Mục lục
Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 258: Phong Đình Quân anh muốn làm gì, còn chưa đến mức lấy đứa bé ra làm lợi thế

Một đêm ngủ ngon.

Lúc Phong Đình Quân tỉnh lại, nhìn căn phòng xa lạ, bày trí xa lạ trước mắt, ước chừng sửng sốt mất vài phút, mãi đến tận khi một mùi hôi thối bốc lên mới gọi lý trí của anh trở về.

Đầu Dương Dương như cái ổ gà, xoa đôi mắt nhập nhèm dính dính, miệng còn chưa mở ra: “Bố, con muốn kéo thối thối…”

Phong Đình Quân quay đầu nhìn phiên bản thu nhỏ của bản thân, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.

Lúc anh bằng từng này cũng không không có phép tắc như Vậy.

“Bố!” “Ừ, bố đây, đi thôi.”

Phong Đình Quân dẫn con trai ra khỏi phòng ngủ, Dương Dương ôm bụng chạy như điên vào nhà vệ sinh, anh lại đứng lại ở phòng khách.

Cả một đêm mưa rất lớn, trong không khí có một mùi tanh của bùn đất mới, còn có mùi thơm nhàn nhạt của thức ăn.

Thời Ngọc Minh đeo tạp dề, bưng hai bát cháo đặt lên bàn ăn, lúc nhìn thấy anh thì hơi hơi xấu hổ, cười gượng hai tiếng nói: “Rửa mặt một chút đi, chuẩn bị ăn cơm”

“Ừm, được” Phong Đình Quân nhìn quanh bốn phía “Dì Tôn và Nguyệt Nguyệt đâu?”

“Chín rưỡi-”

“À, vậy hẳn là còn kịp” Thời Ngọc Minh vội vã đi đến huyền quan thay một đôi giày cao gót màu đen, gấp gáp chuẩn bị ra ngoài: “Phiền anh trông Dương Dương một lát, mẹ em hẳn là rất nhanh sẽ về, sẽ không khiến anh trễ giờ đi làm đâu.”

Phong Đình Quân gọi cô lại: “Chờ một chút, anh đưa em đi”

“Không cần, em tự gọi xe qua, cũng không xa”

Đang nói thì Tôn Uyển Hà đã ôm tiểu Nguyệt Nguyệt mềm mại như một cục bông trở lại.

“Mẹ, ôm…”

Tuy sốt tuột ra ngoài nhưng khi đối diện với con gái mềm mại, Thời Ngọc Minh cũng lập tức không còn tinh thần, ngoan ngoãn cúi người bế con gái lên.

Nhưng dường như Nguyệt Nguyệt hơi mất hứng, bĩu môi nói: “Mẹ, mẹ lại phải ra ngoài sao? Hôm nay cũng sẽ về rất muộn sao? Người xấu sẽ không đến bắt mẹ chứ?”

“Sẽ không” Thời Ngọc Minh biết tối hôm qua cô trở về quá muộn đã dọa đến con gái, ôn tồn nói xin lỗi với cô bé: “Hôm nay mẹ sẽ trở về sớm một chút.”

“Vâng!” Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Mẹ, mẹ không cần sợ người xấu, con phái bố đi bảo vệ mẹ! Bố rất lợi hại, có thể đánh chạy toàn bộ người xấu”

Thời Ngọc Minh buồn cười: “Vậy con và anh trai còn có bà ngoại ngoan ngoãn ở nhà, mẹ đi sớm về sớm, được không?”

Cô gái nhỏ rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình không được vui lắm, trong lòng Thời Ngọc Minh đầy áy náy, liên tục thở dài mấy hơi.

Đột nhiên, một cánh tay hữu lực đón con gái từ trong lòng cô đi.

Cô gái nhỏ ba tuổi đã có chút trọng lượng, hai tay cô ôm bé con chốc lát đã cảm thấy hơi quá sức, nhưng Phong Đình Quân cứ như vậy dùng một tay ôm, hoàn toàn nhẹ nhàng thành thạo.

“Em chuyên tâm bận việc của em đi, hôm nay để anh trông con” Phong Đình Quân nói.

Thời Ngọc Minh mở to hai mắt nhìn: “Anh? Anh không đi làm sao?”

“Dương Dương cũng dần lớn lên rồi, cũng nên tiếp xúc hoàn cảnh công ty một chút, anh cũng chỉ có nó là con trai, tương lai sự nghiệp của anh đều giao vào tay nó, hôm nay coi như học vỡ lòng.”

“Vậy Nguyệt Nguyệt thì sao?”

“Yên tâm, con gái anh tự mình trông, sẽ không để con xa tầm mắt anh một giây một phút nào.”

Vừa nghe nói hôm nay sẽ đi ra ngoài với bố, tiểu Nguyệt Nguyệt vui vẻ ríu rít, ngay cả Dương Dương đang đi vệ sinh cũng vội vọt từ trong toilet ra: “Bố, rốt cuộc bố cũng dẫn con đi cứu vớt Trái Đất rồi?”

Phong Đình Quân chỉ chỉ cháo vẫn còn tỏa hơi nóng trên bàn ăn: “Trước rửa mặt đánh răng, sau đó ăn bữa sáng”

“Ăn xong bữa sáng là đi ngay?”

“Ừ, ăn xong bữa sáng thì đi”

Dương Dương vui vẻ đến dép cũng bay mất, chạy nhanh như bay quay về phòng tắm đánh răng.

Trên vai bị võ, Thời Ngọc Minh phục hồi lại tinh thần, hóa ra là mẹ cô.

Tôn Uyển Hà nói: “Con đi làm đi, dù sao Đình Quân cũng là bố bọn trẻ, cũng không phải người khác.”

“Nhưng mà con lo anh ấy… không biết trông trẻ con.”

“Dương Dương lớn rồi, có thể tự chăm sóc mình, còn về Nguyệt Nguyệt, mẹ sẽ dặn dò Đình Quân cẩn thận”

Thời Ngọc Minh vẫn có chút không yên tâm, cứ do dự mãi, vẫn là nói: “… Vẫn là con tự mình dặn dò thì hơn, cái đó…”

Không đợi cô lên tiếng, Phong Đình Quân đã quen thuộc ôm con gái đến ngồi xuống trước bàn ăn, đầu tiên là cho con gái ăn non nửa bát cháo, lại thêm một quả trứng gà, sau đó uống một hơi cạn sạch số cháo con gái để dư lại.

Dương Dương cũng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ giải quyết bữa sáng, lại như một trận gió lao đi thay quần áo, hai mắt sáng ngời chờ xuất phát.

Một tay Phong Đình Quân ôm con gái, một tay dắt tay con trai, dẫn đầu đi ra khỏi phòng.

Thời Ngọc Minh đành phải theo sau.

Xe ở ngay vị trí rất dễ thấy ngoài khách sạn, Maybach màu đen, Dương Dương tinh mắt đã nhìn thấy: “Bố, bên này!”

Phong Đình Quân còn có chút ngoài ý muốn: “Sao con biết chiếc xe này của bố?”

“Bởi vì lúc trước con đã thấy bố lái chiếc xe này rồi! Ôi, sao biển số không giống nhau.

Lúc trước tiên sinh lái cũng là chiếc xe này, biển số là không tám hai sáu, sinh nhật của cô.

Biển số hiện tại… cô nhìn thoáng qua, là tổ hợp con số và chữ cái bất quy tắc không có ý nghĩa đặc biệt gì.

Chẳng qua Dương Dương cũng không rối rằm trong vấn đề biển số xe bao lâu, lộ trình mới sắp xuất phát đã đủ để cậu hưng phấn rồi, suốt dọc đường đi đều ngó nghiêng xung quanh.

Trước tiên Phong Đình Quân đưa cô đến dưới lầu tòa nhà Tập đoàn Thời thị, tự mình xuống xe giúp cô mở cửa, dặn dò: “Chuyện Tôn Bảo không cần quá lo, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, số anh không đổi, em biết đấy”

Thời Ngọc Minh vẫn còn không yên tâm, nhìn hai bảo bối một lớn một nhỏ trên xe.

Phong Đình Quân hiểu ý nói: “Yên tâm, anh sẽ không tự tiện đưa tụi nhỏ đi, buổi tối sẽ đưa tụi nhỏ nguyên vẹn trở về cho em”

Thời Ngọc Minh nhìn anh một cái: “Anh nói chuyện giữ lời đấy: “Phong Đình Quân anh muốn làm gì, còn chưa đến mức lấy đứa bé làm lợi thế”

Thời Ngọc Minh nhìn chăm chằm anh thật lâu, trong mắt cũng có hoài nghi, Phong Đình Quân cứ đứng như vậy, quang minh chính đại để cô nhìn.

Thời Ngọc Minh sắp không kịp giờ, đành chấp nhận, vội dặn dò: “… Buổi sáng Nguyệt Nguyệt ăn khá ít, khoảng mười giờ phải cho con ăn thêm, sữa bò nóng thêm mật ong là được.

Đứa bé này giống anh, miệng rất kén, sữa bò không thêm mật ong nó không chịu uống. Buổi chiều, khoảng bốn giờ phải ăn một lần trái cây, con bé thích ăn nho còn cả dưa hấu, nhưng không thể để nó ăn quá nhiều, quá lạnh, sẽ tiêu chảy…”

ải nhải dặn dò một đống, cuối cùng vẫn không yên : “Anh nhớ kĩ hết chưa? Nếu không lát nữa em gửi một tin nhắn qua cho anh”

“Nhớ hết rồi” Phong Đình Quân trịnh trọng nói: “Yên tâm”

Thời Ngọc Minh gần như là mỗi bước đều lưu luyến, chậm rì rì đi vào trong công ty.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều đang vẫy tay tạm biệt cô, mãi đến tận khi thân ảnh của cô biến mất trong tòa cao ốc mới thôi.

“Bố ơi, mẹ có còn gặp phải người xấu nữa không?” Tiểu Nguyệt Nguyệt hơi lo lắng cho mẹ, khuôn mặt nhỏ đều nhăn cả lại.

Phong Đình Quân mở cửa xe, lại đặt hai bảo bối lên ghế trẻ em lần nữa, cẩn thận xem xét xem dây an toàn của lũ nhỏ đã thắt chặt hay chưa.

“Có thể sẽ” Anh nói: “Chẳng qua không sao cả, bố sẽ trông chừng mẹ, sẽ không để người khác đưa mẹ đi nữa”

Khoảng cách giữa Tập đoàn Thời thị và Tập đoàn Phong Khởi không tính là gần, lái xe thêm hơn nửa giờ nữa mới đến.

Phong Đình Quân đỗ xe xong, dẫn theo hai đứa nhỏ đi vào cửa lớn của công ty.

Giờ này đúng là thời điểm mọi người hay đi làm, trước cửa công ty có rất nhiều nhân viên đang xếp hàng chờ quét thẻ, bọn họ sớm đã quen ông chủ nhà mình làm việc suốt đêm như một người máy, anh có thể đúng giờ đi làm đã rất thần kỳ, thế nhưng… còn dẫn theo hai đứa bé?

“Phong tổng, chào buổi sáng…”

Anh cười đáp lại: “Chào buổi sáng, ăn sáng chưa?”

Nhân viên được hỏi thăm thụ sủng nhược kinh, cả người đều choáng váng: “Còn, còn chưa ăn”

“Quét thẻ xong thì đi mua bữa sáng ăn đi, công việc không vội chốc lát này đâu”

Phong tổng, không phải ngài nói tuyệt đối không được ăn gì ở công ty sao? Bị bắt được một lần sẽ lập tức đuổi việc…

“Ồ, tôi có nói vậy sao?”

“..” Ngài nói hay không, trong lòng không tự biết sao!

Phong Đình Quân cười cười, nói: “Không sao, ăn xong nhớ mở cửa thông gió là được.”

“Vâng…” Nhân viên đánh bạo hỏi một câu: “Phong tổng, hai đứa bé này là… cháu trai của ngài? Hay là cháu ngoại trai?”

“Đây là con trai tôi” Anh chỉ vào Dương Dương, lại ôm tiểu Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn bím tóc nhỏ đáng yêu trên đầu cô nhóc lắc lư, không nhịn được nhếch khóe môi: “Còn đây, là con gái của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK