Mục lục
Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 88: Cam tâm sao?

Lục Hào! Cả người Thời Ngọc Minh cũng ngây dại.

Không biết có phải là thanh âm từ trong điện thoại truyền tới có chút không thật hay là cô sinh ra ảo giác, cái thanh âm này… Thật có mười phần tương tự với người nọ… Là anh ta sao? Tối hôm qua mới hỏi qua anh ta cái vấn đề này, hôm nay Lục Hào lại đích thân gọi điện thoại tới?

Mấy giây ngắn ngủi khiến Thời Ngọc Minh cảm giác trong lòng đã có hàng vạn ý tưởng bay qua. “… Cô Thời?”

“A, tôi đây, xin chào Tổng Giám đốc Lục” Thời Ngọc Minh đè ngực, tim nhảy lên bình bịch, hộ hấp của cô cũng có chút gấp rút: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Lục, tôi muốn hỏi một chút, anh… Tại sao anh lại có thể có số điện thoại của tôi?” Lục Hào khẽ cười một cái, nói: “Tôi tự có cách của mình”

“Cô Thời hôm nay có thấy sức khỏe khá hơn chút nào không?”

Giọng của Lục Hào rất lịch sự, cũng rất ôn nhu, khiến Thời Ngọc Minh nghe mà lòng như đang đánh trống.

Cô há miệng một cái, miễn cưỡng tìm được giọng của mình: “Tôi… Tốt hơn nhiều. Như Ý ở đây với tôi, cái đó. Anh có muốn nói chuyện với Như Ý không?”

“Thẩm Như Ý?”

“Đúng” Thời Ngọc Minhy nói: “Cô ấy đang ở trước mặt tôi, nếu như anh cần, tôi có thể đưa điện thoại cho cô ấy.”

“Không, cô Thời, có thể cô đang hiểu lầm rồi. Tôi gọi cho cô không phải để tìm Thẩm Như Ý, tôi muốn tìm cô.”

Thời Ngọc Minh nhất thời ngẩn ra.

Cô nhìn Thẩm Như Ý đang chơi với Minh Nguyệt ở một bên, khẽ cau mày.

“Tổng Giám đốc Lục”

“Thật ra thì cô không phải nhân viên công ty tôi, không cần gọi tôi là Tổng Giám đốc Lục đầu. Quan hệ của chúng ta bình đẳng, cô có thể gọi tôi là… Anh Lục” Tim Thời Ngọc Minh nhảy lên đánh thót: “Anh… Lục?”

“Đúng, gọi anh là được.” Lục Hào nói: “Tôi đến tìm cô là có việc muốn nhờ”

Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Anh nói đi”

.Lục Hào nhẹ giọng nói: “Gần đây thành phố Hòa Văn đều đang đồn đại, trang sức Duy Nhất mới có một nhà thiết kế thiên tài đến làm. Tôi cũng muốn đặt làm một món trang sức để tặng cho người rất quan trọng, cho nên muốn nhờ có hỗ trợ”

Thiết kế trang sức?

Thời Ngọc Minh lại cau mày: “Cái này.”

“Cô yên tâm, tiền hoa hồng tôi sẽ gửi đến mức khiến cô hài lòng. Hơn nữa tôi cũng không phải là loại khách hàng khó giao tiếp, sẽ không dây dưa làm khó làm dễ đầu cô yên tâm”

“Tổng Giám đốc Lục… Anh Lục, tôi thật ra muốn hỏi một chút, người rất quan trọng mà anh nói đó là… Là người phụ nữ anh thích sao?”

“Coi là vậy đi”

“Vậy cô ấy… Có thích loại đá quý nào? Hoặc là kiểu dáng, màu sắc những thứ tương tự vậy thì sao?”

Lục Hào nghe xong, không trả lời ngay mà ngẫm nghĩ một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Vậy cô Thời thì sao? Có thích loại đá quý hay kiểu dáng nào không?”

“Tôi… thích đá ngọc lục bảo và hoa tường vi”

Lục Hào cười: “Vậy dùng ngọc lục bảo và tường vi đi, tôi cũng cảm thấy chúng rất được”

Thời Ngọc Minh: “..”

“Cô Thời, vậy coi như chúng ta quyết định thể nhé?”

“Được.”

“Vậy cứ như thế, hẹn gặp lại”

“Hẹn gặp lại… Chờ một chút!” Thời Ngọc Minh đột nhiên gọi anh ta lại: “Anh Lục, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Lục Hào nói: “Dĩ nhiên”

“Anh có dùng nước hoa Mancera không?”

“Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện, đây cũng là việc riêng của anh nhỉ? Coi như tôi chưa có hỏi qua gì đi”

“Dùng”

“…Cái gì?”

“Tôi thích mùi nước hoa Mancera, mùi cam quýt cùng mùi cồn rượu khiến tâm tình tốt hơn.”

“Cô Thời còn có vấn đề gì khác không?”

“Không có, xin lỗi anh Lục, tôi cúp máy trước.”

Thời Ngọc Minh giống như là đang chạy trốn vậy, vội vội vàng vàng cúp điện thoại.

Anh Lục, nước hoa Mancera, đá ngọc lục bảo, tường vi…

Trong đầu cô đã bị những chữ này chiếm cứ lấy.

“Cậu sao rồi Ngọc Minh? Sao sắc mặt lại trắng bệch thế? Cậu không có sao đấy chứ?” Thẩm Như Ý lấy tay sờ sờ gò má của cô, nghi ngờ nói: “Nhiệt độ cơ thể cũng bình thường mà, sao sắc mặt lại kém như vậy? Không phải là… Phong cặn bã gọi điện cho cậu đấy chứ? Đưa điện thoại đây cho mình, mình mắng chết anh ta giúp cậu!”

Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái, nắm tay cô ấy, dịu dàng nói: “Không có gì đâu Như Ý, không phải Phong Đình Quân”

“Không phải Phong cặn bã? Vậy còn ai có thể khiến cậu hồn bay phách lạc thế kia… Ồ, mình biết rồi, là ông cậu khốn nạn của cậu đúng chứ? Hay bên chỗ mẹ cậu có chuyện gì xảy ra?”

Cô tiếp tục lắc đầu: “Không có, không có là… Lục Hào”

Thẩm Như Ý cũng có chút kích động: “Sao anh ta có số của cậu? Mình thề mình không có liên lạc với anh ta, không phải mình nói ra đâu!”

“Mình cũng không biết… Thời Ngọc Minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Anh ta tới tìm mình thiết kế trang sức, có thể là có được số của mình từ chỗ trang sức Duy Nhất kia cũng không chừng”

Thẩm Như Ý “G” một tiếng: “Anh ta sắp kết hôn rồi sao?”

“Anh ta nói muốn đặt một bộ trang sức, trong bộ trang sức sẽ gồm cả chiếc nhẫn”

Thẩm Như Ý gật đầu một cái: “Vậy… Là đưa cho cậu sao?”

Thời Ngọc Minh không nói gì.

Lục Hào chỉ danh muốn dùng ngọc lục bảo cùng hình hoa tường vi, cô không biết cái này có tính là trá hình tặng cho cô hay không? Hoặc giả đây chỉ là hỏi thăm ý kiến của nhà thiết kế một chút?

Cô nhận không được.

Thẩm Như Ý nói: “Ngọc Minh, bây giờ cậu có còn đau không? Có thể xuống giường không?”

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Đã tốt hơn nhiều, có thể đi bộ, sao thế?”

“Mình đưa cậu đi làm rõ” Thời Ngọc Minh không thể nào ngờ dược, người cô ấy dẫn mình đến gặp lại là Trương Khải Hưng.

Gặp lại Trương Khải Hưng một lần nữa, cả hai người đều có chút lúng túng.

Hơn nữa, trong ngực cô còn ôm theo bé Minh Nguyệt đang bị ba bị bộ nói chuyện.

Thẩm Như Ý trịnh trọng vỗ Trương Khải Hưng một cái: “Người anh em, tỉnh hồn lại đi! Mau. giúp tôi tra!”

Trương Khải Hưng khôi phục tinh thần lại, gật đầu một cái: “Cậu đừngc ó thúc giục! Tôi đang xem đây còn gì. Nhưng nhiều xe như vậy, tôi dù sao cũng phải sàng lọc từng cái, mất rất nhiều thời gian”

Trước mặt của Trương Khải Hưng là một màn hình máy tính, trong máy tính đang hiện ra video từ camera giám sát.

Nhìn từ góc độ và cảnh tượng kia, thì đó chính là video giám sát ở cửa bệnh viện.

Thẩm Như Ý nói: “Liên tục hai buổi tối, đại khái hơn mười một, mười hai giờ rạng sáng mới tới bệnh viện, xe thỏa mãn được điều kiện này hẳn không nhiều. Ngọc Minh, chỉ cần chúng ta tìm được xe của anh ta, lại đi tra thử một chút người sở hữu xe đó, thì biết ngay người nọ có phải là Lục Hào hay không rồi.”

Thời Ngọc Minh mím chặt môi không lên tiếng.

Buổi tối hai ngày này, người nọ đúng thực là gần nửa đêm mới tới.

Thân phận của anh ta như vậy chắc không có khả năng ngồi xe bus hoặc là xe điện ngầm đến rồi, khả năng lớn nhất chính là tự lái xe.

Ở trong khoảng thời gian này, xe cộ liên tục xuất hiện trong hai ngày này quả thật không nhiều.

Trước đó luôn thấy tò mò muốn biết, muốn có được một kết luận xác thực, nhưng lúc cái kết luận này sắp bày ra ở trước mặt mình thì Thời Ngọc Minh lại luống cuống không thôi.

“Như Ý, không thì bỏ đi? Mình đã đồng ý với người nọ sẽ không đi tìm hiểu thân phận của anh ta nữa rồi.”

Thẩm Như Ý thở dài, ôn nhu nói: “Ngọc Minh, mình thấy hôm nay cậu nghe điện thoại xong vẫn thất hồn lạc phách liền mang cậu đến để làm rõ ràng. Trương Khải Hưng là chuyên gia máy tính đó. Có cậu ta hỗ trợ rất nhanh thì có thể tìm được rồi, cậu thật sự muốn buông tha sao?”

“Mình.”

“Mình tôn trọng suy nghĩ của cậu. Nếu như cậu không muốn vậy thì chúng ta lập tức trở về”

Thời Ngọc Minh liếm liếm môi, bất giác do dự. Ting ting ting… Tin nhắn tới. “Ngọc Minh, còn nhớ anh từng nói cái gì không? Chân tướng có đôi khi là con dao giết người. Chúng ta cứ giữ như bây giờ không phải rất tốt sao?” Thời Ngọc Minh cả kinh, điện thoại di động không cầm chắc, rơi trên mặt đất.

Thẩm Như Ý thấy vậy, đón lấy Minh Nguyệt từ tay cô ôm vào trong ngực.

Thời Ngọc Minh nhanh chóng nhặt điện thoại từ dưới đất lên, tim đập bình bịch nhảy loạn không ngừng, giống như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.

“Như Ý, chúng ta đi thôi, mình… Không muốn biết nữa rồi.”

Trương Khải Hưng nói: “Tôi đã tìm được chiếc xe này, bảng số xe đang xem rồi, sẽ nhanh có kết quả thôi.”

Thời Ngọc Minh kéo Thẩm Như Ý, quay đầu bỏ chạy ra ngoài, không nghe câu kế tiếp mà Trương Khải Hưng nói nữa.

Trên đường trở về, Thẩm Như Ý hỏi cô: “Ngọc Minh, chúng ta chỉ còn cách chân tướng một khoảng cách xíu xiu nữa thôi, cứ bỏ qua như vậy, cậu không hối hận sao? Nếu như anh ta vĩnh viễn không nói cho cậu biết thân phận của anh ta thì thế nào đây? Cậu cam tâm sao?”

Thời Ngọc Minh ôm con, tựa đầu vào trên cửa xe, lắc đầu một cái: “Anh ta nói đúng, cứ giữ như bây giờ, có lẽ… Thật sự là kết quả tốt nhất”

“Cậu chắc chứ?”

“Vậy được, mình cũng không miễn cưỡng. Cậu.” Thẩm Như Ý đột nhiên hít một hơi lạnh: “Trời mẹ, Ngọc Minh cậu nhìn kia, người trước mặt đang đi vào bệnh viện kia… Có phải ả đê tiện Bạch Liên Hoa kia của Phong cặn bã không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK