba đứa trẻ này đứng ở cửa làm cái gì. Cút sang một bên cho tôi!”
Vào lúc này, một bảo vệ đi ra, quát mắng.
Dọa cho ba đứa trẻ giật mình.
Người bảo vệ này 50 tuổi, giống như kiểu trông công trường.
Mắng như thế đã dọa ba đứa trẻ giật mình.
Muốn chạy, nhưng lại lưu luyến nhìn về phía trường học.
“Để tụi nhỏ xem cũng không được sao? Đây là của nhà ông à?”
Vào lúc này, Trần Lạc Thần đứng mãi ở một bên nói.
“Thằng ranh, vừa rồi để cậu vào tôi không nói cái gì, bây giờ cậu còn dám vênh mặt có phải không? Nghe ý tứ đó của cậu, trường học này không phải của nhà tôi, chắc là của nhà cậu à! Cậu cũng cút!”
Người bảo vệ này khá cục, không biết bữa trưa ăn được mấy miếng, ngược lại đã uống không ít, miếng đầy mùi rượu.
“Mua chút rượu thật mà uống đi!”
Trần Lạc Thần mỉm cười nhàn nhạt, từ trong túi rút ra 3 triệu ném vào mặt tên bảo vệ.
3 triệu này tự nhiên không phải thưởng cho, quay đầu lại nói một tiếng với chú Lương, người đó nên biến rồi! Một tên bợm rượu làm bảo vệ, không biết là họ hàng của ai nữa.
“Ya, oke oke, cảm ơn thằng nhóc!”
Sau khi người đó đi rồi.
Trần Lạc Thần khuỵu xuống nhìn ba đứa trẻ cười nói: “Ba đứa các em cũng muốn đi học sao?”
Cô bé ở giữa nặng nề gật đầu.
“Em muốn!”
Hai cậu khác còn lại khá cẩn thận, nhìn chằm Trần Lạc Thần không nói chuyện.
Nói thật, nhìn thấy ba đứa trẻ, đặc biệt là ánh mắt hy vọng được đến trường của bọn chúng.
Khiến trái tim của Trần Lạc Thần nhói đau.
Không có ai có thể hiểu loại hy vọng này hơn Trần Lạc Thần!
Trần Lạc Thần xuất phát từ nội tâm muốn giúp bọn chúng.
“Các em đói chưa? Có muốn anh dẫn các em đi ăn không?”
“Chị Tường Vi nói không để bọn em nói chuyện với người lạ, càng không được đi cùng người lạ!”
Hai cậu bé tự động đứng trước mặt cô bé.
Trần Lạc Thần mỉm cười gật đầu: “Vậy được, anh mua đến cho các em!”
Nói xong, Trần Lạc Thần chạy đến quán KFC ở đối diện, mua một đống burger, đùi gà, cô-ca.
“Anh không kêu các em đi theo anh, các em mau ăn đi, ngoài ra, anh sẽ để các em được đi học như mong ước!”
Trần Lạc Thần xoa đầu của cô bé.
Đưa burger cô-ca cho bọn chúng.
“Cảm ơn anh!”
Mắt của ba đứa trẻ đều sáng lên.
Nhận lấy thì bắt đầu ngấu nghiến ăn.
“Ba đứa sao lại ăn đồ của người khác!”
Vào lúc này, một giọng nói trong treo của con gái truyền đến, giọng nói rất dễ nghe, nhưng lại mang theo sự lo lắng.
“Anh này, thật sự xin lỗi, những thứ này hết bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh!”
Nữ sinh đó vừa kiêng kỵ, vừa lo sợ nói.
Nhưng Trần Lạc Thần nhìn thấy nữ sinh này, mắt lại sáng lên.
“Là cô?”