Chương 257: Ngoan, đừng khóc
Nói đến Thời Ngọc Minh, hô hấp của Phong Đình Quân trở nên nặng nề hơn, giống như có phần mất kiên nhẫn.
Ông cụ Hình nghe ra được, cười khẽ một tiếng, nói: “Bỏ đi, lời còn lại chú cũng không nói nữa, trong lòng cháu tự hiểu rõ là được”
“Chú Hình, chuyện cháu đã đáp ứng với chú, cháu nhất định sẽ làm tốt, chú có thể yên tâm an hưởng tuổi già.”
“Ừ, được, chú rất tin tưởng năng lực của cháu.”
“Nhưng ngoại trừ chuyện công việc, cháu muốn tự mình làm chủ”
Ông cụ Hình hơi ngẩn ra, giọng điệu cũng sắc bén dần lên: “Đình Quân, lời này của cháu có ý gì?”
“Ý của cháu là, sự nghiệp, công ty, việc làm ăn, cháu đều sẽ làm thật tốt theo kỳ vọng của chú. Nhưng về phương diện tình cảm, tự cháu có thể quyết định, cháu có thể bảo đảm với chú, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cháu.”
Ông cụ Hình nghe ra điểm không thích hợp, cười lạnh một tiếng: “Rốt cuộc cháu muốn nói cái gì? Thời Ngọc Minh mới trở về nước, hôn sự giữa cháu và cô Ngô lập tức tan vỡ, xét đến cùng… vẫn là vì nó?”
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy”
“Vậy cháu nói những chuyện này với chú làm gì?”
“Đình Quân, cháu muốn cưới ai cũng được, chỉ mình Thời Ngọc Minh là không”
“Chú Hình, cháu không hiểu”
“Người phụ nữ đó là một tai họa! Sự tồn tại của nó sẽ chỉ khiến cháu càng lún càng sâu, khiến cháu dần dần đi lạc, khiến cháu hoàn toàn biến thành một người khác! Vất vả lắm cháu mới gây dựng được sự nghiệp, xây dựng được tiền đồ lộng lẫy, đều sẽ bị nó hủy hoại!”
Phong Đình Quân nghe vậy thì bật cười khế: “Chú Hình, Ngọc Minh cô ấy cũng chỉ là một người con gái bình thường, cô ấy không có năng lực lớn đến mức phá hủy tất cả của cháu”
“Vậy chú hỏi cháu, có một ngày nó muốn cháu từ bỏ tất cả ở đây đi theo nó, cháu sẽ chọn thế nào?”
“Cháu…
Anh hơi chần chừ, bỗng nhiên nhớ đến cuộc điện thoại với Lục Danh lúc trước.
Lục Danh cũng hỏi anh vấn đề y như vậy…
Toàn bộ người thân, cô, hai bên bày ra trước mặt anh, anh sẽ lựa chọn thế nào?
Trong lòng anh đã có đáp án, đáp án này gần như là buột miệng thốt ra trả lời Lục Danh.
Vì sao lại nhanh như vậy?
Bởi vì đây căn bản không phải một lựa chọn.
Khuếch trương bản đồ sự nghiệp có thể mang lại cho anh vui vẻ ngắn ngủi, nhưng đã số thời điểm anh lại bị nhấn chìm trong áp lực và khổ sở, dễ giận, đa nghi, tâm trạng tụt xuống đáy vực, chỉ có anh mới biết, mỗi ngày anh phải tốn bao nhiêu tâm lực mới có thể ngăn chặn lửa giận của bản thân.
Chứng rối loạn lưỡng cực của anh quá đáng sợ, mấy năm nay, mỗi khi đêm xuống chỉ có một mình chìm vào giấc ngủ, anh sẽ luôn mơ thấy thời gian Ngọc Minh kết hôn với anh.
Anh gần như đã dùng mặt điên cuồng và hung hãn nhất đối diện với cô.
Bởi vì chuyện tai nạn giao thông nên khi đó anh đang hận cô.
Bởi vì những lời nói lừa gạt của Cố Quân Nhi mà khi đó anh đang hiểu lầm cô.
Không nghe cô giải thích, không quan tâm đến thân thể cô, anh khiến người phụ nữ mình yêu nhất đời này chỉ có thể gãy từng chiếc răng hoặc nuốt máu vào trong, muôn vàn ấm ức, tất cả tuyệt vọng, tất cả, chỉ có thể nuốt toàn bộ vào trong bụng.
Anh không muốn dẫm lên vết xe đổ.
Cho nên chỉ có thể liều mạng tự kiềm chế bản thân, vừa uống thuốc vừa nỗ lực khống chế.
Nhưng mấy năm gần đây anh có thể cảm nhận được rõ ràng tình huống của mình càng lúc càng không ổn. Lúc mới bắt đầu chỉ mất ngủ, nóng nảy, đa nghỉ, dễ giận, càng về sau càng không khống chế được cảm xúc nữa… Mười mấy thư kí bên cạnh anh cũng vì như vậy mới từ chức.
Trước mặt mọi người, anh vẫn là con cưng của trời trong thành phố Hòa Vân, là thần thoại được vô số người trẻ tuổi sùng bái, nhưng phía sau, chỉ có anh mới biết bản thân sống khổ sở thế nào.
“Chú Hình, cháu chỉ muốn sống vui vẻ một chút.”
“Sự nghiệp thành công, được vô số người hâm mộ, như vậy chẳng lẽ không vui vẻ sao?”
“Chú cảm thấy như vậy sao?”
“Đúng vậy” Ông cụ Hình nói: “Chú nhắc lại lần nữa với cháu, tình yêu gì đó đều là trò đùa gạt người, chỉ có sự nghiệp mới là thứ nắm chắc được trong tay, phụ nữ hay thay đổi nhất.
Mà Thời Ngọc Minh đã yêu người khác, cháu cần gì phải cố chấp như vậy?”
“Nhưng chỉ những lúc có cô ấy bên cạnh, cháu mới có thể ngủ ngon”
“Kêu bác sĩ đổi thuốc ngủ cho cháu”
“Chú Hình” Anh bật cười bất đắc dĩ: “Chú đại khái không biết, thuốc ngủ trên thị trường hiện tại, mặc kệ là sản phẩm trong nước hay là nhập khẩu, cháu đều đã thử hết. Chỉ cần có một loại có thể giúp cháu ngủ ngon, cháu cũng không đến mức bây giờ vẫn đi khám bác sĩ tâm lý”
Ông cụ Hình nặng nề thở dài một hơi, tám phần sầu lo hai phần quan tâm, hỏi: “Bác sĩ tâm lý cháu tìm lần trước, người ta nói thế nào?”
“Cũng giống với trước kia, chướng ngại tình cảm song hướng, phải tiếp tục uống thuốc, phương thuốc bác sĩ Triệu kê cho cháu trước đó không có vấn đề, cô ta kêu cháu tiếp tục uống”
“Ha ha, xem ra vẫn là một lang băm, nói cũng như không, đổi người đi”
“Cô ta đã là bác sĩ tâm lý vô cùng nổi danh cả trong và ngoài nước rồi.”
“Mua danh chuộc tiếng mà thôi.” Ông cụ Hình nói: “Bỏ đi, Đình Quân, cháu tạm thời bỏ chuyện này sang một bên đã, lấy được quyền hợp tác đá quý Châu Phi vào tay trước rồi lại nói.
Đây chính là một bước quan trọng giúp nâng cao sự nghiệp sau này của cháu, còn có, thân phận đã kết hôn này cháu tính…”
Đô —- Một âm thanh máy móc ngắn ngủi nhắc nhở cát ngang, điện thoại đột nhiên bị gián đoạn.
Màn hình di động tối đen, hóa ra là hết pin.
Anh tùy ý đặt điện thoại lên bệ cửa sổ cạnh ban công, chuyên tâm hút nốt điếu thuốc đang kẹp trên đầu ngón tay.
Chú Hình đã cứu mạng của anh, hai lần, anh không muốn ngỗ nghịch với ông cụ.
Nhưng lại rất không có lương tâm mà cảm thấy điện thoại gián đoạn khiến cả người anh đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều…
Hình như anh vẫn luôn bị một sợi dây thừng mang tên ân nghĩa cuốn quanh yết hầu, chú Hình muốn anh chạy đến nơi nào, anh nhất định sẽ chạy đến nơi đó, không có lấy nửa phần quyết đoán của bản thân.
Điện thoại cắt đứt, giống như dây thừng trên cổ cũng bị cắt đứt.
Đã không còn trói buộc và gông cùm xiềng xích, ngay cả bên ngoài có sấm sét bão tố cũng cảm thấy vui vẻ chưa từng có.
Hút xong một điếu thuốc, anh đứng lặng ở ban công mồi hồi lâu, xác định mùi thuốc trên người mình đã tan hết mới lại quay về trong phòng ngủ.
Trên chiếc giường mềm mại, hai mẹ con dựa sát vào nhau nặng nề ngủ. Có lẽ là bản năng của người mẹ nên cho dù đã ngủ nhưng Thời Ngọc Minh vẫn dùng cánh tay che chở đứa bé, theo bản năng ôm con hướng vào trong ngực mình xoa xoa, sợ con trai đá chăn mà bị lạnh.
Chân anh đi dép lê của khách sạn, dường như đế dép hơi mỏng làm từ giấy ma sát trên sàn nhà bằng gỗ tạo ra một chút âm thanh.
May là anh đã cởi ra, đi chân trần đạp lên sàn gỗ, lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên cột sống, anh bước từng bước thật nhẹ, không vang lên lấy một chút tiếng động.
Nhẹ nhàng lên giường, năm xuống phía sau cô.
Thời Ngọc Minh đưa lưng về phía anh, Dương Dương đưa lưng về phía mẹ, một nhà ba người như ba cái bánh gắt gao xếp vào một cái muỗng, sắp hàng theo thứ tự lớn nhỏ, vậy mà vẫn kín kế như cũ.
Trên người cô có hương hoa nhài dễ chịu.
Nhàn nhạt, mát lạnh, mang theo chút hương lạnh, không quá ngọt ngấy, cũng có một mùi hương khiến người ta an tâm khác, hơn nữa dường như còn có công hiệu trợ giúp giấc ngủ.
Mới nằm xuống chưa bao lâu, mí mắt đã dính lấy nhau, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trong lúc mông lung, hình như người phụ nữ trong lòng trở mình, si ngốc ngắm khuôn mặt anh.
Ngay sau đó trên mặt hình như có con bướm lướt qua, không ngừng đập cánh, anh nhắm mắt lại duỗi tay muốn bắt lấy, nhưng cảm giác lhật sự vô cùng quen thuộc, ấm ấm, mềm mềm, mịn mịn, là tay cô.
Anh theo bản năng năm lấy bàn tay ấy đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái, ý thức không chịu khống chế dần dần rơi vào trong mộng.
Nơi xa xa dường như truyền đến tiếng của cô, còn mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “… Em rất nhớ anh đó… thật sự, rất nhớ, rất nhớ…”
Ngôi sao nhỏ của anh là một bé con thích khóc, anh vẫn luôn biết.
Cho nên anh dịu dàng dõ: “… Ngoan, đừng khóc, ngày mai anh lập tức dẫn em đi, chúng ta đi kết hôn, sau đó thì …hái sao cho em”