Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Tiểu Nguyệt Nguyệt giáo chủ Bái Nguyệt Thần Giáo muốn kết hôn đã truyền bá khắp nơi với vận tốc ánh sáng trong vòng một ngày, một truyền mười mười truyền trăm, người ở Nam Cương cơ hồ không ai không biết không ai không hiểu.

Một ngày này có bao nhiêu anh hùng nam nhi lấy lệ rửa mặt, có bao nhiêu tài nữ hồng trang thấy được ánh sáng hy vọng. Thì ra nhiều năm 'Nguyệt Thần' không thành thân là vì nàng thích nữ nhân? Vậy chẳng phải là mình có cơ hội sao? Tiểu thiếp gì đó cũng không phải chỉ có nam nhân có thể làm! Nếu là giáo chủ thì vấn đề gì cũng sẽ không có.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nam Cương lục đục sôi trào.

Giáo chủ Bái Nguyệt Thần Giáo thành thân, tất cả Nam Cương đều chúc mừng, giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi phàm. Vì thế trong thời gian chuẩn bị hôn sự cho giáo chủ cũng truyền lưu rất nhiều truyền thuyết về 'tân nương tử'.

Truyền thuyết thứ nhất: Tân nương tử là tiểu thư khuê các của một gia tộc ở Trung Nguyên, vì bị phong thái của giáo chủ thuyết phục mà không tiếc rời nhà đi theo giáo chủ, muốn cùng giáo chủ 'trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện kết nhánh thành đôi', giáo chủ bị cảm động bởi sự chân thành của nàng, vì thế bất chấp, quyết định thành thân cùng nàng! Đây là bản ngôn tình.

Truyền thuyết thứ hai: Tân nương tử là một sát thủ đi ám sát giáo chủ, lúc giao tranh đã bắt được đôi tay thiên hạ vô địch của giáo chủ, giáo chủ thẹn quá thành giận đã xuống tay ngoan độc với tân nương tử, hủy đi trong sạch của nàng, vì thế trong lúc yêu hận dây dưa không ngừng cuối cùng đã tu thành chính quả. Đây là bản ngược luyến tình thâm.

Truyền thuyết thứ ba: Tân nương tử thật ra là một thái giám, giáo chủ đương nhiên là không ngại nhưng tân nương tử cảm thấy mình không xứng đáng, hạ quyết tâm đi tới một quốc gia xa xôi, nghe nói ở nơi đó kỹ thuật chuyển giới đã đạt tới xuất thần nhập hóa, vì vậy, tân nương tử từ thái giám biến thành mỹ nữ, không còn tự ti, cảm thấy xứng đôi với giáo chủ, muốn thành hôn. Đây là bản chuyển giới.

Đương nhiên còn có rất rất nhiều bản khác, chẳng qua bản mà mọi người đều nhận thức cũng chỉ có ba cái này mà thôi.

Còn một bản nữa là giáo chủ đổ tân nương tử, theo đuổi, thậm chí bắt buộc tân nương tử gả cho nàng, cơ bản là mọi người không tin. Giáo chủ đường đường là 'Nguyệt Thần' chuyển thế, có người lại không thương nàng sao? Có người lại không muốn sao?

Chân tướng cứ như vậy bị chôn vùi, đông miệng người làm chảy kim khí (ý nói đến sức mạnh của dư luận).

- Nghe nói phương danh của tân nương tử là Vương Dịch, lớn lên thủy linh (xinh đẹp và có tinh thần tốt), nhẹ tựa lông hồng uyển chuyển như rồng, da mịn như son, mắt như sáng sao, thần sắc như đào, liễu diệp mi nga, khi bước đi thì 'vàng nhẹ bước lung lay tóc mái', sở sở động lòng người! - Đang nói là người qua đường Giáp, khách trà điếm, hắn nói có nề nếp như thể đã chính mắt nhìn thấy Vương Dịch.

Ngay tại lúc mọi người ảo tưởng về vẻ đẹp của Vương Dịch thì đã có người không kìm hãm được mà phun ra nước trà trong miệng.

Thi Vũ chạy liên tục nhiều ngày đường, vất vả lắm mới đến được Nam Cương, còn chưa kịp ăn bữa cơm đã nghe thấy lời của người qua đường Giáp, những từ miêu tả này thật sự là dùng để miêu tả Vương Dịch sao? Xin hãy tha thứ cho sự chấn kinh của nàng, ngay cả nước trà trong miệng cũng phun ra xa một thước.

Sao có cảm giác không có một từ có thể sử dụng ở trên người Vương Dịch? Còn "sở sở động lòng người"? Vì sao mình không thấy? "Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái"? Cũng mệt người qua đường này xuất khẩu thành thơ, Vương Dịch kia tóc ngắn thế có thể cho ra một bước lung lay tóc mái?

Động tĩnh của Thi Vũ không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ, mọi người nghe thấy động tĩnh đều quay đầu nhìn nàng. Không xem không phải lo, vừa thấy thì ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
Hay cho một mỹ nhân hồng thường! Ngoài giáo chủ ra thì nàng là xinh đẹp nhất - Đây là tiếng lòng của mọi người - Chẳng qua là ở một nơi đất ba phân bằng một mét như Nam Cương này có mỹ nhân đẹp như vậy sao? Xem bộ dạng phong trần mệt mỏi của nàng hẳn không phải là người nơi này!

Nhớ tới giáo chủ Bái Nguyệt 'Nguyệt thần' thì mọi người đều khẩn trương đứng dậy, chú ý chặt chẽ nữ tử hồng y kia. Cho dù nàng rất đẹp nhưng ở trong lòng chúng ta thì giáo chủ là đẹp nhất! Giáo chủ phân phó chính là trích lời thần! Người ngoại lai! Khẳng định là phải. Không khí lập tức bắt đầu ngưng trệ.

- Đã để lâu chủ đợi lâu.

- Ti Mộ, ta không cho phép ngươi dùng sắc mặt mị mị như vậy nhìn nàng! Ngươi chỉ có thể nhìn ta như thế!

- Ta không có... - Bất lực.

- Rõ ràng ta nhìn thấy! - *Lườm*

- Thật ra thì mặc dù ta đang nhìn lâu chủ nhưng người trong mắt là ngươi, trừ ngươi ra ta không nhìn thấy người nào khác - Còn dùng ánh mắt thật lòng, thâm tình - Khuynh Sở, ngươi biết mà!

- Ti Mộ...... Ta thật yêu ngươi...... - *Đánh yêu*

- Khuynh Sở...... Ta cũng vậy...... - *Ôm*

Đột nhiên xuất hiện Ti Mộ và Khuynh Sở phá hỏng bầu không khí đang ngưng kết, một màn cẩu huyết không gì bì kịp này cũng chọc mù hai mắt Thi Vũ.

- Ta nói hai người các ngươi, đã đủ chưa? - Thi Vũ cảm thấy may mà mình không uống trà, nếu không lại phun tiếp.

Ti Mộ ho khan hai tiếng chỉnh lại vạt áo bị Khuynh Sở phác loạn, kéo Khuynh Sở còn đang mê gái ngồi đối diện Thi Vũ, không nhìn đến một đám người đang âm thầm chú ý đến các nàng.
Hiện tại Khuynh Sở đã bỏ đi trạng thái la lị, xoay người biến thành nửa ngự tỷ. Vì sao là nửa? Bởi vì đứng chung một chỗ với Ti Mộ thì nàng chỉ tồn tại hơi thở vô lại và mê gái, nhìn không ra nửa phần tư thái ngự tỷ.

- Cái này gọi là ân ái có được không! - Trừ Ti Mộ ra thì Khuynh Sở đối với ai cũng không nể tình, bao gồm cả thủ lĩnh Ám Bộ Thi Vũ đại nhân đang đối diện.

Ti Mộ ho khan nhắc nhở Khuynh Sở, đáng tiếc sự quan tâm của Khuynh Sở lại loạn.

- Ti Mộ, ngươi không thoải mái sao? Ta đã kêu ngươi không cần chạy nhanh như vậy mà ngươi không nghe, bây giờ lại ho khan! Mắt ngươi nháy lợi hại như vậy, có phải là động kinh hay không? Ta giúp ngươi tìm đại phu! - Khuynh Sở nóng nảy, bệnh nhẹ không chữa trị sẽ thành bệnh nặng, không thể không phòng ngừa!

Ti Mộ cứng khóe miệng, kéo lại Khuynh Sở đang định đi:

- Ta không sao, vẫn nên trở lại chuyện chính thôi. Lâu chủ, chuyện lần này ngươi tính làm sao?
Khuynh Sở thấy Ti Mộ bắt đầu nói chuyện đứng đắn thì cũng biết giờ quấy rầy nàng sẽ không tốt, vì vậy chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nghe, dù sao thì giọng Ti Mộ hay như vậy, nghe trăm lần không chán!

- Ngươi có biết ta nghe được tin gì không? - Thi Vũ nhìn hai người trước mặt cảm khái một trận - Mới hơn mười ngày ngắn ngủn nàng ta đã sắp làm tân nương tử, ngươi nói xem ta có nên đưa cho tân nương tử của chúng ta một phần hạ lễ hay không đây? - Hừ, đã bị mình xem sạch sờ hết, hiện tại lại dám xoay người đi lập gia đình? Cho mình là cái gì!

- ...... - Ti Mộ. Giáo chủ sinh khí thật sự.

- ...... - Khuynh Sở. Người nào đó gặp xui xẻo.

- Hàn Tam làm phản, Tiểu Nguyệt Nguyệt này đến tột cùng có ma lực gì? - Thi Vũ nhớ tới Hàn Tam luôn luôn tâm cứng như thiết - Tam hào của Ám Bộ Thập Sát cũng phải đổi người sao?
Bởi vì việc làm của Ám Bộ Thập Sát thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa núi này cao còn có núi cao hơn, thương vong cũng là có. Lần này Tứ hào và Thất hào đã bị mục tiêu mời đến tông sư cấp cao thủ đánh bại, còn Khuynh Sở và Ti Mộ thì tại cuộc tỷ thí Thập Sát đã trổ hết tài năng, trở thành Tứ hào và Thất hào mới.

- Sở Tứ, Mộ Thất, các ngươi cảm thấy cướp dâu có vui không? - Thi Vũ nháy mắt mấy cái - Tân nương tử của chúng ta nhất định sẽ bị chấn động! - Đến lúc đó thì phải nhìn xem Vương Dịch có thái độ gì. Nếu biểu hiện của nàng tốt sẽ lập tức đoạt nàng đi, nếu biểu hiện của không tốt thì ta liền đoạt Hàn Tam đi cho tức chết nàng!

=============================

50 vote


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK