- Lớn mật, thấy công chúa sao còn không quỳ! - Văn Nhạc nhìn vẻ mặt không thôi thổn thức, không có chút ý tứ cung kính của Trần Kha thì trong lòng không khỏi nổi lên tức giận, dám thái độ như thế với công chúa của ta, không muốn sống! Còn nữa, mắt chó mù của ngươi lại dám nhìn chằm chằm tiểu công chúa không thôi, buồn cười!
Trần Kha bị cái cổ họng kinh thiên của Văn Nhạc hù dọa, chỉ thấy nha hoàn này một bộ dạng mẫu dạ xoa, trong cơn giận dữ nhìn mình như thể mình làm gì nàng vậy, hai mắt trừng trừng trắng dã, mắng "Mắt chó mù của ngươi!"
Shit! Bây giờ ai ai cũng phải đá ta một cước? Thấy bộ dạng ta dễ khi dễ sao!
- Thật sự là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chủ tử nhà ngươi cũng chưa nói gì nhưng ngươi đã thật hăng say kêu gào! - Trần Kha cũng không phải người để người khác khi dễ, dù đối phương có là công chúa nhưng không thấy Tiểu Trúc nói về quan hệ giữa Đan Ny và công chúa sao, là tương đối tốt, bản thân coi như có bối cảnh, một nha hoàn như ngươi lại mắng ta là mắt chó? Hơn nữa đó là do ta ngã sao? Rõ ràng là tiểu la lị này đi nhanh đi vội rồi đánh lên ta được không! Ngươi thế nhưng thật sự có thể lật ngược phải trái!
Huống hồ, anh là người tùy tiện ai cũng có thể mắng sao? Ngoài Đan Ny ra, tam chích cầm thú có thể tính, ngươi tính là gì!
- Ngươi... - Văn Nhạc lập tức xấu hổ, người này không biết tử tự viết như thế nào sao? Kiêu ngạo như vậy?
- Văn Nhạc, không được nói nữa - Hoàng Phủ Hạnh như nhớ tới điều gì, cũng không so đo với thái độ của Trần Kha mà cẩn thận đánh giá hắn, lớn lên cũng bình thường, tính tình lại càng không gọi là tốt, một bộ dạng lưu manh, nếu nói đây là nam nhân hoàng tỷ mang về...trời ạ! Hoàng tỷ rốt cuộc coi trọng hắn như thế nào!
Sắc mặt Hoàng Phủ Hạnh rất quái dị, quái dị đến mức khiến hai người ở đây đều kinh hãi.
- Ngươi...là người nào... sao lại ở trong quý phủ của công chúa? - Hoàng Phủ Hạnh chỉ vào Trần Kha nói.
Trần Kha tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng biết đây là xã hội phong kiến, cấp bậc chế độ vẫn rất nghiêm ngặt, chống lại công chúa thì mình cũng chỉ có gặp hạn:
- Hồi bẩm công chúa, tiểu nhân là theo tổng quản Đan Ny đến đây, tổng quản có việc đi ra ngoài, tiểu nhân nhàn chán nên đi chung quanh một chút, không ngờ va phải công chúa, thật sự là tội đáng chết vạn lần - Được rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Đan Ny không ở đây, mình vẫn nên ngoan một chút có vẻ tốt.
-Tổng quản Đan Ny? -Hoàng Phủ Hạnh và Văn Nhạc nghe xong vài từ này thì nhất thời kinh hô, Hoàng Phủ Hạnh ho khan một tiếng chống lại ánh mắt hoài nghi của Trần Kha - Thì ra là khách của Ny tỷ tỷ... - Choáng, khi nào thì hoàng tỷ biến thành tổng quản? Không hiểu nổi! Chẳng lẽ hoàng tỷ muốn thử hắn? Được rồi, một khi đã như vậy thì ta không thể vạch trần, nếu không, dựa theo thủ đoạn của hoàng tỷ thì không biết sẽ tra tấn ta như thế nào. Bất quá dẫn hắn ra ngoài lượn hẳn là không có vấn đề phải không? Dù sao thì giờ hoàng tỷ cũng không ở đây, vừa lúc đem hắn quăng ra ngoài! Quyết định xong liền gửi ánh mắt cho Văn Nhạc phía sau:
- Nếu là khách của Ny tỷ tỷ...được rồi, bản công chúa lấy ngoại lệ một lần, đem ngươi ra ngoài đi dạo, cho ngươi nhìn dưới chân thiên tử có bao nhiêu khác biệt!
Trần Kha thấy tiểu công chúa này đối với mình không có chút thành kiến thì cũng có thêm một phần thân cận:
- Vậy đa tạ công chúa - Dù sao nàng vốn không có ý khúm núm từ trong khung, cùng công chúa đi dạo phố, cũng không phải là chuyện gì không thể. Chỉ có Đan Ny mới làm cho ta không thôi thổn thức!
Hoàng Phủ Hạnh coi như là hiểu biết kinh thành, tuy rằng nàng là công chúa nhưng không thiếu lần đi chơi kinh thành, vụng trộm chuồn ra cũng không phải một hai lần, cho nên mang theo Trần Kha đi cũng coi như là quen thuộc.
Kỳ thật, mang Trần Kha ra ngoài cũng không phải vì muốn đi chơi, chủ yếu là muốn xem phẩm chất của hắn, đến tột cùng có xứng đôi với hoàng tỷ hay không. Dù sao thì nhìn người không thể chỉ nhìn mặt.
Bất quá, sau khi nhìn thấy Trần Kha mặt không đổi sắc lấy lại bạc trong tay mình định đưa cho ăn mày, cầm đến quán ven đường mua mì sợi thì Hoàng Phủ Hạnh coi như đầu hàng, ngay cả chút tình thương cũng không có, còn có cái gì phải thử! Thật không biết hoàng tỷ tột cùng là nghĩ thế nào? Coi trọng điểm nào của hắn chứ!
Đương nhiên, Trần Kha không biết về khảo nghiệm gì đó này. Có tiền cấp cho ăn mày trẻ tuổi cường tráng thì không bằng ông tiêu gấp mười lần mua một bát mì ở chỗ lão nhân gia kia ăn! Nam tử hán đại trượng phu, không tàn tật không ngốc ngếch, làm ăn mày cái khỉ gì? Đây không phải là tranh miếng ăn với trẻ nhỏ người già sao! Đối với loại người này, Trần Kha luôn khinh bỉ đến mười hai vạn phần, lại càng không muốn nói đến trả thù lao.
- Này, ngươi có nhân tính hay không! - Hoàng Phủ Hạnh nhìn Trần Kha đang ăn mì hành ở ven đường, vẻ mặt khinh bỉ - Ngươi sao không có tình yêu như vậy! Tiền này là ta tiếp tế cho ăn mày, ngươi thế cũng cướp? - Văn Nhạc ở một bên gật đầu, công chúa nói có lý.
- Ta ngay cả ăn mày cũng không bằng, ngươi tiếp tế hắn không bằng tiếp tế ta! - Trần Kha không hề thấy thẹn nói - Chúng ta cũng coi như là người quen, ngươi không thể ngón tay chĩa ra ngoài mà phải không? Cái gọi là nước phù sa không để người ngoài cày, không có đạo lý đem tiền cho người còn giàu có hơn ta mà phải không?
- Ngươi có điểm nào giống ăn mày! - Hoàng Phủ Hạnh chỉ vào đồ tơ lụa Trần Kha đang mặc - Ta thấy ngươi không chỉ rất giàu đâu!
- Cho xin đi công chúa, nhìn người không thể nhìn mặt được không? - Trần Kha vuốt vạt áo - Ta ăn của Đan Ny, dùng của Đan Ny, tiêu của Đan Ny, ngươi nói ta có tiền sao?
Hoàng Phủ Hạnh không nói gì nhìn người kia, Trần Kha, ngươi có thể vô sỉ thêm một chút hay không! Nói nửa ngày hóa ra ngươi chính là tiểu bạch kiểm mà hoàng tỷ của ta bao dưỡng!
Cũng không biết hoàng tỷ từ khi nào có khẩu vị 'tốt' như vậy, hơn nữa còn là mắt nhìn người này. Hoàng tỷ, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi! Hoàng tỷ anh minh thần võ, tuyệt đại tao nhã của ta! Hoàng Phủ Hạnh cảm thấy tiếp tục ở cùng một chỗ với Trần Kha thì mình tuyệt đối sẽ phát điên, cũng không biết hoàng tỷ trữ hàng kiểu gì?
- Đừng ăn nữa, đi về đi về, Ny tỷ tỷ có thể đã trở về! - Thật sự là vô cùng thê thảm.
Trần Kha lười so đo cùng nha đầu tóc vàng hoe Hoàng Phủ Hạnh, đi thì đi, dù sao dạo phố cùng nha đầu này cũng chỉ như vậy, nào có sức hút như dạo cùng Đan Ny nhà ta.
Ba người định hồi phủ thì không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một đám nam nhân, có cao có thấp, có béo có gầy, có trẻ có già, không phải chứ, ngay cả hòa thượng cũng có? Trần Kha chậc lưỡi hiếu kỳ:
- Vị bằng hữu, các ngươi làm gì vậy? - Giữ chặt một người trẻ tuổi chạy qua bên người hỏi.
- Không phải chứ, ngươi không biết? Thiên kim Vệ phủ ném tú cầu chọn rể! - Nói xong lập tức bỏ chạy, xem ra hắn thật sự rất gấp!
- Vệ Vân Tịch! - Hoàng Phủ Hạnh kinh hãi - Nói đùa!
Văn Nhạc cũng sửng sốt:
- Công chúa, ta không nghe sai chứ?
- Nàng rất nổi danh sao? - Ngay cả công chúa cũng biết nàng, xem ra Vệ Vân Tịch gì đó cũng rất nổi tiếng.
Hoàng Phủ Hạnh miễn cưỡng nhếch khóe miệng:
- Nổi danh? Hừ hừ, nàng thế nhưng là cực nổi danh! Đi, chúng ta đi xem xem!
Thanh danh của Vệ Vân Tịch có thể gần với đại công chúa thần bí khó lường Hoàng Phủ Ny!
Nàng ta cư nhiên muốn ném tú cầu chọn rể, cho xin đi, có lầm hay không! Nhất định phải xem được! Nhìn xem cô gia tương lai của Vệ Vân Tịch lớn lên như thế nào! Ta phải chứng kiến hắn xuất hiện!
==================================
Cầu 50 vote~