Chương 102: Có những lời này là đủ rồi
“Nhưng bây giờ em còn đang nằm viện, em lo cho hai đứa bé thế nào đây?”
Thật ra Thời Ngọc Minh đã nghĩ xong.
Cơ thể cô cũng đã khôi phục không ít, sau khi xuất viện cô có thể đi tìm thuê nhà trước, sau đó mướn một bảo mẫu cùng cô chăm sóc cho hai đứa bé. Dương đã năm tuổi, phải đưa đi vườn trẻ, Minh Nguyệt còn nhỏ, cô phải đi hỏi lại giám đốc Tần một chút, có thể cho phép cô đưa con đi làm hay không? Hoặc là ở nhà làm việc cũng được.
Hoắc Viễn Thiên nói: “Gian phòng này tôi thuê một tháng, em có thể cùng bọn nhỏ ở đây trước”
“Vậy tôi chuyển tiền thuê phòng qua cho anh”
Hoắc Viễn Thiên không biết làm sao: “Ý tôi không phải thế!”
“Ý tôi cũng không phải thế nhưng mà Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta dù sao cũng là người không quen không biết. Anh có thể giúp tôi chăm sóc Dương lâu như vậy tôi đã rất cảm kích, khoản tiền này tôi phải đưa cho anh.”
Hoắc Viễn Thiện thở hắt ra ra một hơi: “Được rồi, trong lòng em nghĩ như thế nào tôi biết, em chính là không muốn thiếu nợ tôi.”
“Tôi…”
“Được rồi Ngọc Minh, tôi biết ý em, mặc dù thích em, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được. Cho dù trong lòng em đã không còn Phong Đình Quân nữa, thế nhưng em vẫn sẽ không thích tôi. Có điều không sao, nhiều năm thể rồi, tôi cũng đã thành quen. Chúng ta làm bạn cũng rất tốt. Hơn nữa, trong lòng em lại đã có một người khác Thời Ngọc Minh cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái thừa nhận: “Đúng”
“Anh ta đối tốt với em chứ?”
“Rất tốt, rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Hoắc Viễn Thiên nói: “Lần này, hy vọng em có thể tìm được một chốn để trở về thật yên ổn. Sống tiếp những ngày tháng tiếp theo thật tốt lành.”
Hoắc Viễn Thiên đi rất vội vàng, không đợi Dương tỉnh lại, cũng đã rời đi đến sân bay.
Lúc Dương tỉnh lại không thấy anh ta, có chút cô đơn.
Có điều, cậu bé cùng Minh Nguyệt hai anh em là kiểu vô tư, chỉ chốc lát sau đã vui vẻ, lại còn lớn tiếng nói chờ lần sau Hoắc Viễn Thiên trở lại sẽ cho anh ta thấy bản lĩnh của mình. “Về chưa?” Tin nhắn của tiên sinh đột nhiên đến, kéo Thời Ngọc Minh khỏi dòng suy nghĩ. “Về đâu?”
“Khách sạn Dung Thành, hoặc là phòng bệnh trong bệnh viện, đầu cũng được. Ngọc Minh, anh có chút nhỏ mọn, không thích người phụ nữ của mình ở phòng của người đàn ông khác.”
Thời Ngọc Minh cong cong môi: “Nhưng em còn dẫn theo hai đứa bé, đến khách sạn Dung Thành có khi không tiện”
“Tại sao không tiện?”
“Anh không ngại sao?”
“Dĩ nhiên không. Hai đứa là con của em, anh cũng sẽ đối xử với hai đứa như con ruột”
Thời Ngọc Minh nhớ tới anh ta đã từng nói, muốn mình cũng sinh cho anh ta một đứa bé. Dương cùng Minh Nguyệt… Dẫu sao không có liên hệ máu mủ với anh ta. “Tiên sinh, chuyện lần trước anh nhắc đã xong chưa?”
“Còn cần một chút thời gian” “Ừ”
“Ngọc Minh, thật xin lỗi, phải để em đợi”.
“Không sao, trước em có chút nóng nảy, nhưng bây giờ bọn nhỏ cũng quay về với em rồi, tâm trạng của em cũng vững vàng hơn rất nhiều. Tiên sinh, trước đó là em quá nóng nảy rồi. Chuyện anh không muốn nói nhất định là có nỗi khó nói của anh. Em sẽ không đi tò mò tìm hiểu thân phận của anh nữa. Anh nói đúng, chúng ta cứ sống chung như bây giờ là vô cùng tốt rồi.” Reng reng reng.. Tiện sinh trực tiếp gọi điện thoại tới. “A lo?” Thanh âm của anh ta nghe có chút khàn khàn: “Ngọc Minh, cảm ơn em”. Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Cảm ơn em làm gì?”
