Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mơ hồ lại xuất hiện một thứ mà nàng đã khắc sâu tận trong xương tủy, như những cơn ác mộng vẫn quấy nhiễu nàng vào ban đêm, cái đêm năm đó khiến nàng suốt đời khó quên.
------------------------------------

Mưa rơi nặng hạt, sét đánh sáng vầng trời, gió mạnh không ngừng, khung cửa sổ kêu to.

Nàng nhìn lên khuôn mặt của người kia, con người nàng luôn sợ hãi, bàn tay đang gắt gao bóp cổ nàng, vì một lời thề mà tuổi thơ của nàng rất ít khi thấy hắn.

Nàng thấy rõ bộ mặt dữ tợn của hắn, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm nàng như rắn độc ăn thịt người, âm u, lạnh như băng.

Nàng không thể thở được, người trước mắt cũng mơ hồ dần, thấy không rõ khuôn mặt của hắn, chỉ nhìn rõ trong mắt hắn chảy xuống dòng nước trong suốt, cắn chặt răng thở hồng hộc:

- Vì sao? Vì sao? Vì sao lại sinh ra ngươi? Vì ngươi nên nàng mới chết! Tất cả là do ngươi! – Giọng nói thê lương của nam tử khiến một cô bé là nàng khi đó cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, rất sợ hãi.

- Cha... - Nàng dùng hết toàn lực, nhìn người nọ mà phun ra một chữ này.

Nàng không làm gì sai, vì sao lại đối xử với nàng như vậy? Nàng là nữ nhi của hắn, nhưng vì sao hắn lại muốn giết chết nàng?

Có lẽ là bị giọng nói suy yếu kia làm bừng tỉnh, người kia run run bỏ tay, không biết phải làm sao mà nhìn Đường Vân Li ngã nằm trên mặt đất:

- Vân...Vân Li, cha không cố ý! Xin lỗi! Thật xin lỗi! - Ôm lấy tiểu hài tử là nàng, thì thào tự nói - Chỉ là ta quá yêu mẹ con, chỉ là ta quá yêu nàng...Vì sao? Vì sao con càng ngày càng giống nàng như vậy? Con muốn từng giây từng khắc nhắc nhở ta sao? Nhắc nhở ta rằng nàng vì con mà chết? - Nhớ tới thê tử đã mất, nước mắt hắn rơi như mưa, dùng sức lay người nàng - Vì sao lại sinh ra ngươi! Là ngươi hại chết nàng! Ta hận không thể giết ngươi...giết ngươi...

Thời khắc đó hận ý phát ra từ hắn quả thực không thể tin.
------------------------------------------------

- Đừng... - Hứa Dương mở mạnh mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Trương Hân bị một tiếng "đừng" này làm cho hoảng sợ, nàng vốn khó ngủ, giờ lại vì phải giúp Hứa Dương đổi khăn mới nên nàng căn bản không ngủ được.

- Tiểu Dương Nhi, ngươi tỉnh rồi? - Trương Hân ngồi xuống mép giường, lo lắng nhìn Hứa Dương - Ta rất lo lắng cho ngươi.

Lời này cũng không phải là giả, Trương Hân chưa từng lo lắng cho một người như vậy, Hứa Dương là người đầu tiên, có lẽ cũng là người cuối cùng.

Hứa Dương hoảng hốt khi nhìn thấy hình ảnh của một người, quay đầu lại liền thấy bộ dạng chật vật của Trương Hân, suy nghĩ phục hồi về hiện tại. Thì ra vừa rồi là ác mộng!

Hứa Dương tự nhủ Trương Hân sẽ không giống người kia, không dám cùng xuống Hoàng Tuyền mà lại đem sự yếu đuối nhát gan của mình phát tiết lên người một đứa nhỏ như nàng. Nếu thật sự là yêu thì sẽ không khiến nàng tịch mịch như vậy. Còn hắn, tất cả đều là cái cớ!

Hứa Dương nhắm mắt lại làm cho suy nghĩ trầm ổn lại, sau đó lại mở ra, trong mắt đã thanh tỉnh hoàn toàn, định đứng dậy thì tay trái lại đau khiến nàng thở dốc vì kinh ngạc:

- Đau quá.

- Đừng cử động đừng cử động, Tiểu Dương Nhi, tay trái của ngươi đã gãy, ta không biết xử lý, ngươi nói cho ta biết phải làm như thế nào? - Trương Hân tuy rằng rất muốn hỗ trợ nhưng nàng thật sự không biết, nãy giờ ra vẻ đi tìm cái này cái nọ để cố định.

Hứa Dương đã không còn chút khí lực để đi mắng chửi người, tuy rằng nàng thật sự rất muốn mắng người này, đương nhiên nàng càng mong muốn một cái tát đánh chết nàng ta!

- Quên đi, dù sao thì đã có Mộng Dao, cứ để như vậy đi - Hứa Dương cũng không yên tâm giao thương thế của mình cho người này, vốn đang gãy một bàn tay, làm không tốt thì cái còn lại cũng đi đứt nốt. Nàng không hoài nghi chuyện Trương Hân tuyệt đối có khả năng này.

Trương Hân gật gật đầu, đang muốn nói cái gì đó thì bất ngờ hắt xì một cái.

- Ngươi...sao ngươi lại bị ướt như vậy? - Hứa Dương nghi hoặc nhìn Trương Hân, chẳng lẽ nàng ta rơi xuống sông?

- Trời mưa nên bị ướt.

Sao ta lại không có cảm giác gì? Hứa Dương nghi hoặc, tay phải đụng đến cơ thể không một mảnh vải của mình, mặt nàng lập tức cứng lại. Quần áo của nàng đâu?

- Ngươi...cởi...? - Khóe miệng run rẩy – Thôi bỏ đi... - Thở dài một hơi, dù sao cũng đã cởi rồi.
Trải qua chuyện này nàng xem như đã thấy rõ, thì ra trong lúc bất tri bất giác thì nàng và Trương Hân đã lúc nào cũng phải ở cùng nhau, ngay cả chết cũng phải cùng nhau. Như vậy thì cởi sớm cởi muộn còn quan trọng gì!

Trương Hân đã nhắm mắt lại quyết định nhận hết cơn giận của Hứa Dương, không ngờ Tiểu Dương Nhi lại nói một câu "Thôi bỏ đi" làm cho nàng hơi bị đứng ngốc giữa đường. Chẳng qua câu tiếp theo của Hứa Dương lại làm cho Trương Hân thiếu chút nữa chết trôi giữa đường.

- Cởi quần áo ra - Không cần hoài nghi, lời này không phải ai khác nói mà đúng là của Hứa Dương với vẻ mặt bình tĩnh đang nằm trên giường.

Lời này...sao lại quen tai như vậy?

Vớ vẩn, câu này Đan Ny đã nói qua với Trần Kha, Mộng Dao đã nói qua với Viên Nhất Kỳ, nay đến Hứa Dương nói với Trương Hân. Chỉ còn không biết Thi Vũ có thể nói một câu như vậy với Vương Dịch hay không mà thôi!

- Hả? - Ta nghe nhầm, ta nghe nhầm, nhất định là ta nghe nhầm. Tiểu Dương Nhi sao có thể nói ra lời đáng khinh như vậy!

- Sao, chẳng lẽ ngươi muốn mặc quần áo mà nằm trên tháp? - Hứa Dương cười lớn nhìn Trương Hân, ánh mắt mang theo một chút trêu chọc - Hay là ngươi không muốn ngủ cùng ta?

Đương nhiên, khẳng định từ 'ngủ' này của Hứa Dương cùng với từ 'ngủ' trong đầu Trương Hân không có cùng ý nghĩa, tối thiểu là thuộc về hai phạm trù lớn rất khác nhau.

- Muốn muốn, đương nhiên là muốn!

Vẻ chân chó của Trương Hân làm cho Hứa Dương quên mất bất an vốn có:

- Nếu như vậy thì ngươi còn không cởi ra? - Ánh mắt mong chờ nhìn nàng.

Muốn bắt được sói thì không được hoảng sợ, không được tiếc cái giầy (muốn đạt được một thứ thì phải trả một cái giá tương ứng), mặt Trương Hân đầy vẻ luyến tiếc thẹn thùng không dứt, vì hạnh phúc cả đời của ông, có cái gì phải sợ! Tuy rằng nói như vậy nhưng đang lúc cởi quần áo được một nửa thì Trương Hân lại dừng tay:

- Tiểu Dương Nhi, ngươi có thể nhắm mắt lại không? Ta bị áp lực rất lớn! – Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, làm sao ta dám xuống tay?

- Mọi người đều là nữ nhân, ngươi có thì ta cũng có, ta còn không để ý đến chuyện ngươi nhìn của ta, ngươi còn để ý đến chuyện ta xem của ngươi?

Hứa Dương, ngươi đang trả thù sao? Vì lúc trước người tên Hân cởi quần áo của ngươi nên bây giờ ngươi muốn mở to mắt nhìn người tên Hân tự cởi quần áo của mình mới cam tâm sao?

Trương Hân chỉ cảm thấy như có một cơn buồn nôn không nôn được lại không xuống được, tư vị kia không khác mấy so với việc ăn một con gián. Ta đã nói mà, Hứa Dương sao có thể không phát hỏa, thì ra là nàng muốn trả thù ta như vậy. Bi kịch!

- Ngươi còn thất thần gì, cởi mau! - Hứa Dương thấy Trương Hân mãi không động thủ thì vội vàng thúc giục - Ngươi không muốn ngủ cùng ta sao?

Được rồi, lại là một câu này. Uy hiếp, là uy hiếp!  Trương Hân hạ quyết tâm, không nhìn ánh mắt như dùi đục của Hứa Dương, một chữ thôi, cởi!

Thấy Trương Hân cởi thật thì Hứa Dương cũng hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến mình đã bị nàng xem hết thì không có lý do gì không xem lại! Cho nên Hứa Dương tiếp tục nhìn.

Không thể không nói, dáng người Trương Hân cũng không tồi, tuy rằng không nhô cao, nhưng ít nhất cũng có nhô lên.

- Ngươi ngủ bên trong.

- Ừm.

Trương Hân lấy vẻ điếc không sợ súng tiến lên tháp trúc, đặt mông tiến vào trong chăn. May mà ông mặc khố tam giác, nếu không liền thực sự bị nhìn hết. Trần chuồng phía trên còn có thể chịu được, còn trần chuồng phía dưới tuyệt đối không được. Nhưng mà vì sao Hứa Dương cũng mặc? Không phải luôn nói là cổ nhân không mặc đế khố (quần lót bây giờ) sao?

=============================

Tiếp tục 50 vote nào các bạn :33


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK