Gần đây Ô Tô thật náo nhiệt, náo nhiệt đến mức khiến người ta á khẩu.
Làm tri phủ Ô Tô, Dương Thư cảm thấy ông trời muốn diệt hắn. Thế tử Thiên Nặc Bảo còn đang dưỡng thương tại trạm dịch thì nữ nhi của Trấn Quốc đại tướng quân cũng tiến vào trạm dịch, có điều là bị người ta bế vào.
Nữ nhi của Trấn Quốc tướng quân và An Bình công chúa! Cũng là hoàng thân quốc thích! Huống chi Trấn Quốc tướng quân Nạp Lan Phạn chấp giữ cả một đạo quân, nếu nữ nhi của ông ta xảy ra chuyện gì ở Ô Tô này thì Dương Thư thực sự sợ Nạp Lan Phạn sẽ phái binh đến giết hắn.
Bi kịch! Đây quả thực là bi kịch!
Khiến Dương Thư đau đầu hơn là hai vị thiếu gia tiểu thư này đều dính dáng không ít tới Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu. Nghe nói thế tử Thiên Nặc Bảo là đoạt đi vương phi hiện tại, Phượng tỷ, ở Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu ngay trước mặt tứ đại hoa khôi, còn Nạp Lan Lê Lạc là nhìn thấy Hứa Dương trong tứ đại hoa khôi rồi tự nhiên ngất xỉu, có vẻ như quan hệ giữa nàng và Hứa Dương kia cũng không xa lạ.
Nói tóm lại, tứ đại hoa khôi ở Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu thâm tàng bất lộ (cao thâm mà không lộ ra).
Tri phủ tiền nhiệm trước lúc đi đã dặn dò hắn rất kĩ, nhất định không được đắc tội với tứ đại hoa khôi, cho dù có đắc tội bề trên cũng không được đắc tội với các nàng, nếu không nửa đêm bị giết người diệt khẩu cũng không phải là chuyện không thể.
Truyền thuyết kể rằng, tri phủ tiền nhiệm của tri phủ tiền nhiệm chính là bị ám sát thẳng tay, chết không minh bạch, ngay cả chân tướng cũng không điều tra được. Cho nên Dương Thư hắn cũng không dám can thiệp quá nhiều, nếu không sợ ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Ngàn cầu vạn khấn chỉ mong hai vị hoàng thân quốc thích này nhanh nhanh đi, miễn cho hai người họ nhìn thấy cái gì lại không hài lòng, lấy cớ tự mình đi điều tra.
Chỉ có điều Dương Thư không đoán được sẽ có phiền toái lớn hơn nữa đang chờ hắn.
Gần đây nam tử trẻ tuổi ở Ô Tô liên tục mất tích, vốn không ai chú ý đến việc này, nhưng càng ngày càng nhiều người mất tích, khi tra đến đã chậm mất rồi. Tuy rằng đã tăng số lượng bộ khoái tuần tra nhưng vẫn có nam tử trẻ tuổi mất tích thêm, ngay cả mất tích như thế nào cũng không biết.
Trong lúc nhất thời, lòng người trong thành Ô Tô đều hoảng sợ.
Căn cứ theo tin người trong nha môn lộ ra, người mất tích đều là nam tử có chút tuấn tú, có thể coi là mỹ nam tử hàng đầu. Vì thế chỉ có dạng khó coi đi trên đường, dạng có chút nhan sắc đều ở trong nhà không dám ra ngoài.
Cho nên có thể suy ra được tâm trạng của quan tri phủ Dương Thư. (Dương Thư: Làm tri phủ, áp lực của ta rất lớn!)
Nhưng mặc kệ bên ngoài náo loạn ngất trời như thế nào đi chăng nữa thì tứ cầm thú vẫn sống cuộc sống khoái hoạt nhàn nhã như cũ.
Đã năm ngày trôi qua kể từ ngày Nạp Lan Lê Lạc tới tìm Hứa Dương, năm ngày này đối với Trương Hân mà nói thì có thể nói là đau cũng vui sướng. Hứa Dương đã không còn cự tuyệt những hành động thân thiết của nàng, dù sao thì chỉ cần không quá phận thì đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Về phần danh xưng Tiểu Dương Nhi kia thì cũng đã có vẻ cam chịu, nhưng vẫn có chút chuyện không chịu nói rõ cho nàng biết.
Mộng Dao là đại phu, cái này các nàng đều biết. Nhưng còn thân phận của Hứa Dương, Đan Ny, Thi Vũ thì còn chưa sáng tỏ.
Lúc Trương Hân hỏi Hứa Dương đang làm gì thì Hứa Dương cũng không có ý nói nhiều, chỉ nói rằng sau này Trương Hân tự nhiên sẽ biết được.
Tiểu Dương Nhi, chẳng lẽ ngươi không biết đây mới là chỗ ngứa trong lòng ta sao? Sắp đẩy cửa ra để giải quyết xong việc lại phát hiện không thấy cái chìa khóa, tâm tình hiện tại của ta có thể so sánh với cái này - Cho nên Trương Hân khá buồn bực.
- Hân nhi, đừng sốt ruột, ăn vội thì đậu hũ chưa hết bỏng - Trần Kha miệng ngậm cành cỏ, rất lưu manh nói - Bên ta cũng không có gì tiến triển, không phải ta đang rất tiêu dao sao? Ngươi đừng trưng bộ mặt đau khổ ra cho chúng ta xem nữa có được không?
Vương Dịch gật gật đầu, nói:
- Tiểu Hân Tử, nếu thật sự không được thì ta cho ngươi mượn tiểu thiếp của ta, gạo nấu thành cơm không phải là ok sao? Kỹ thuật mới là vương đạo - Tiểu thiếp mà Nhất Nhất nói chính là laptop của nàng, là bảo bối quý giá nhất của nàng, ngoài Thi Vũ ra, tất nhiên. Đương nhiên nếu tiểu thiếp của nàng mà mặc ra được loại phong tình màu đỏ như Thi Vũ thì vợ cả chính là nó.
Trương Hân nghe xong lời của Vương Dịch thì trong lòng run rẩy, sắc mặt trắng bệch - Ngươi vẫn giữ tự mình dùng đi! Khẩu vị quá nặng không thích hợp với chị. Lần trước nàng còn có ý định muốn tìm xem trong máy có trò chơi không, nhưng sau khi thấy được độ nặng khẩu vị của Nhất Nhất, thì thiếu chút nữa nàng hộc máu mà chết, đêm ngủ gặp ác mộng liên tục, cực kỳ bi thảm.
Viên Nhất Kỳ cũng không giống với ba cầm thú còn lại, gần đây rất hăng hái, đặc biệt là sau buổi bị cảm mạo, quả thực là tinh thần sảng khoái, có một lần còn khiến ba cầm thú kia nghi nàng ăn phải thuốc kích thích.
Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng qua là trong lúc Viên Nhất Kỳ bị cảm mạo, Mộng Dao đã tự tay chăm sóc, bưng trà rót nước, thi thoảng Viên Nhất Kỳ còn lợi dụng lúc đầu choáng váng mà chạm vào 'bình nước' của Mộng Dao, còn có thể cảm nhận được ngực Mộng Dao bằng tay, tuy rằng cách lớp y phục nhưng trong lòng Viên Nhất Kỳ vẫn nóng như lửa phải chết. Nếu không có giáo huấn lần trước thì Viên Nhất Kỳ đã không thể không làm tới.
Mộng Dao, kỳ thật ta vẫn muốn nói rằng, chỉ cần vận động nhiều một chút thì cảm mạo tự nhiên sẽ khỏi. Đương nhiên, ta là người lười biếng, ngoại trừ vận động trên giường thì các dạng vận động khác đều có thể cho qua.
Dù sao thì trong tứ chích cầm thú, có người cao hứng thì có người chán chường. Đương nhiên có cả người nhìn không ra nông sâu.
Ngay tại thời điểm bốn người nhàm chán mốc meo thì một vật thể màu trắng đột nhiên nhảy tới trước mặt họ.
- Thỏ! - Trăm miệng một lời.
- Đã lâu không ăn thịt thỏ... - Vương Dịch nhìn con thỏ lông bóng mượt trắng béo, rất cảm khái.
- Nghe nói là rất mềm - Trần Kha chớp mắt - Ta đã quên là ta đã từng nếm qua chưa.
- Quản ngươi nếm qua hay chưa, làm thịt chúng ta sẽ được nếm qua - Viên Nhất Kỳ thấy con thỏ lập tức như bị chích máu gà - Chị đây đã nhiều ngày không ăn thịt, mỗi ngày đều ăn chay! - Nhớ tới lúc bị Mộng Dao 'chiếu cố', điều duy nhất không hoàn mỹ chính là không được ăn thịt.
Trương Hân nhìn con thỏ trắng lại cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nàng lại không nghĩ ra là của ai.
- Các ngươi nhìn ta làm gì chứ? - Trương Hân ngơ - Các ngươi sẽ không định bảo ta đi giết chứ?
- Ngươi cũng không phải chưa từng làm, sợ gì chứ? - Viên Nhất Kỳ rất khinh bỉ nói - Loại việc giết thịt này không phải là sở trường của ngươi sao?
Hai cầm thú gật đầu, Kỳ đệ nói quá chuẩn.
- Đúng vậy, đợi lát nữa ra rừng trúc lần trước nướng thịt, tránh bị người khác phát hiện sẽ mất mặt - Trần Kha nhớ tới chỗ lần trước tứ đại hoa khôi tiếp kiến các nàng - Nơi đó phong cảnh thật sự không tồi!
- Thuận tiện đi phòng bếp lấy thêm vò rượu thì hoàn mỹ - Vương Dịch nói tiếp. Vẫn là Nhất Nhất nghĩ chu đáo.
Vì thế, dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của ba người, Trương Hân bất đắc dĩ bắt đầu động dao.
Vào dao trắng, ra dao hồng. Hoàn mỹ biết chừng nào!
Nhưng mà vì sao ta luôn cảm thấy như để lộ chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì? Quên đi, mặc kệ. Giết cũng đã giết, còn có thể làm gì nữa! Cùng lắm cũng chỉ là một con thỏ, có gì đâu! Cho dù không thấy chắc cũng không sao, chẳng nhẽ sẽ náo loạn ngất trời vì một con thỏ sao? Đến lúc đó chết cũng không nhận, có ai biết là ta làm thịt nó đâu? - Trương Hân.
Lại nói, nếu đã nghĩ thông suốt thì vì sao ta còn thấy bất an như vậy? Một con thỏ nhỏ này có thể có lai lịch lớn lao gì chứ? - Nhấc lên con thỏ chết đã 'trần truồng', Trương Hân nghĩ như vậy.