“Cảm ơn em có thể tới bên cạnh anh. Anh vốn cho là đời này của anh cứ như vậy mà thôi. Chỉ một mình sống cô độc nốt quãng đời cuối cùng, không có ai bầu bạn, không có ai quan tâm, không có ai có thể nói mấy lời trong lòng. Nhưng mà cảm ơn trời đất, em tới rồi”
“Tiên sinh, anh có ổn không?”
“Anh rất ổn, Ngọc Minh, chỉ cần có em ở bên cạnh anh, anh ổn đến không thể ổn hơn được nữa”
Thanh âm của anh ta hơi khàn khàn, nhưng so với điệu trầm trầm ngày trước thì càng thêm mấy phần từ tính, giọng dịu dàng nói lời ấm lòng, cô nghe mà tim khẽ run lên.
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, nói: “Tiên sinh, em..”
“Cái gì?”
“Em muốn nói, nếu như..”
“Nếu như cái gì?”
“Nếu như dưới tình huống cơ thể em cho phép dưới tình huống, em… Em nguyện ý”
“Nguyện ý cái gì?”
“… Nguyện ý sinh con cho anh”
“Em nghĩ qua rồi, nếu như bệnh của em không còn tái phát, vậy em nhất định phải sống thật tốt mới được. Sống cùng anh, cùng bọn nhỏ. Nếu như em chung quy vẫn có một ngày không thể lưu lại ở trên thế giới này cùng với anh nữa, đứa bé kia cũng có thể thay em ở bên anh.”
“Ngọc Minh”
“A?”
“Đủ rồi.”
“… Cái gì?”
“Có những lời này của em, là đủ rồi.”
Tối hôm đó, Thời Ngọc Minh vẫn không trở về.
Cô và Dương xa nhau quá lâu, Minh Nguyệt cũng cần có người chăm sóc, cô vẫn không yên lòng.
Tiên sinh cũng bày tỏ ý đã hiểu, nói cô trước phải an tâm chăm sóc kỹ cho mình, chăm sóc kỹ cho hai đứa trẻ. Hôm nay anh ta dường như kích động khác thường, nói chuyện điện thoại đến nửa phần sau, cô cảm thấy anh ta dường như muốn khóc lên.
Buổi tối bọn nhỏ ngủ say, cô dùng điện thoại di động tìm kiếm một chút xem tình hình đại khái ở nhà họ Lục.
Công ty bất động sản Lục thị là công ty địa ốc lớn nhất thành phố Hòa Văn, là công ty không lồ, dĩ nhiên không phải chỉ làm mỗi việc buôn bán địa ốc bất động sản, Lục thị còn bao gồm những ngành nghề khác bao gồm chế tạo xe hơi, đồ dùng hàng ngày và các ngành công thương nghiệp khác. Lớp trẻ đến giờ của nhà họ Lục tổng cộng chỉ có hai con trai. Con trai lớn Lục Hào kế thừa tập đoàn Lục thị. Con thứ hau Lục Danh có quan hệ không mấy tốt đẹp với gia đình, tự ra ngoài lập nghiệp, sáng lập ra trang sức Duy Nhất cũng coi là người thành công.
Nhà họ Lục tứ đại đồng đường. Ông nội và bà nội của hai anh em Lục Hào hãy còn khỏe mạnh, bố mẹ cũng vẫn còn khỏe, cũng thừa ân ái. Gia đình rất hạnh phúc.
Nhưng mà một phen mới vừa rồi kia của anh ta lại khiến cho cô có chút không hiểu nổi.
Tiên sinh nói, anh ta luôn là một người, sợ mình sẽ phải cô độc suốt quãng đời cuối cùng, phải chịu cô đơn tịch mịch.
Sinh ra và lớn lên ở trong gia đình đầy tình yêu và trọn vẹn thế này, tại sao lại còn cô đơn như vậy được chứ ?
