Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn nữa, ba tên kia thật sự vô năng như vậy sao? Vương Dịch tất nhiên không tin, hoặc có thể nói bởi vì các nàng rất giống nhau cho nên thấu hiểu nhau càng triệt để.

Đừng nhìn Kỳ đệ một bộ dạng ngu ngơ, nếu không phải có vẻ 'thuần lương vô hại' thì nàng có thể khiến Mộng Dao mù mắt mà coi trọng nàng sao? Còn tên A Hân kia, miệng lưỡi trơn chu lợi hại, một bộ tiện nhân, nhưng lại có thể dây dưa cùng một chỗ với Hứa Dương, còn không phải bởi vì nàng đủ 'thâm tình' sao? Phi, tên kia hoa tâm cái cải củ, cũng mệt nàng giả bộ!

Cho nên mới nói, chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài, chỉ nhìn mặt ngoài thôi đâu.

Lão đại hả, tạm thời không nói, dù sao cũng không phải là đồ tốt gì!

Về phần mình, Vương Dịch chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt. Cho nên áy náy cái gì, căn bản là không có.

Anh tuyệt đối sẽ không bán đứng sức lao động của mình để đi nuôi ba tên cầm thú kia, trừ phi các nàng chỉ còn một hơi thở. Không, cho dù là một hơi cũng không được, trừ khi cần ta mua quan tài cho các nàng, cũng không đúng, mấy tiện nhân như các nàng thì dùng quan tài gì chứ, tùy tiện tìm một cái chiếu một chỗ chôn là xong, có lẽ ngay cả chiếu cũng có thể giảm bớt.
Hơn nữa, đánh bạc vốn chỉ là chơi đùa mà thôi. Anh là nhân sĩ nghiệp dư. Ta là đồ bỏ, là đồ bỏ!

Tuy rằng Tiểu Nguyệt Nguyệt không làm nhiều động tác như Vương Dịch nhưng động tác cũng làm cho người ta sáng mắt, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, cốc đổ úp trên bàn bộp một tiếng, sau đó nàng nhìn Vương Dịch cười cười, chỉ là nụ cười mỉm kia đã có điểm lạnh.

Thời điểm úp cốc đổ lên trên bàn, Vương Dịch cũng nương theo mà đi lên, hai người một trước một sau, bộ dạng hơi có chút áp sát nhau.

Oh Fuck! Anh chán ghét nhân sĩ võ lâm!

Tuy rằng Tiểu Nguyệt Nguyệt không dùng nội lực, không dùng võ công, nhưng luyện võ bao năm tháng, tay chân tự nhiên cũng linh mẫn phi thường, làm chút động tác không phải quá cao quá khó thì khẳng định không có vấn đề, thậm chí có đôi khi cũng có thể có một hai động tác khiến Vương Dịch phải ghé mắt, bộ dạng và tư thế của nàng căn bản không giống tay mới.

Vì sao lại nói là tay mới? Nếu không phải Vương Dịch có nghe chuyện cũ thì khẳng định sẽ nghĩ Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng là cao thủ.

Tiểu Nguyệt Nguyệt đang đếm...

Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu Vương Dịch nàng không nghe sai. Đương nhiên, thời điểm nàng mở cái cốc đổ kia lên, khẳng định sẽ lớn không chạy đi đâu được.

- Ngươi mở đi... - Vương Dịch một bộ dạng cao thủ tịch mịch, khuôn mặt kia thật đúng là khiến người ta rất muốn tẩn nàng.

Mọi người nín thở, đều như gặp quỷ nhìn chằm chằm con số kia.

- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu? - Ngoài Tiểu Nguyệt Nguyệt ra thì ngay cả Thi Vũ cũng sửng sốt một chút, con số này thật đúng là hỉ cảm, đây rốt cuộc là cố ý hay là thiên ý?

Vương Dịch cố nén ý cười, đúng vậy, đây là nàng ta giở trò quỷ! Ha ha ha, đáng tiếc không có cao thủ ở đây cho nên không có ai biết được. Thời điểm nàng ta úp cốc đổ lên bàn, Vương Dịch liền dùng lực mạnh thay đổi hai con số trong cốc. Chiêu này thế nhưng lần nào cũng được!

Tiểu Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên ở cổ đại mà nàng dùng chiêu xấu đối phó, nghĩ đến thật có chút có lỗi. Nhưng vì cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của chính nàng, vật hi sinh này là xác định rồi.

- Thật ngại quá, ta thắng... - Vương Dịch chậm rãi mở cốc đổ, chỉ thấy sáu viên xúc xắc dựng đứng thành một cột, sáu điểm hướng lên trên, từng cái đều như vậy - Nhất trụ kình thiên - Ha ha, chơi cùng nàng? Kiếp sau đi!

Vương Dịch nhìn bộ dạng không thể tin của Tiểu Nguyệt Nguyệt, vân đạm phong khinh nói:

- Ngươi không phải là người thứ nhất bại bởi ta, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Những lời này Vương Dịch thực thích, bởi vì đủ thâm! Mà hiện tại mình cần phải thâm một chút. Bởi vì như vậy mới có thể cho Thi Vũ một ấn tượng rất tuấn tú.

- Không thể được! - Tiểu Nguyệt Nguyệt nắm tay thành quyền, nàng sao có thể đen đủi đến cái dạng này chứ? Nhớ tới sự tự tin của Vương Dịch, Tiểu Nguyệt Nguyệt lập tức hiểu được - Là ngươi giở trò quỷ! - Chẳng trách dám chơi cùng nàng, rất ti bỉ!

Tiểu Nguyệt Nguyệt tự động quên mất chính mình từng thật ti bỉ mang Vương Dịch đến nơi này, buộc nàng thành thân cùng mình.

- Giáo chủ, thua là thua, chẳng lẽ ngay cả điều này ngươi cũng thua không dậy nổi? - Thi Vũ tiến lên một bước ngăn cản ánh mắt thù hận của Tiểu Nguyệt Nguyệt - Thắng bại là chuyện thường nhà binh, giáo chủ cần gì quá cố chấp?

Lời Thi Vũ nói nhẹ nhàng bay bổng, chỉ là ý cười kia trong mắt lại làm Tiểu Nguyệt Nguyệt hận nghiến răng thành tiếng.

Hừ hừ, thằng nhãi Vương Dịch này cũng không phải không có chỗ tốt! Chẳng qua...Thi Vũ dùng khóe mắt nhìn Vương Dịch, dùng âm thanh nhẹ nhàng chỉ một người nghe thấy nói:

- Ta ghét nhất đổ, nếu có lần sau, hừ hừ... - Thi Vũ cũng không cảm thấy trong thuật đổ mình sẽ thắng được Vương Dịch, cho nên có chút thứ nên chặt đứt có vẻ tốt hơn.

Vương Dịch giật mình một cái, bắt gặp Thi Vũ dùng ánh mắt hậu-quả-ngươi-biết nhìn mình thì khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc:

- Tuyệt đối không có lần sau! Tuyệt đối - Được rồi, một thế hệ thần đổ còn chưa tái xuất giang hồ đã chết non.

Tiểu Nguyệt Nguyệt chỉ kém nước hộc máu thăng thiên để biểu đạt cảm giác bi phẫn của mình:

- Được, các ngươi đi đi, lời của ta tự nhiên là nói được làm được! - Chỉ về đại môn, nàng thật sự không nhìn nổi đôi 'gian phu dâm phụ' này!

Xì, kỳ thật người ta là lưỡng tình tương duyệt mới đúng!

Ti Mộ và Khuynh Sở dùng ánh mắt đồng cảm chăm chú nhìn giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, đứa trẻ đáng thương! Nhất định là vật nhỏ hi sinh!

Thi Vũ gật gật đầu, tự nhiên nắm lấy tay Vương Dịch, lấy ra trong lòng một cái bố cẩm màu vàng sáng ném cho Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhìn ánh mắt nghi hoặc của đối phương mà nói:

- Ta luôn luôn rất công bình - Cũng không tiếp tục giải thích, kéo Vương Dịch xoay người rời khỏi đại đường, Ti Mộ và Khuynh Sở theo sau áo rồng.

Tinh quang rực rỡ, đêm tối càng thêm chói mắt. Mơ hồ có con ngựa chạy như bay ngang qua, mang theo một đường cát vàng.

Vương Dịch và Thi Vũ cưỡi chung một con, còn Khuynh Sở sống chết lôi kéo Ti Mộ cưỡi chung một con với nàng, sau đó mỗi người đi một ngả. Dù sao thì quấy rầy vợ chồng son thân thiết là muốn ăn sét đánh.

- Vừa nãy ngươi ném cho nàng cái gì vậy? - Vương Dịch tò mò hỏi.

- Dù sao cũng không phải thứ tốt! - Thi Vũ ôm Vương Dịch, cười quyến rũ dị thường.

Vương Dịch cảm thụ được Thi Vũ phát ra phong tình vạn chủng trên người, theo bản năng nuốt nước miếng trong miệng, yêu tinh! Sau đó tìm kiếm một vị trí thoải mái, ngửa đầu tựa vào trước ngực Thi Vũ, giống như chỉ có làm vậy mới có thể giảm bớt phân bi thảm trong lòng.

Vì sao? Vì sao ta lại giống nữ chính nhu nhược, ngồi ở phía trước! Hỗn đản! Nàng muốn ôm Thi Vũ, không muốn không chút khí khái bị Thi Vũ ôm như thế này!

Ngẩng đầu nhìn sao trên trời, sau đó nhìn cái cằm hoàn mỹ cùng sườn mặt tuấn dật phi thường của Thi Vũ, tâm kinh hoàng không thôi.

Được rồi, dù sao cái dạng này của anh thì ba tên kia cũng không nhìn thấy, ngẫu nhiên...cứ giả trang tiểu nữ tử đi! Bất quá, anh nhất định phải học được cưỡi ngựa......

==============================

- Ối, ta lại đến muộn? - Nhìn lão nhân duy nhất còn lại, vẻ mặt Thụ Chi Ngụy sốc, vội vàng nói với nữ tử bên cạnh - Tại Hi, chuyện này không liên quan đến ta!

- Thụ Chi Ngụy, ngươi đi chết cho ta! - Nữ tử tên Tại Hi kia bỏ tay nàng ra - Ngay cả hôn lễ của đồ đệ mình cũng muộn, ngươi...ngươi ngươi...hôm nay ngươi đừng mơ tiến vào phòng ta!

- Á, cái này thật sự không liên quan đến ta, còn không phải ngày hôm qua ngươi kêu rất... - Một cái tát đem nàng bay xa, Tại Hi đi đến trước mặt lão nhân đang trợn mắt há hốc mồm nhìn, tao nhã có lễ hỏi.

- Lão nhân gia có biết Nguyệt Nhi ở đâu không?

- Nguyệt Nhi? - Đại trưởng lão đã bị sự việc hôm nay sét đánh đến ngoài giòn trong mềm, chỉ kém nước mua cái chiếu đem cuốn mình.

- Chính là Bái Nguyệt giáo chủ.

- Giáo chủ nàng... - Khó xử nhìn hai nữ nhân - Đào hôn...

- Cái gì! - Thụ Chi Ngụy nhảy dựng lên - Không thể nào, rõ ràng Nguyệt Nhi dùng bồ câu đưa tin nói với ta rằng nàng muốn thành thân.

- Chuyện này... vốn là định thành thân, kết quả là bị cướp dâu, sau đó lại bị hoán thân, cho nên đào hôn - Đại trưởng lão không biết nên giải thích hí kịch chuyện xưa này như thế nào, chỉ có thể chậm rãi giảng cho các nàng.

Thì ra cái màu vàng kia chính là thánh chỉ, nội dung thánh chỉ là ban Hàn Tam cho giáo chủ Bái Nguyệt Giáo. Tiểu Nguyệt Nguyệt đương nhiên không chịu tiếp nhận, nhưng không đợi nàng cự tuyệt thì Hàn Tam đột nhiên xuất hiện, sau đó là một màn cẩu huyết cực độ, nói cái gì mà "Vương Dịch không quý trọng ngươi, ta đến quý trọng ngươi, vốn thầm nghĩ nhìn ngươi hạnh phúc là được, nhưng sau khi buông tay ta mới càng thống khổ, nếu Vương Dịch không hiểu vẻ đẹp của ngươi, vậy thì để cho ta đến yêu ngươi".

Nói thật, lúc ấy không ít người bị lời này sét đánh đến, nhưng sự si tình của Hàn Tam cũng đả động không ít người, cũng có giáo chúng ồn ào kêu "nhận hắn, nhận hắn", đương nhiên Tiểu Nguyệt Nguyệt thật kiên định cự tuyệt, nhưng Hàn Tam thề không buông tay, dựa vào thánh chỉ mà nói kiếp này hắn chính là người của Tiểu Nguyệt Nguyệt, không đổi được.

Tiểu Nguyệt Nguyệt bị ép buộc không còn cách nào khác phải đào hôn trước mặt mọi người, sau đó Hàn Tam liền chạy ngàn dặm truy thê.

Cái này thật sự...kịch tình cẩu huyết cực độ!

Thụ Chi Ngụy bị nguyên nhân và hậu quả làm sét đánh không nhẹ, nổi da gà một trận.

- Bất quá...lâu chủ Ám Bộ này... sao ta thấy quen như vậy? - Thụ Chi Ngụy ngón trỏ chạm cằm tự hỏi nói.

- Ngu ngốc, không phải là ngươi truyền thụ võ công cho nàng sao! - Tại Hi thật sự không chịu nổi sự ngờ nghệch của người này - Ta nhớ rõ lúc ấy nàng còn rất nhỏ.

- Đúng không? Ta không nhớ rõ - Nhận được ánh mắt khinh bỉ của Tại Hi, Thụ Chi Ngụy làm vẻ mặt ủy khuất - Ngươi cũng biết người mà ta từng dạy võ công cho nhiều không đếm xuể, võ công loạn thất bát tao, có khi chính ta cũng không hiểu, ngươi cũng biết ta bí tịch cỡ nào mà! Tùy tiện lấy một quyển cũng không cần ta dạy nữa! Giống như Nguyệt Nhi luyện 'Thiên cẩu thực nguyệt', còn có cái gì mà 'Tiểu la lị biến thân đại pháp', 'Ngự tỷ vô địch tâm pháp', ta làm sao nhớ được nhiều như vậy?

Được rồi, xem ra người bị ngươi gieo tai họa cũng không thiếu! Tại Hi hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, mặc kệ nàng đi ra ngoài.

- Oa, thân ái, ngươi chờ ta với...

- Cút!

- Đừng hét đừng hét đừng hét...

- Ngươi cách xa ta một chút!

Âm thanh đáng yêu lại hài hòa biến mất ở phương xa, biến mất khỏi tầm mắt của đại trưởng lão.
Các nàng chính là... sự phụ trong truyền thuyết của giáo chủ? Hơn nữa hình như còn là sư phụ của lâu chủ Ám Bộ? Được rồi, các nàng tột cùng là loại người nào? Chẳng lẽ là...

Đại trưởng lão kích động tột đỉnh, nhìn thấy hai người các nàng, cuộc đời này hắn không còn tiếc nuối.

Một tháng sau, ở lối vào Nam Cương có thêm một tấm bia đá thật lớn. Trên đó viết: Vương Dịch và chó không được vào.

===============================

50 vote~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK