Mục lục
Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184: Bàn bạc chuyện kinh doanh

“A…! Đẹp trai quát”

“Dù đẹp trai đi nữa, anh ấy cũng là chồng của người khác rồi. Cô đừng quên, anh ấy là chồng chưa cưới của con gái chủ tịch Tôn”

“Tất nhiên là tôi biết chuyện này. Tôi nghe nói con gái chủ tịch đang mang thai, chắc cũng sắp tổ chức hôn lễ đúng không?”

“Hắn là vậy. Tình hình hoạt động của công ty chúng ta từ lâu đã quá tệ, Phải chỉ qua nhiều vốn cho dự án đá quý. Sở dĩ anh ấy nguyện ý góp vốn để giúp công ty chúng ta vượt qua khó khăn là vì anh ấy là chồng chưa cưới của con gái chủ tịch! “

“Trông đẹp trai lại yêu vợ. Con gái của chủ tịch thực sự may mãn. Tôi thật ngưỡng mộ.”

Mấy cô nhân viên lễ tân trong đại sảnh rất phấn khích, ngay cả cô gái đang mang sữa đến cũng có chút lơ đễnh, tay bưng sữa nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn về phía cửa.

Chỉ là cuộc hôn nhân này giống như người 1a biết mình đang uống nước lạnh hay nước ấm mà thôi.

“Rất tuấn tú đúng không?” Cô hỏi Cô gái ở quầy lễ tân không dời mắt được, cô ta gần như nhìn chăm chăm Phong Đình Quân đi từ cửa vào xuyên qua đại sảnh, lơ đãng gật đầu: “Thật là đẹp trai!”

“Nhưng những thứ đẹp đẽ có thể càng nguy hiểm hơn”

Cô gái ở quầy lễ tân thu ánh mắt lại, quay sang nhìn cô: “Cô Thời, cô vừa nói gì? Thực xin lỗi tôi không nghe rõ cô nói gì”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không có chuyện gì, hôm nay người tới công ty bàn chuyện hợp tác là Phong Đình Quân sao?”

Cô gái ở quầy lễ tân gật đầu: “Đúng vậy”

“Bàn về chuyện hợp tác hay chuyện kết hôn?”

“Chắc là cả hai rồi. Cô Thời, cô biết đấy, gần đây công ty gặp khó khăn và cần gấp một khoản vốn. Tổng giám đốc Phong cũng nhanh chóng sắp kết hôn với con gái chủ tịch, cũng coi như là người nhà, anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn”

Thời Ngọc Minh liếm môi hỏi: “Vậy hôm nay, là Trương Huệ… Ý tôi là phu nhân chủ tịch phụ trách bàn về việc hợp tác phải không? Cố.

Quân Nhi có ở đó không?”

“Bọn họ đều ở đây, sáng sớm đã tới rồi lẽ cố ý đợi Tổng giám đốc Phong”

Thời Ngọc Minh nảy ra một ý tưởng, mỉm cười và hỏi: “Cho hỏi phòng vệ sinh ở đâu?”

“À, ở đằng kia, đi thẳng từ đây đến cuối cùng rồi rẽ phải là được.”

“Tốt. cảm ơn cô.”

Minh Kiệt sửng sốt, lập tức nói: “Để tôi đi báo cáo với Tổng giám đốc Phong”

“Không cần; Thời Ngọc Minh ngăn anh ta lại: “Tôi sẽ tự mình đi vào.”

Trong phòng làm việc, giọng nói nịnh nọt đáng ghét của Trương Huệ vang lên: “Đình Quân, bữa sáng còn chưa ăn nữa kìa. Quân Nhi bận bịu cả buổi sáng chỉ để làm bữa sáng cho cậu thôi đó. Cậu có muốn nếm thử trước không?”

Cố Quân Nhi cũng nói, “Đúng vậy, em đã dậy sớm để làm nó đấy”

“Em làm nó sao?”

“Đúng đúng đúng, là Quân Nhi làm.”

Thái độ của Phong Đình Quân vô cùng lạnh lùng: “Tôi ăn rồi, lát nữa tôi còn có chuyện, nói vào chuyện chính đi.”

Trương Huệ sững sờ quay lại, bà ta nhếch mép cười hai cái, trong lòng không thoải mái, nhưng bà ta vẫn cố chịu đựng.

Bà ta bây giờ vẫn nhớ rõ rằng Tôn Bảo này không nhờ vả được gì, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thời Ngọc Minh làm cho dao động mà giao lại công ty.

Nếu như vậy, chỉ bằng bà ta ra tay hành động trước.

Bây giờ ở thành phố Hoa Vân, chỉ có hai lựa chọn, một là Phong Đình Quân, hai là anh em nhà họ Lục Ban đầu, vốn là Tôn Bảo hy vọng Lục Doanh có thể trông qua Thời Ngọc Minh mà giúp giải quyết bế tắc này, nhưng ông ta đã tính toán sai, kế hoạch hiện tại chỉ có thể thỉnh cầu Phong Đình Quân.

Nếu anh ta thực sự có thể đồng ý, thì Tôn Chấn chắc chắn sẽ từ bỏ Thời Ngọc Minh vô dụng nghiêng về phía bà ta một lần nữa Bây giờ Tôn Chấn và bà ta trong lòng đã có mâu thuẫn, bà ta phải tìm cách cứu vãn tình hình càng sớm càng tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phong Đình Quân là con đường duy nhất có thể đi thử.

Trương Huệ thở dài nói: “Đình Quân, tình hình công ty của chúng tôi chắc cậu cũng biết. Trước đây, Quân Nhi không hiểu chuyện khiến cậu tức giận nên mới rút vốn, bác cũng không trách cậu. Nhưng dù sao thì Quân Nhi cũng đã có con của cậu rồi. Cậu xem giúp đỡ bao nhiêu cũng được.”

Phong Đình Quân vẫn vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua Trương Huệ rồi đáp xuống bụng của Cố Quân Nhị, giọng lạnh lùng: “Con của tôi ư?

“Đúng vậy, anh quên rồi sao? Lần trước anh nói trước mặt ông nội…”

“Cô có chắc mình đang mang thai không?”

Cố Quân Nhi bị câu hỏi của anh làm cho cứng người: “Chắc chắn”

“Nhưng trên giấy khám bệnh của cô có viết gì đâu; Phong Đình Quân nói: “Chuyện các người tìm bác sĩ để làm thụ tinh ống nghiệm tôi đều biết hết. Bác gái à, trước mặt tôi diễn vở kịch này thật là vô nghĩa.”

Lời nói dối bị vạch trần, sắc mặt của Cố Quân Nhi lập tức thay đổi, cô ta xấu hổ mà chuyển thành tức giận: “Anh đang điều tra tôi sao?”

“Cố Quân Nhị, việc xấu cô làm qua nhiều, nhà họ Phong tôi không phải đứa trẻ nào cũng tùy tiện nhận được. Ngay cả khi cô mang thai và sinh ra, tôi cũng sẽ làm xét nghiệm quan hệ bố con. Hơn nữa, đêm hôm đó tôi bị cô chuốc thuốc bất tỉnh, căn bản giữa tôi và hoàn toàn không có chuyện gì, phải không? “

Cố Quân Nhi luống cuống: “Anh nhớ hết sao? Anh không bị ngất sao?”

“Quả nhiên như vậy” Phong Đình Quân ngồi thư thái: “Tôi đã bất tỉnh và thực sự không còn nhớ gì nữa. Thuốc của cô rất nặng, khiến tôi có một số…bất thường về tinh thần.

Nhưng bây giờ nói những điều này thật vô dụng. Đêm đso chúng ta không xảy ra cái gì cả và đứa bé đó cũng là nói dối. Hôn ước của chúng ta hôm nay bị hủy bỏ. “

Cố Quân Nhi sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cô nhìn lên trán Phong Đình Quân hoài nghi nói: “Vết thương trên trán của anh đã lành chưa?”

“Nó không liên quan tới cô”

“Được rồi” Cố Quân Nhi biết chuyện đã không thể cứu vấn nữa bèn nói: ‘Anh giúp chúng tôi giải quyết rắc rối này, tôi hứa sẽ hủy bỏ hôn ước.”

“Chưa đủ,’ Phong Đình Quân nói: “Trước tiên cô phải hứa sẽ hiến phổi cho Ngọc Minh đã”

“Cô ta đừng hòng!” Cố Quân Nhi một mực cự tuyệt: “Đình Quân, anh tỉnh lại đi, cô ấy đã ở bên Lục Danh rồi! Trong lòng cô ấy không còn anh nữa! Cho dù anh giúp cô ấy thế này, cô ấy cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại bên cạnh anh! “

Giọng của Phong Đình Quân vẫn dửng dưng: “Đây là việc của tôi, Cố Quân Nhi, nếu cô thực hiện lời hứa của cô, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của tôi. Đơn giản vậy thôi, cô tự mình quyết định đi”

“Anh…

Một tiếng “Sầm!”, cửa văn phòng chủ tịch bị đẩy ra.

Thời Ngọc Minh vẫn mặc chiếc váy hoa ông thùng thình từ tối qua, mái tóc dài chấm vai, trên môi mỉm cười và phong thái điềm đạm: “Cảm ơn Tổng giám đốc Phong vì ý tốt của anh, nhưng tôi không cần”

“Thời Ngọc Minh, cô vào đây bằng cách nào?” Cố Quân Nhi hung hăng nghiến răng: “Cô nghe nói hôm nay Đình Quân sẽ đến nên cố ý đến đây để phá tôi, phải không?”

Thời Ngọc Minh bước vào một cách chậm rãi, không gấp gáp, giọng nói nhẹ nhàng, khiêm tốn: “Đừng nghĩ tất cả mội người ai cũng bỉ ổi như cô, cái gì không có được thì đều phá hỏng. Công ty này là tâm huyết của bố tôi, so với cô, tôi càng muốn giữ nó hơn”

Phong Đình Quân đang ngồi, cô đang đứng, cô cố ý quay đầu nhìn sang anh nói: “Tổng giám đốc Phong, đã lâu không gặp.

Nhưng tôi nghĩ hôm nay không phải là lúc để hồi tưởng. Hiện tại công ty đang gặp khủng hoảng, tôi chỉ muốn biết, ngoại trừ việc để Cố Quân Nhi hiến phổi cho tôi, Tổng giám đốc Phong còn có điều kiện gì? “

Phong Đình Quân cau mày nhìn cô không lên tiếng.

Cô tiếp tục kiên định nói: “Vê vấn đề kinh doanh, anh có thể nói một chút về ý tưởng của mình..”

‘Vẻ mặt của Phong Đình Quân thay đổi mấy hồi, lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Em cũng muốn anh giúp đỡ ư “Không phải giúp đỡ, là nói chuyện kinh doanh”, Thời Ngọc Minh nhấn mạnh: “Tổng giám đốc Phong, chất lượng của lô đá quý này vô cùng tốt, nếu anh chịu tái đầu tư vốn, tôi sẽ có cách, dự án này nhất định sẽ làm được, để anh kiếm được lợi nhuận ổn định, không lo thua lỗ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK