Chương 311
“Nhưng mà là diễn thôi, đến cuối cùng vẫn là giả, vẫn phải tỉnh mộng rồi, còn phải quay trở về hiện thực, những thời gian trước kia cũng đều chỉ là tự mình lừa bản thân mình”
“Anh biết, nhưng mà anh có thể tự lừa dối bản thân, lừa dối đến chết, lừa dối cả đời này, như vậy không phải là tốt sao?”
Đôi mắt anh như thiêu đốt, như thể mang lại một sự ấm áp, có chút nóng bỏng, nhưng lại không làm người khác đau lòng.
Anh đứng đó như vậy, cao to vạm vỡ, hào phóng và bình tĩnh, trên người vẫn còn mùi khói thuốc và mùi nước hoa Mancera pha trộn, giọng nói cũng rất giống, thậm chí đến cả giọng điệu của anh cũng có phần giống nhau.
“Ngọc Minh, em có bằng lòng lừa dối chính mình không?”
“Nếu như có thể làm cho em vui vẻ, chúng ta đều sẽ tự lừa dối chính mình, cứ lừa dối đến cuối đời, vậy thì sau này chúng ta đều sẽ đạt được điều mình muốn, đúng không?”
“Quá khứ của em với anh ấy..” Thời Ngọc Minh cười đau khổ một chút: “Thật ra là không có gì để nói hết, nếu như phải nói, đó chính là… bình yên mà sống qua ngày thôi.”
Phong Đình Quân quay đầu lại nhìn cô: “Sống qua ngày sao?”
“Đúng vậy, thật sự không có gì đặc biệt ly kỳ cả. Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ, căn phòng đó đã được vài năm rồi, đồ đạc bày biện trong nhà cũng rất đơn giản và mộc mạc. Anh ấy cũng có việc phải làm, nhưng mà anh ấy sẽ nhớ sở thích của bọn trẻ, sẽ tinh ý nhận ra những cảm xúc nhỏ bé của tôi.”
“Là như vậy sao?”
“Ừm, chính là như vậy” Thời Ngọc Minh cười: “Không biết là anh có có còn nhớ hay là không, em đã từng nói rằng, anh không hiểu rõ phụ nữ” Anh nhớ.
Lúc đó, Cố Quân Nhi vẫn còn ở đó, đứa con trong bụng cô ta bị sảy, và cô ta tự mình đi tìm Ngọc Minh làm loạn.
“Một người phụ nữ, thứ mà thật sự mong muốn không phải là giàu có gì cả, cũng không phải là địa vị gì cả, điều mà cô ấy mong muốn chỉ là một cuộc sống bình dị và nhẹ nhàng.
Khi đó, Tôn Bảo đã chiếm lấy gia đình của em, còn Cố Quân Nhi lại chiếm một vị trí đáng lẽ ban đầu thuộc về em, nhà bố mẹ ruột lẫn nhà chồng đều không có, em căn bản là không có nơi nào để đi.
Là tiên sinh đã cho em một ngôi nhà, điều này đối với em mà nói, như là một con người chết chìm bỗng gặp được một miếng gỗ vậy: Phong Đình Quân suy đoán ra: “Là khách sạn Dung Thành, là căn phòng mà bây giờ anh đang đặt, một nghìn hai trăm ba mươi mốt”
“Chính xác”
“Chẳng trách, khi mà anh nhận phòng, em đã rất hào hứng như vậy” “Bởi vì đó là bí mật giữa em và tiên sinh, chỉ có chúng em bi hời Ngọc Minh nói: “Nhưng mà bây giờ… đã không còn nữa rồi, dấu vết của anh ấy bị xóa đi từng chút một, xóa sạch sẽ, ký ức đó chắc chỉ có mình em sẽ nhớ về nó.”