Thẩm Như Ý một bên gặm táo, một bên khoát khoát tay: “Haiz, cái này mình hiểu! Nhà giàu lắm ân oán! Mình nói cậu nghe này Ngọc Minh, có rất nhiều nhà giàu nhìn bề ngoài thì rạng rỡ phong quang, nhưng mà chuyện xấu xa bẩn thỉu thì nhiều lắm, nhưng là vì để duy trì bề ngoài hài hòa tương thân tương ái, nên chẳng có người nào nói ra thôi.”
Thẩm Như Ý vốn hôm nay đi đến bệnh viện thăm co, sau đó trực tiếp tới khách sạn Hilton.
Thẩm Như Ý nói: “Xì, nếu như không phải trước khi đi có gọi cho cậu thì thật là phí cả một đường. Cũng may, mình nghĩ chu đáo, mình chỉ sợ đến sớm thì tiên sinh vẫn chưa đi! Hai người nếu như còn ôm ôm hôn hôn đến hồi cao trào mà còn bị mình bắt gặp thì lúng túng đến nhường nào?
Thời Ngọc Minh một bên nhẹ nhàng dỗ Minh Nguyệt ngủ, một bên nhẹ giọng nói: “Cậu yên tâm, tiên sinh cũng đi rất sớm. Có một lần năm giờ sáng mình tỉnh lại đã không thấy anh ta đâu rồi”
Động tác ăn táo của Thẩm Như Ý dừng một chút: “Năm giờ sáng? Thế thì anh ta phải đi sớm tới mức nào chứ?”
“Mình cũng không biết, mình vẫn luôn ngủ rất say, có thể rạng sáng ba bốn giờ là anh ta đi rồi chăng?”
“Vậy anh ta có toan tính gì đây chứ?” Thẩm Như Ý buông trái táo xuống, cố gắng suy tư một chút: “Theo như cậu nói, anh ta cảm thấy mình rất cô đơn, muốn cậu ở bên cạnh. Nói như vậy thì không phải hắn là nên đặc biệt muốn ở bên cạnh cậu chứ? Anh ta nửa đêm mười hai giờ mới đến, rạng sáng ba, bốn giờ liền đi, ngủ cũng ngủ không đủ mà?”
Cái vấn đề này Thời Ngọc Minh cũng có nghĩ tới. Kết quả có kết luận là, anh ta rất có thể là sợ làm cô tỉnh, thấy được mặt anh ta cho nên liền thừa dịp cô ngủ rời đi.
“Ngọc Minh, mình luôn cảm thấy bí mật trên người anh ta hình như rất phức tạp. Cậu nghĩ mà coi! Cứ cho là anh ta không muốn để cho cậu thấy diện mạo thật sự của mình thì cũng có thể ngủ đến sáu giờ hãy đi chứ? Ít nhất cũng có thể đảm bảo giấc ngủ cơ bản. Mỗi ngày chỉ ngủ có ba, bốn tiếng thì có là mình đồng da sắt cũng không gượng nổi! Lúc cậu tiếp xúc với anh ta, có phát hiện tinh thần anh ta không được tỉnh táo, hay là đặc biệt mệt mỏi không?”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ lại một chút, lắc đầu.
Cho tới bây giờ không có.
Mỗi tối gặp anh ta không hề thấy anh ta có một chút cảm giác mệt mỏi nào, thậm chí còn có thể ôm cô lên sân thượng ngắm sao.
“Vậy thì kì quái” Thẩm Như Ý nói: “Không phải là… Anh ta còn có chỗ khác để ngủ chứ?”
Thời Ngọc Minh có hơi sửng sốt.
“Chắc chắn là như vậy?” Thẩm Như Ý vỗ đùi: “Sau khi anh ta rời khỏi chỗ của cậu, lại về một nơi khác, có thể là nhà của anh ta, hoặc là chỗ ở khác của anh ta, lại ngủ tiếp một giấc. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm ban ngày tinh thần sáng láng, nếu không thật không có cách nào giải thích. Như vậy vấn đề đặt ra lại là… Sau khi anh ta rời khỏi chỗ cậu thì đi đâu?”
“Hoặc giả là… Về nhà?”
Thẩm Như Ý nhăn mặt nhăn mày trầm tư suy tưởng: “Sẽ không phải là, đến chỗ người phụ nữ nào khác chứ? Sợ rằng buổi sáng khi người phụ nữ kia tỉnh lại phát hiện anh ta không về ngủ đêm. Thế cho nên, trước khi cô ta tỉnh lại, anh ta phải vội vàng quay về.”