Đối với chuyện này Kì Minh Nguyệt đã có chút không quen, lệnh cho Diễm Thanh cùng Viêm Thiến vẫn là theo cách xưng hô ban đầu mà xưng, ngoài ra cũng là để đề phòng chuyện bị người khác chú ý. Nếu thân phận của hắn cùng với Phụ Hoàng bị tiết lộ, chỉ sợ liền thật sự làm thiên hạ đại loạn a.
Sau hôm đó, có thể là người bên trong trang đều đã được phân phó cho nên đối với lời nói của Kì Minh Nguyệt đều nhất nhất tuân theo. Ngày hôm sau, Kì Minh Nguyệt vừa bước ra khỏi khu biệt viện mình ở, liền tìm một người hỏi chỗ ở của Lan Cẩn, phòng mà Lan Cẩn ở là việc cực kỳ bí mật, lo lắng hắn bị đám võ hiệp bên trong trang quấy nhiễu nên chưa từng thông báo cho mọi người biết. Hạ nhân kia thấy là Thủy Nguyệt Công Tử yêu cầu, lập tức liền mời đến quản sự ở bên trong trang, tận tường chỉ đường cho hắn, rồi lại lo lắng hắn tìm không được, quản sự không ngờ lại tự mình dẫn hắn đi tới chỗ đó, mới lẳng lặng đứng ở một bên chờ phân phó.
Nhìn nơi phòng ốc u tĩnh trước mặt, Kì Minh Nguyệt gật gật đầu, đối kia quản sự nói: “Đến đây là được rồi, ngươi đi xuống đi.” Nhìn lướt qua cánh cửa sổ đang đóng chặt, lại không thấy có tỳ nữ nào bận rộn dọn dẹp xung quanh, hắn lại đem quản sự kia gọi trở lại: “Ngươi xác định chính là nơi này? Không có sai chứ?”
Quản sự kia cung kính cúi đầu đáp: “Hồi bẩm công tử, chính là nơi này, tuyệt không lầm đâu ạ.” Đối với người trước mặt, hắn so với ngày thường lại càng phải cẩn thận hơn vài phần. Trước đó đã được thiếu trang chủ và Thiếu trang chủ dặn dò, nhất định phải hảo hảo tiếp đón Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công Tử đang ở trong hậu viện kia, bất luận hai người có yêu cầu gì, chỉ cần nhớ nhất định đáp ứng, không cần phải lại hướng về phía họ bẩm báo lại, chỉ cần giúp Ám Hoàng với Thủy Nguyệt Công Tử hoàn thành công việc là được. Đã làm quản sự của sơn trang nhiều năm, hắn chưa từng thấy trang chủ hoặc Thiếu trang chủ có thái độ và những lời nói như vậy, ý tứ trong lời nói đó, tựa hồ là cho dù hai người kia muốn cái mạng của hắn, hắn cũng không thể chần chờ dù chỉ một chút, phải lập tức dâng lên. Thái độ của trang chủ cùng Thiếu trang chủ rõ rang như thê, hắn làm sao còn không biết tầm quan trọng của hai người này, lúc này mang theo vài phần sợ hãi, hắn lặng lẽ lau mồ hôi, rõ ràng còn chưa vào xuân mới đang là cuối đông, vậy mà mồ hôi hắn vẫn chảy ròng ròng.
“Nơi này vì sao giống như không có người ở vậy?” Cửa sổ đóng chặt, thấy thế nào cũng không giống với có người đang sống trong đó, không biết quản sự phía sau lưng thần sắc khẩn trương, Kì Minh Nguyệt đối với người trước mắt lại một phen cẩn thận đánh giá, lại ở mấy căn phòng của tì nữ ở cách đó không xa thấy quần áo đang được phơi nắng, biểu hiện nơi đây xác thực có người ở.
Quản sự kia nghe xong lời nói của hắn, vẫn như cũ lấy lễ, cúi đầu nhìn đôi hài dưới chân của mình, miệng trả lời: “Lan công tử quả thật ở trong căn viện này, chỉ là rất ít xuất môn, từ lúc ở đây, nhiều nhất cũng chỉ ở trong sân viện, chưa từng đi ra ngoài nửa bước.”
“Cả ngày ở trong phòng, ngươi có biết hắn đang làm những gì không” Kì Minh Nguyệt xem ra Lan Cẩn này rất cổ quái, tuy nói bộ dáng sinh ra rất giống J, nhưng lời nói và việc làm của hắn, lại có chứa vài phần ngả ngớn bất cần đời, làm cho hắn khó có thể lấy được sự tín nhiệm giống như J.
Nghĩ đến vị Lan công tử kia cả ngày ở trong phòng làm cái gì đó, quản sự kia không khỏi lắc lắc đầu: “”Lan công tử ở trong phòng, tựa hồ chỉ là....nghỉ ngơi mà thôi.” Nói đến “nghi ngơi” hắn đã có vẻ ngập ngừng, theo hắn nhận thấy, kia rõ ràng là ngủ say, vị Lan công tử kia lúc thức dậy đã là sau giờ ngọ (12h trưa), dùng bữa xong lại nói muốn ngủ trưa, đến lúc chạng vạng mới thức dậy, sau khi dùng bữa tắm rửa, liền lại đi nằm, không khỏi khiến cho có người đoán, vị Lan công tử sở dĩ chậm chạp đến sơn trang, khiến cho nhiều anh hùng hào kiệt chờ lâu như vậy, có khi là bởi vì trên đường ngủ quên đi.
Đối với lời nói của hắn hơi cảm thấy kinh ngạc, Kì Minh Nguyệt gật gật đầu, để cho hắn lui ra, vừa mới đi tới trước cửa đang muốn đưa tay gõ, liền nghe được bên trong truyền đến một ngữ thanh mang theo ý cười: “Rốt cục đã đợi được chủ tử của ta đến, Lan Cẩn chính là chờ đã lâu a.”
Ngữ thanh có vài phần ý vui đùa, nhưng cũng có sự cung kính quá mức rõ ràng, hiển nhiên là muốn nhắc nhở cho Kì Minh Nguyệt biết, y chính là người đã được hắn chọn, hơi hơi liễm hạ mắt, Kì Minh Nguyệt đứng ở trước cửa, buông bàn tay đang định gõ cửa xuống, miệng nói: “Nếu đã chờ lâu, vì sao cũng không đi ra nghênh đón ta vào? Lan công tử đãi khách như thế sao?”
Mỉm cười đích ngữ thanh có vài phần vui đùa ý, nhưng cũng có quá mức rõ ràng đích cung kính, hiển là muốn phải nhắc nhở vu
Cánh cửa trước mặt liền được mở ra như trả lời, Lan Cẩn cũng đã đứng trước mặt: “Chủ tử của ta chớ trách, Lan Cẩn đây đón chào người.” Nói xong câu đó, hắn đúng là cung kính thi lễ, mới nghiêng người qua, mời Minh Nguyệt đi vào.
Đối với thái độ của Lan Cẩn như thế, Kì Minh Nguyệt vẫn chưa nhiều lời, chỉ là thản nhiên chắp tay, bước đi vào, đi vào phòng xong, tùy ý ngồi xuống ghế, nhìn Lan Cẩn thủy chung vẫn đứng thẳng ở bên cạnh, từ lúc hắn đi vào nhà, tầm mắt một lát không rời khỏi hắn, hơi hơi nhíu mày: “Không biết Lan công tử nhìn chuyên chú như thế, không biết là đang nhìn cái gì?” Vẫn nghĩ đến, chỉ cần là nơi hắn xuất hiện, liền không thể thiếu người nhìn hắn như thế, hắn từ lâu cũng đã thành quen, nhưng ánh mắt của Lan Cẩn, lại cùng những người bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc rất bất đồng, làm cho hắn cảm thấy có một chút khác thường, đôi mắt lấy vẻ tươi cười để che dấu kia giống như đang đánh giá cái gì đó, mang theo chút tìm tòi tìm hiểu, vô luận hắn che dấu như thế nào, lại vẫn làm cho Kì Minh Nguyệt cảm giác được một chút khác thường.
“Chủ tử của ta bất phàm như thế, giờ phút này lại đang ở trước mắt, bảo Lan Cẩn như thế nào có thể không nhìn nhiều một chút.” Đối với câu hỏi này của hắn, Lan Cẩn trả lời như thế, ý cười trên mặt chưa giảm, đứng ở một bên, phát mấy lọn tóc ở bên vai ra sau lưng, lại để ý chỉnh trang lại quần áo, cũng không ngồi xuống, ánh mắt vẫn dừng ở trên ngườ người đang ngồi trước mặt, trong ánh mắt hiện lên một đạo khác thường.
Kì Minh Nguyệt khẽ nâng ánh mắt, đối với ý trêu đùa trong lời nói của hắn không hề có phản ứng, trên người kẻ trước mặt, hắn không cảm giác được nhiều cảm xúc lắm, không có vui sướng, cũng không mang ác ý, mặc dù đối với bộ dáng của Kì Minh Nguyệt là thưởng thức cùng tán thưởng nhưng cũng rất đạm. Nhưng cũng chính là vì nguyên nhân ấy, trong nháy mắt từ trên người Lan Cẩn thái độ vẫn mang một vài phần tùy ý kia, hắn cảm giác ra vài tia hứng thú cùng tò mò trong ánh mắt hắn.
Tâm niệm khẽ động, Kì Minh Nguyệt bỗng nhiên khóe môi gợi lên, hơi hơi ngẩng đầu: “Nếu muốn ngắm, vì sao không ngồi xuống, mới càng ngắm rõ ràng hơn a.” Nghĩ đến trong mắt Lan Cẩn từng hiển lộ vẻ tìm hiểu tò mò với hắn, hắn lúc này đã xác định, việc Lan Cẩn chọn chủ đều không phải là không có nguyên nhân, lựa chọn hắn, chỉ sợ cũng còn có nguyên nhân khác.
“Nếu là chủ tử của ta phân phó, Lan Cẩn tất nhiên sẽ vâng theo.” Lan Cẩn cúi đầu xuống, lại vẫn có thể cảm giác được cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trước mặt kia, lời nói mang ý trào phúng, hắn cũng làm như không có gì, chỉ theo lời Minh Nguyệt mà ngồi xuống. Lan Cẩn nhìn người đang nhìn thẳng vào hắn ở trước mặt, bộ dáng mới chỉ mới vừa qua tuổi cập quan (qua tuổi làm lễ đội mũ = 15 tuổi) lại có được một đôi mắt thâm trầm như mặt nước, đôi mắt hẹp dài, lộ ra vẻ lợi hại, thâm sâu mà u lãnh, đều không phải là vẻ ôn nhuận như giống như lần đầu gặp y đang tựa vào thân người y bào màu tím kia, giờ phút này kẻ ngồi trên tòa thượng trước mặt, toát ra hơi thở bình thản thâm trầm lạnh lùng không hợp với tuổi của hắn, tựa hồ có loại uy nghi khiến cho người ta khiếp sợ, chỉ là tùy ý ngồi xuống lại khiến cho người ta không khỏi bị khí thế của y sở nhiếp, sinh ra vài phần cảm giác không thể trái nghịch với y.
Lúc ánh mắt hàm chứa vẻ tò mò tìm hiểu của Lan Cẩn hạ xuống trên người Kì Minh Nguyệt cũng là lúc Kì Minh Nguyệt đang đánh giá hắn. Từ lúc mới gặp, trong một khắc kia, hắn liền biết người này cùng với J có tướng mạo giống y hệt, lúc này tinh tế đánh giá, quả thực là bộ dáng cực kì giống J, đồng dạng hình dáng mặt mày, đồng dạng tuấn tú anh tuấn, ngay cả là tuổi tác, xem ra, cũng giống như thời khắc hắn chết nhìn thấy J, là bộ dáng khoảng hơn hai mươi tuổi. Nếu không phải vì hai người bộ dáng giống nhau như thế, hắn sẽ không trong lúc nhất thời kích động mà mất đi bình tĩnh thông thường, đã quên mình mà lấy thân cứu hắn, cũng vì thế mà làm cho Phụ Hoàng lo lắng sinh giận. Lúc này chỗ lỗ hổng ở vết thương kia đã liền lại, có công hiệu của Bạch phù, mấy ngày nữa sẽ có thể hoàn toàn kéo da non, nhìn không ra chút dấu vết, nhìn chăm chú vào vết thương trong tay, Kì Minh Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, trong đôi mắt cúi thấp lộ ra vẻ đùa cợt thản nhiên, ngoại hình Lan Cẩn cùng J càng giống nhau, hắn liền càng không thể chấp nhận được y ở trên người mình sử dụng thủ đoạn. bất luận Lan Cẩn có tính toán gì, hắn đô hội làm cho y biết được, Kì Minh Nguyệt hắn đều không phải là người có thể tùy ý lợi dụng.
Hai người ngồi đối diện, nhất thời cũng không ai nói gì, chỉ là đánh giá lẫn nhau, Lan Cẩn như trước mang theo vẻ vui cười, Kì Minh Nguyệt lại là vẻ mặt thản nhiên, ngồi dựa vào trên ghế, nhất nhất một trạng thái tao nhã thong dong, giống như nơi này vốn là chỗ ở của hắn vậy, rất là thản nhiên, ánh mắt ở trên người Lan Cẩn lưu chuyển một lát, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Mọi người đều đồn đại, có được Lan Cẩn liền có được thiên hạ, không biết lời ấy có thật không?”
Đối với câu hỏi bất ngờ này của hắn, Lan Cẩn tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn: “Nếu chủ tử của ta muốn có thiên hạ, Lan Cẩn tất nhiên sẽ cống hiến sức lực cho chủ nhân của ta, sở học trong người, tài vật trong tay, bất luận là loại nào, chỉ cần là chủ tử muốn, đều sẽ dâng lên.” Ngạc nhiên qua đi, hắn lại lộ ra vài phần sắc mặt vui mừng, đáp lời Kì Minh Nguyệt. Tựa hồ quả thực nguyện ý vì hắn dâng hết thảy, cũng thập phần vui vẻ được làm thế.
Cười nhạo một tiếng, Kì Minh Nguyệt nghe hắn nói, cũng lắc lắc đầu: “Tử Nghiêu biết những chuyện giang hồ đồn đãi, cũng biết Lan công tử đã chọn ta làm chủ tử, nhưng theo Tử Nghiêu thấy, nếu thật sự là như thế, thiên hạ chẳng lẽ không phải mỗi người đều muốn sao!”
“Không phải vậy, trên đời chú ý đó chỉ là một chữ duyên, Lan Cẩn phụng chủ, vốn là thiên ý, đều không phải là mỗi người đều muốn Lan Cẩn, chủ tử của ta há có thể hoài nghi tấm lòng muốn phụng chủ của ta.” Nói xong những lời này, Lan Cẩn lộ ra vẻ u oán, nhưng lại cúi người về phía Kì Minh Nguyệt: “Chỉ cần là chủ tử muốn, Lan Cẩn sẽ dâng lên, như thế, còn không thể làm cho chủ tử yên tâm hay sao? Cuộc đời này của Lan Cẩn cũng không phụng sự hai chủ đâu.”
Hơi thở nóng không biết cố ý hay vô tình mà phất qua bên tai, Kì Minh Nguyệt đối với kẻ bên cạnh cực kì giống J này, nhất thời còn không thể sinh ra ý chán ghét, nghe hắn nói những lời này, ám chỉ trong đó làm cho hắn không khỏi giương lên khóe môi, lộ ra ý cười có vài phân hứng thú, hơi hơi nghiêng đầu, cũng chưa trốn tránh Lan Cẩn tới gần, vẫn là thần sắc thong dong hỏi: “Hôm nay mới biết, nguyên lai Lan công tử chọn chủ, vốn là là tính toán đem hết thảy đều dâng?” Một câu ngắn ngủi kia, ở trong miệng hắn nói ra hết sức mềm nhẹ, ngữ thanh không nhanh không chậm, còn có hai chữ “hết thảy” cuối cùng cố ý kéo dài chậm rãi phát ra, hạ xuống tai Lan Cẩn, không biết vì sao khiến cho tâm thần hắn run lên.
Khuôn mặt hơi nổi lên ý cười, hắn đối với người bên cạnh càng cảm thấy vừa lòng hơn: “Nếu chủ của ta muốn, Lan Cẩn tự nhiên sẽ tuân theo.” “Muốn” như thế nào, mặc dù không nói rõ, hai người cũng đều rõ ràng.
“Tử Nghiêu không biết, Lan công tử dùng cái gì mà cho rằng Tử Nghiêu đối với ngươi có mang ý nghĩ đó, Lan công tử tựa hồ đã quên ở bên cạnh ta đã có người khác.” Nhìn người bên cạnh mặt mày mỉm cười, vốn là thần sắc bất cần đời phía trên lại thêm chút mị mầu, Kì Minh Nguyệt không tự chủ được đưa hắn cùng J so sánh, so với sự trầm ổn hoàn hảo của J, người này càng giống như giảo hồ (hồ ly giảo hoạt), trên mặt mang theo ý vui cười, trong mắt chứa đầy mị mầu. Nếu trước đó nhìn cho rõ như vậy, ngày đó hắn liền tuyệt đối sẽ không lấy thân mình hộ thân cho y, chỉ sợ lúc ấy hắn sẽ đứng ở một bên, nhìn xem hắn đến tột cùng sẽ ứng đối như thế nào mới đúng. Nhớ lại ngày hôm đó, mặc dì là lúc vạn phần nguy cấp, cũng không thấy hắn lộ ra nửa điểm khiếp sợ, nếu nói không phải hắn dựa vào thực lực là tuyệt đối không thể.
Lan Cẩn lấy tay đỡ đầu, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn người đối diện, trong lúc sóng mắt lưu chuyển, dường như lộ ra chút vẻ ai oán: “Ngày đó được chủ tử cứu giúp. Cùng Lan Cẩn đối diện, ta còn tưởng rằng chủ tử đối với Lan Cẩn có ý, nếu không sẽ không làm như thế, vì sao lại nhìn ta như vậy, khi đó Lan Cẩn liền cảm thấy, nhất định phải phụng sự người làm chủ tử, nếu có người bất phàm như thế để phụng sự, lại có thân thủ như thế bảo hộ ta, Lan Cẩn tự nhiên sẽ nguyện ý dâng lên hết thảy. Mà nay xem ra, chẳng lẽ là Lan Cẩn tự mình đa tình?” Ở trong khi hắn nói chuyện, cũng chưa thấy lộ ra vẻ giả tạo, lại không biết vì sao khiến người khác cảm giác được trên người hắn có loại phong tình tự nhiên toát ra, đều không giống như loại phong tình của nữ tử, mà là một loại tâm thế phong lưu trời sinh, liền biết người nhìn như phong hoa tuyết nguyệt kia, chit là một động tác tùy ý, cũng bất giác lộ ra vẻ phong nguyệt khôn cùng.
Lan Cẩn lúc này cùng người ngày đó đã gặp ở đại sảnh rất bất đồng, tựa hồ hắn vốn là tùy tâm mà làm, một người vui cười tự tại, cũng không quản người khác sẽ như thế nào, lúc này ở trước mắt, trong hai ánh mắt nhìn thẳng tắp vào hắn kia, không biết đang lưu chuyển loại ý tưởng gì, đúng là càng lúc càng dầy thêm mị mầu, nhưng lại cùng một thân mị hoặc của Diễm Thanh bất đồng, Lan Cẩn vừa nhìn thì giống như là ngôn ngữ ngả ngớn cử chỉ hoang đường, nhưng theo nhất ngôn nhất ngữ, nhất cử nhất động của hắn, mỗi một khắc đều làm cho người ta có cảm giác hoặc nhâ, dần dần càng lúc càng sau sắc, đợi khi đối phương lơ đãng, mới giật mình phát giác, trước mắt đã là một người mang vẻ mị hoặc như hồ ly.
Kì Minh Nguyệt hồi tưởng lúc Lan Cẩn nghênh đón hắn vào cửa, bề ngoài ngữ thanh cung kính, đợi sau khi ngồi xuống ghế, bất luận là nâng tay hay phất tóc, trong lúc bất tri bất giác, đã dần dần cùng hắn tới gần, lúc này đã ở bên cạnh người hắn, đúng là làm cho người ta triệt hạ tâm lý đề phòng. Nhìn thẳng vào Lan Cẩn, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc, Ki Minh Nguyệt giơ lên khóe môi đã hiện ra độ cung đùa cợt: “Nếu không phải vì người giống cố nhân của ta, “hoặc nhân thuật” kia ở trước mắt ta chỉ sợ không có nửa điểm tác dụng, cho nên trước mắt cũng đã là cực hạn, Lan công tử còn muốn tiếp tục hay không? Nếu ngươi thích, Tử Nghiêu không ngại cho ngươi nhận biết phương pháp khiếp người hơn.”
_____Hết chính văn chương thứ 102_____