Mục lục
Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188: Ân oán nhà quyền thế

Không biết tại sao, Thời Ngọc Minh đêm nay luôn cảm thấy bất an, hết lần này tới lần khác không ngủ được.

Cô ấy không thể hiểu nổi là tại sao?

Suy cho cùng, cô quá phụ thuộc vào chồng, mấy ngày nay cô đã quen ôm anh ngủ , dù anh có dậy sớm đến đâu, buổi tối trước khi đi ngủ cô vẫn luôn có cánh tay rắn chắc của anh để gối lên và ngủ ngon lành. Mùi thơm dễ chịu của nước hoa Hồ Long khiến cô ấy rất thoải mái.

Cô gọi điện cho chồng nhiều lần, nhưng đều là Chu Dương nghe máy.

Chu Dương nói: “Cô Thời, Phong tổng đang có một số việc quan trọng, có thể sẽ đi nước ngoài một thời gian, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ đích thân đưa đón Thời Dương đi học về. Cô cần gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ cô!”

Lúc đó Thời Ngọc Minh hỏi: “Lần này anh ấy sẽ đi bao lâu?”

“Chuyện này … rất khó nói, tôi cũng không biết. Nhưng Phong tổng chắc chẩn sẽ về sớm nhất có thể!”

Lúc này trái tim của Thời Ngọc Minh vô cùng lo lắng. Ở thời điểm này việc anh ấy đi nước ngoài rất nhạy cảm. Thời Ngọc Minh đang mang thai ở những tuần đầu, cô rất muốn nói với Phong Đình Quân, Luật sư Trương cũng nói với cô rằng Phong Đình Quân sẽ đưa Cố Quân Nhi đi nước ngoài khoảng một năm.

Vậy còn Phong tổng thì sao?

Cũng mất thời gian lâu như vậy phải không?

Chu Dương thấy được sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng an ủi “Cô Thời, cũng không lâu như vậy đâu, lần này chắc sẽ là lần cuối cùng. Sau khi giải quyết xong chuyện này, anh ấy sẽ về đưa cô đi, cô đừng quá lo lắng!”

Nghe những lời này, trong lòng Thời Ngọc Minh bình tĩnh hơn một chút: “Vậy lần này anh ấy ra nước ngoài để giải quyết chuyện trước đó đúng không?”

“…đúng”

“Ừm, vậy tôi sẽ đợi anh ấy!”

Khi cúp máy, Thời Ngọc Minh đã thức cả đêm đến rạng sáng.

Thời Dương đêm qua có vẻ ngủ không ngon, người uể oải như quả cà tím, mắt hơi thâm quầng, Má Phúc vẻ đau khổ “Ôi, nhóc ơi, có chuyện gì vậy?”

“Má Phúc, cháu rất nhớ mẹ”

Thời Dương vốn luôn tràn đây sức sống nay lại mệt mỏi buồn bã như vậy, có chút không bình thường. Má Phúc vội ôm cậu bé vào lòng: “Có chuyện gì vậy? Cô giáo giao bài tập nhiều quá, hôm qua viết muộn quá sao? Hay là đêm qua cháu gặp ác mộng?”

Thời Dương lắc đầu, bình thản không chịu nói.

Lúc Thời Ngọc Minh vừa bước ra ngoài, Má Phúc vội vàng gọi: “Cô Thời, cô đến xem Thời Dương thế nào!”

Thời Ngọc Minh bước nhanh tới, ôm lấy con trai mình từ trong vòng tay của Má Phúc.

Cô chưa kịp nói thì Thời Dương đã năm mềm trong vòng tay cô, khẽ ôm lấy cô: “Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm”

Đứa trẻ này sẽ không bao giờ keo kiệt để bày tỏ sự nhớ nhung của mình.

“Mẹ cũng nhớ con!”

Thời Ngọc Minh nhẹ giọng hỏi “Tại sao tối hôm qua con không ngủ được vậy?”

Thời Dương gật đầu: “Mẹ, con có một giấc mơ?

“Có phải là ác mộng không?”

“Con không biết có phải ác mông không.

Con mơ thấy bố đánh nhau với kẻ xấu nhưng bị kẻ xấu đánh bị thương và chảy rất nhiều máu!”

Thời Ngọc Minh nghe xong, xoa xoa đầu Thời Dương.

Thời Dương nhếch miệng, vẫn còn thấp thỏm: “Mẹ, con không muốn bố làm siêu nhân nữa?

“Tại sao vậy?”

“Làm siêu anh hùng mỗi ngày đều rất bận rộn, phải chiến đấu với người xấu, sẽ bị thương, sẽ chảy máu. Con chỉ muốn bố thật khỏe mạnh, ở bên cạnh em và con nhiều hơn”

Thời Ngọc Minh thở dài, càng cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ. Đứa trẻ từ nhỏ đã phải gánh chịu quá nhiều thiệt thòi, bố mẹ không ở bên, bề ngoài như mặt trời nhỏ nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.

“Mẹ, con có phải hơi ích kỷ không?”

Thời Dương sụt sịt: “Siêu nhân muốn cứu cả nhân loại, nhưng con chỉ muốn có bố thôi Thời Ngọc Minh vuốt nhẹ mái tóc của cậu bé, nhẹ giọng an ủi: “Nếu bố nghe thấy, chắc hẳn sẽ rất vuil”

“Vậy thì con sẽ chờ bố quay lại!”

“ừm, chúng ta cùng nhau chờ bố trở về, được không?

“vâng ạ!” Thời Dương gật gật đầu.

“Mẹ, chú Chu có nói khi nào bố về không ạ?”

Khi đó, Thời Ngọc Minh nói: “Bố lần này đi xử lý công sẽ lâu hơn mọi lần, có thể sẽ mất một thời gian!”

Thời Dương chợt hoảng hốt: “Kẻ xấu lần này rất lợi hại hả mẹ?”

“Không nhất thiết phải là đi chiến đấu với kẻ xấu đâu. Các siêu anh hùng cũng có thể giúp con người theo những cách khác, chẳng hạn như…”

“Ví dụ như người ngoài hành tinh va vào trái đất!”

Thời Dương nói: “lron Man là như vậy, nếu có người ngoài hành tỉnh khiến sao băng va vào trái đất, đã có Iron Man đứng ra chống đỡ tất cả!”

Thời Ngọc Minh mỉm cười: “Đúng rồi, Thời Dương, con nghĩ xem hành tinh khác cách chúng ta rất xe. Bố bay tới đó cũng cần rất nhiều thời gian để đối phó với thiên thạch và người ngoài hành tinh, sau đó sẽ bay về. Chúng ta hãy ngoan ngoãn chờ đợi.

Bố là người tốt nên nhất định sẽ quay về, có đúng không?”

“ừm..vậy được i Thời Dương cuối cùng cũng vui vẻ hơn, cậu bé nở nụ cười tươi.

Má Phúc thở dài: “Chäc mấy đứa nhỏ muốn mẹ dỗ dành một chút. Cô Thời, cô tuy còn trẻ nhưng thật biết yêu thương và dỗ dành những đứa trẻ.

Trước đây trong gia đình có phải cô còn có những đứa em nhỏ hơn đúng không, nên mới có nhiều kinh nghiệm như vậy!”

Thời Ngọc Minh cười khổ: “Không có ạ, cháu là con gái duy nhất!”

“Vậy cô thật lợi hại, Phong tổng trước đây có rất nhiều cô gái muốn đến làm mẹ trẻ, nhưng họ đều cảm thấy lũ trẻ con thật phiền phức!”

Lúc này, Thời Ngọc Minh ôm con trai cô vào lòng, vẻ mặt rất tự hào: “Bởi vì, Thời Dương là một thiên thần nhỏ!”

“Đúng vậy, cậu bé còn là một đứa trẻ rất hiểu chuyện!”

Sau bữa sáng, Thời Ngọc Minh cho cô con gái nhỏ bú sữa mẹ, còn Má Phúc thì ru ngủ.

Sau đó, Thời Ngọc Minh đã sắp xếp cặp sách nhỏ cho con trai rồi đưa cậu bé xuống lầu.

Chu Dương đã đứng đợi ở dưới lầu một lúc, vội vàng mở cửa xe: “Cô Thời, Thời Dương, chào buổi sáng!”

Thời Dương vui vẻ vẫy tay: “ Chào chú Chu, cháu nhớ chú lắm!”

Chu Dương cảm thấy thích thú trước sự.

nhiệt tình của Thời Dương: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu!”

“Đi thôi!”

Thời Ngọc Minh dắt con trai vào ghế sau và thắt dây an toàn cho cậu bé, nghe người khác khen con mình, cô không khỏi vui mừng: “Tính cách đứa nhỏ này thật giống chồng côi”

Chu Dương nói: “Đúng là một giọt máu đào hơn ao nước lã!”

Thời Ngọc Minh gật đầu: “Đúng vậy, Thời Dương và anh cũng có quan hệ huyết thống!”

Khi Thời Ngọc Minh chuẩn bị xong xuôi, Chu Dương bắt đầu khởi động máy.

Nhìn cô giáo dẫn Thời Dương vào phòng học, cô vẫy tay chào cậu bé sau đó quay lại xe, Chu Dương tiếp tục trở cô đến tập đoàn Thời Thị.

Tôn Bảo vẫn chưa trở về.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới.  Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Nhưng tin tức của công ty đã lan truyền rộng rãi như cháy rừng, điều đó khiến tất cả mọi người đều hoảng loạn. Khi Thời Ngọc Minh lên thang máy đến văn phòng tổng giám đốc, dọc đường đi có thể nghe thấy các nhân viên. đang nói chuyện rôm rả.

“Mọi người đã nghe chuyện gì chưa? Số nợ mà công ty của chúng ta vẫn chưa trả.

Hiện tại bên kia họ sắp kiện chúng ta rồi, Tôn tổng chạy mất rồi!”

“Trời ạ, hóa ra là như vậy! Tôi đã nói rồi mà, mấy ngày nay không thấy Tôn tổng đến, hai ngày gân đây vợ của Tôn tổng cũng không tới để xử lý công việt “Đừng nhắc đến nữa, phu nhân của Tôn tổng không hiểu chuyện gì đâu. Bà ta hoàn toàn mù quang nghe theo chỉ đạo để tiếp quản công ty. Công ty không bao lâu nữa sẽ phá sản, chúng ta cũng sẽ bị vạ lây!”

“Mẹ ơi..hào gia này…không phải là cẩu huyết sao?”

“Không phải như vậy! Phong tổng và Cô Thời giống như có hôn ước từ nhỏ! Hôm đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, tôi tình cờ nghe được Tôn tổng nói với con gái chuyện này, ông ta nói Phong tổng chỉ là nghĩ đến nghĩa nặng từ xưa nên miễn cưỡng gả cho cô ấy, hiện tại họ cũng đang ép Phong tổng buông tay Cô Thời!”

“Như vậy không phải là tốt hơn sao, giữa Cô Thời, một người vợ cũ và con gái Tôn tổng, nhất định sẽ bị cô ấy qua mặt!”

“Tôi thấy, nếu muốn giúp tại sao lại rút vốn? rõ ràng là không muốn giúp rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK