Thấy mấy người như thế, Diễm Thanh cũng không hề chần chờ, đuổi theo tiến đến, liếc mắt một cái nhìn Viêm Thiến, lại hướng thân ảnh màu tím kia khom người hành lễ: “Tham kiến Tôn Chủ.”
Kì Hủ Thiên hơi hơi gật đầu, bước chân dừng lại, ôm lấy Kì Minh Nguyệt, nói với Diễm Thanh: “Truyền lệnh bản tôn, trong vòng ba ngày, tất cả huyết ảnh đều phải tập trung tại Vân Cảnh Sơn Trang, nếu gặp kẻ nào khả nghi, lập tức bắt lại.”
dáng vẻ khả nghi người, tức khắc bắt.”
“Vâng” Diễm Thanh cúi đầu nhận lệnh, trong lòng cũng cả kinh, Tôn Chủ nhiều năm chưa xuất hiện trên giang hồ, những người dưới tay y năm xưa cũng biến mất không biết tung tích, nhiều năm qua tất cả đều âm thầm làm việc, lúc này không biết là chuyện gì khiến cho Tôn Chủ lại hạ lệnh gọi mười hai huyết ảnh quay về như vậy, phải biết huyết ảnh đối người giang hồ mà nói, đó là tồn tại giống như ác mộng vậy.
Kì Minh Nguyệt ở bên cạnh nghe xong, liền biết Phụ Hoàng mặc dù đã không thèm để ý chuyện Lan Cẩn, lại vẫn đối với việc hắn bị thương canh cánh trong lòng. Người áo xám che mặt này cùng Dạ Sử của An Dương tuyệt không thể không có liên hệ. Trên thực tế, lúc này cơ hồ đã có thể khẳng định, những người đó nhất định là do An Dương sai khiến, mà mục đích là để náo loạn Thiên Hạ Đại hội, thậm chí là trừ bỏ Lan Cẩn. Từng có lời đồn đãi “Có được người này sẽ có được thiên hạ”, tựa hồ An Dương đối với lời đồn ấy thập phần tin tưởng, nếu là An Dương không thể có được hắn, liền tính toán khiến cho Lan Cẩn biến mất, bằng không cũng sẽ không cố ý vội vàng muốn trừ bỏ Lan Cẩn như vậy
Diễm Thanh nhận được lệnh, liền muốn đi truyền tin, nhiệm vụ chính của hắn chính là tình báo, lúc này mặc dù không ở trong Lưu Danh Quán, nhưng việc truyền lệnh vẫn là nhiệm vụ của hắn. Mặc dù không biết mấy người dáng vẻ vội vàng tới đây là vì chuyện gì nhưng Tôn Chủ đã nói, hắn tất nhiên là cũng không dám hỏi, chỉ là chần chờ nhìn về hướng Viêm Thiến, miệng nói: “Ngươi … nhớ cẩn thận một chút.”
Viêm Thiến nghe được Ám Hoàng hạ lệnh, Diễm Thanh trong miệng lại gọi Tôn Chủ, nhớ tới nhừng lời Diễm Thanh từng nói với mình, trừ bỏ nói rõ thân phận, còn có những lời biểu lộ tình cảm ở trong lòng, lúc này nghe thấy hắn đối với mình lo lắng thân thiết, trong lòng liền nổi lên một trận gợn sóng, vẻ ngưng trọng trên mặt lại thối lui không ít, cũng hiện ra hơn mấy mạt ôn nhu: “Chính là đi tìm Vô Hào thôi, không có việc gì, ngươi cứ yên tâm.”
Diễm Thanh thấy Viêm Thiến đối với hắn thân thiết đáp lại như vậy, mới lộ sắc mặt vui mừng, bỗng nhiên nghe Trình Tử nghiêu đang đứng bên cạnh Tôn Chủ nói: “Diễm Thanh cứ yên tâm đi rời đi, Vô Hào là thuộc hạ của ta, bất luận có chuyện gì, đều có ta cùng Hủ xử lý, sẽ không để cho Viêm Thiến của ngươi bị thương mảy may.”
Những lời này tuy nói ra rất đứng đắn không hề có ý trêu chọc, nhưng ngữ điệu lời nói lại rõ ràng mang theo vài phần trêu tức, có Tôn Chủ ở bên cạnh, đối với những lời ấy của Trình Tử Nghiêu, Diễm Thanh chỉ có thể mỉm cười gật đầu, trên mặt Viêm Thiến lại phiếm ra một chút ửng đỏ, hơi quây đầu đi, ho nhẹ một tiếng, hướng tới cách đó không xa nhìn với vẻ không được tự nhiên sau đó mới nói: “Phải đi thì đi đi, còn đứng đó làm cái gì?”
Lời nói tuy nhẹ, do mang theo chút oán giận, Diễm Thanh nghe lọt vào trong tai, lại không kềm chế được bên môi dương lên ý cười, mị mầu như vụ trong ánh mắt lại dày đặc thềm vài phần, liếc mắt nhìn người lời nói ra miệng không giống với trong lòng kia, rồi mới khom người hành lễ với thân ảnh áo tím kia lui xuống.
Kì Hủ Thiên cũng đã biết tình cảm của Diễm Thanh đối với vị huynh đệ song sinh Viêm Thiến này, nghe Kì Minh Nguyệt nói xen vào những lời ấy, cũng không ngạc nhiên. Thấy Diễm Thanh rời đi, liền đối với Viêm Thiến hỏi: “Vô Hào cùng với người áo xám kia đang ở đâu?” Vô Hào là ám vệ bên người Minh Nhi, sau khi mất tích nhiều ngày đã có người áo xám theo hắn mà đến, không biết hai người đó có quan hệ thế nào. Lo lắng cho an toàn của Minh Nhi, hắn đem người trong lòng ôm sát thêm một chút, quyết định sẽ không để cho Minh Nhi rời khỏi mình.
Phát hiện bàn tay Phụ Hoàng đặt ở bên hông của mình có vẻ chặt hơn, Kì Minh Nguyệt trong lòng hiểu rõ ngẩng đầu nhìn y nói: “Vô Hào sẽ không làm gì bất lợi đối với ta, Hủ cũng không cần vì thế mà lo lắng.” Từ trên người Vô Hào, chưa bao giờ phát hiện có nửa điểm ác ý, hay chính xác hơn là, trên người hắn chưa bao giờ từng có cảm xúc, trừ bỏ đối với người nọ... người nọ cũng là một thân áo xám, không biết cùng với đám người An Dương cử tới có cùng một bọn không.
Nhìn chăm chú vào cặp mắt trầm tĩnh kia, Kì Hủ Thiên vẫn chưa trả lời, lực đạo trên tay cũng không thả lỏng mảy may, Viêm Thiến ở một bên mặc dù tử trong miệng Diễm Thanh biết được quan hệ của hai người, đối với cử chỉ vô cùng thân thiết của cả hai lại vẫn là có chút không quen. Thấy Ám Hoàng không coi ai ra gì ôm sát Trình Tử Nghiêu, không khỏi hơi hơi quay đầu, trong miệng lại tiếp tục trả lời câu hỏi vừa rồi: “Vô Hào cùng người áo xám kia đều ở trong khu rừng cách phía trước không xa, Phạm Lâu chủ cùng Tả hộ vệ của y đều ở đó, lúc ta rời đi, Phạm Lâu chủ đang cùng người áo xám kia giao đấu kịch liệt, chỉ là không biết hiện nay như thế nào.”
“Đến đó xem liền biết thôi.” Kì Hủ Thiên ngẩng đầu ý bảo Viêm Thiến dẫn đường, vẫn là ôm lấy Kì Minh Nguyệt, kèm sát ở bên người hướng phía trong cánh rừng kia đi tới.
Vân Hạo Sơn Trang tuy lớn, cánh rừng phía sau núi lại cũng không quá rậm rạp, xa xa nhìn lại, liền có thể thấy được trong đó có thân ảnh chớp nhoáng của hai người, đứng bên cạnh đó còn có hai thân ảnh một đỏ một trắng đang đứng thẳng, hiển nhiên là vẫn chưa động thủ, đi đến tận nơi, Kì Minh Nguyệt bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo của Kì Hủ Thiên: “Bây giờ ta sẽ gọi Vô Hào trở về.”
Kì Hủ Thiên nghe thấy hắn nói, dừng cước bộ. Viêm Thiến khó hiểu hướng hai người nhìn lại, đã thấy Trình Tử Nghiêu hướng vào trong rừng nhẹ hô một tiếng: “Vô Hào.” Theo tiếng gọi của hắn, mạt thân ảnh màu trắng các đó không xa nhất thời giống như tiêu tán ở trong không khí, thản nhiên mất đi bóng dáng, mà bên cạnh Trình Tử nghiêu lại xuất hiện thêm một người.
Tựa hồ giống như chưa bao giờ rời đi, bóng trắng như mạt hư vô kia bình tĩnh đứng ở phía sau Trình Tử nghiêu, khoảng cách không quá gần cũng không quá xam hơi hơi cúi đầu, im lặng không nói.
Kì Minh Nguyệt thấy Vô Hào quả nhiên quay về, trong hơi thở cũng không có gì khác thường, liền cũng yên lòng, hắn vẫn chưa định liệu sai, thân phận Vô Hào tuy có chỗ cổ quái, nhưng bản thân hắn cũng là người có thể tín nhiệm.
Nghe được cách đó không xa có người gọi về một tiếng, Vô Hào liền chợt rời đi, Phạm Hạo cùng người áo xám đang đánh nhau trong rừng biết có chuyện phát sinh, động tác trên tay cũng không hề có chút chậm lại, đao kiếm tương đối, chiêu chiêu không dứt, binh khí giao kích không ngừng bên tai, cây cối quanh mình dưới những chiêu thức sắc bén của hai người đều bị chém ngã xuống, những chiếc lá cây còn chưa kịp rơi xuống đất liền bị kiếm khí chém đứt ở trong gió, tiếng đao kiếm đầy trời lộ ra khí thế sắc bén, ở trong không trung giống như một cơn lốc xoáy vậy.
Lương Yên đứng ở bên cạnh chưa bao giờ gặp ai có thể cùng Lâu chủ đối địch lâu như thế, lúc này cũng sinh ra vài phần lo lắng, hắn tất nhiên cũng nghe đến ngoài rừng có người khinh gọi, cũng không dám quay đầu đi nhìn, ánh mắt chỉ gắt gao nhìn chăm chú vào hai người đang kịch liệt giao đấu, không dám rời đi mảy may.
Kì Minh Nguyệt ở phía ngoài rừng từ lúc gọi Vô Hào quay về, liền bắt đầu tinh tế đánh giá hai người đang ở giao đấu bất phân cao thấp với nhau ở trong rừng, Phạm Hạo tất nhiên là không cần nhiều lời, kiếm thế sắc bén, chiêu số nhanh gọn, nhưng thanh đao trong tay người áo xám cũng có thể nói so sánh một chút cũng không kém mảy may, chiêu chiêu rất mạnh, khí thế như hồng, tuy là cầm một thanh đao lớn, nhưng lại ở mỗi một chiêu thức trong đó đều làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể kháng cự, xuất đao rất mãnh liệt, giống như con người của hắn, lộ ra huyết khí cường nghạnh rõ ràng.
Thu hồi ánh mắt đánh giá, Kì Minh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, người nọ quả đúng là người áo xám đã từng nhìn Vô Hào chăm chú trước tửu lâu lần trước, hiển nhiên, cũng là người đã đuổi theo Lan Cẩn kia. Hơi hơi liễm hạ mắt, đối với thân phận của người này, trong lòng hắn đã là có một phen suy đoán.
Thấy hai người trong rừng đã giằng co quá lâu mà không phân thắng bại, Kì Hủ Thiên nhìn Kì Minh Nguyệt hỏi: “Tính toán như thế nào?” Vô Hào đã về, người áo xám kia lại vẫn chưa rõ thân phận, Phạm Hạo cùng hắn neus tiếp tục giao đấu, nhiều nhất cũng chỉ có thể có kết cục lưỡng bại câu thương.
Phạm Hạo ở trong rừng hiển nhiên là nghe được lời nói ở bên ngoài, tiếp được một đao của đối phương, trong miệng đã hướng ra ngoài la lên nói: “Chính là Ám Hoàng đến đây? Mặc dù là ngươi, cũng không thể nhúng tay vào cục thể của ta cùng với người này, hôm nay, ta nhất định phải cùng hắn phân cao thấp!”
Miệng hắn nói xong, chiêu thế trong tay không khỏi thoáng trì hoãn nửa phần, nhưng chỉ cần nửa phần trì hoãn này, người áo xám kia cũng bắt được cơ hội ấy, từ không trung phóng tới một đao, khí thế khai sơn phá thạch, hướng phía Phạm Hạo bổ tới.
Đang trong lúc nguy cấp, một mạt tay áo đỏ rực như lửa cháy thiêu đốt quét tới, thân ảnh chớp nhoàng, thân ảnh lửa đỏ kia cứ như đập vào mắt, kiếm thế cực nhanh, trước khi Phạm Hạo kịp giơ kiếm đỡ thanh đao kia đã bổ nhào tới đứng chắn trước mặt hắn
“Lâu chủ!” Trong miệng cấp hô một tiếng, Lương Yên đã xác định hẳn là phải chết rồi, chỉ chờ thanh đao phía sau kia hạ xuống, mặc dù là lập tức bị chém làm hai nửa, hắn cũng không nguyện thấy Lâu chủ ở trước mắt hắn bị thương mảy may.
Thấy hắn như thế, Phạm Hạo gầm lên một tiếng, “Ngu ngốc!” Liền muốn đẩy thân mình của hắn ra, đã thấy một mạt quang mang màu xanh đậm bay múa đầy trời lẳng lặng hạ xuống, một đao khí thế cực mãnh liệt kia lại chẳng hề chạm tới thân mình của bất luận kẻ nào, người áo xám đang giơ đao đứng thẳng, khuôn mặt vẫn như trước không thay đổi, nhìn hai người, thanh đao cầm trong tay chậm rãi thu lại.
Kì Minh Nguyệt thấy vậy, quay đầu đối Kì Hủ Thiên mỉm cười: “Xem ra không cần Tử Nghiêu làm như thế nào, đã có người kết thúc thế cục này.” Phạm Hạo tính khí cao ngạo, nếu không phải làm như vậy Lương Yên, hắn nhất định là không cam lòng thu tay lại, hiện giờ như vậy, nhưng cũng làm cho người ta nhìn ra, người áo xám kia mặc dù là cùng An Dương có quan hệ, thái độ làm người của hắn cũng cùng mấy tên Dạ Sử linh tinh lúc trước không hề giống nhau.
“Kết cục hôm nay, bất phân thắng bại, ngày khác tái chiến.” Nhìn chăm chú vào Phạm Hạo cùng Lương Yên, người áo xám kia đã mở miệng, ngữ thanh lời nói của hắn thật hòa hoãn, mỗi một âm sắc nói ra đều hết sức rõ ràng, cũng không hề mang theo nửa điểm phập phồng lo lắng hay tức giận.
Kì Minh Nguyệt nghe hắn mở miệng, không khỏi hướng Vô Hào ở phía sau nhìn liếc mắt một cái, trong mắt hắn vốn là một mảnh hư vô, trên mặt cũng luôn không mang theo chút tình cảm, lúc này nghe người nọ nói, nhưng lại hiện ra một tia thả lỏng, tựa hồ lời nói của người nọ cũng làm hắn nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Vô Hào cùng với người này chắc chắn có liên lụy, bằng không Vô Hào sẽ không vì nghe thấy hắn không cùng Phạm Hạo tranh chấp liền thả lỏng tâm thần. Nếu không phải quan tâm tới hắn, Vô Hào vốn giống như u hồn bình thường lại như thế nào lại lộ ra loại vẻ mặt này. Trong lòng đã có suy đoán, Kì Minh Nguyệt không hề cố gắng tìm tòi nghiên cứu biểu tình của Vô Hào nữa, lại quay về phía trong rừng nhìn lại.
Chỉ thấy Phạm Hạo đem Lương Yên đang bảo hộ ở trước người túm đến một bên, thần tình tức giận, trường kiếm trong tay cũng thu hồi về bên hông, sau khi đối người áo xám kia chắp tay, liền hướng tới Lương Yên một trận rống giận: “Ngươi cái tên ngu ngốc này! Chẳng lẽ là muốn tìm cái chết sao? Bảo ngươi đứng ở bên ngoài không được nhúng tay, nhưng ngươi lại làm gì? Vi phạm mệnh lệnh của ta, làm ra chuyện ngu xuẩn như thế! Ngươi chết, tâm ta có thể an ổn được sao?” Mới vừa rồi thấy Lương Yên lao tới, trong lòng hắn đó là cả kinh, suýt nữa ngay cả tim cũng muốn ngừng đập, quả thực không dám tưởng tượng nếu là y chết ở trước mặt hắn sẽ như thế nào.
“Thân là tả hộ vệ, che chở Lâu chủ vốn là chức trách của Lương Yên.” Đối với lời nói của Phạm Hạo, Lương Yên chỉ cúi đầu trả lời một câu như vậy.
“Tả hộ vệ cái con khỉ! Ngươi chết tiệt...” Phạm Hạo đối với câu trả lời của hắn, chỉ cảm thấy lửa giận trào dâng cuồn cuộn: “Một khi đã như vậy, hôm nay ta liền phế bỏ chức vụ tả hộ vệ của ngươi! Sau này không cho phép ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy! Theo ta lại đây!” Nói xong hắn đã đem Lương Yên kéo đến bên cạnh, lại hướng người áo xám kia nói: “Tại hạ Hỏa Sát Lâu Phạm Hạo, hôm nay thiếu một ân tình của ngươi, tạ ơn ngươi không tổn thương tính mạng tên ngu ngôc này, xin hỏi tục danh của các hạ.”
“Bách Lý Vong Trần.” Người áo xám sau một lúc lâu lặng im, mới chậm rãi thốt ra mấy từ này.
Phạm Hạo đối với hắn chắp tay, liền xoay người hướng phía ngoài rừng bước ra.
Lúc mang theo Lương Yên rời đi đi qua thân ảnh mặc y bào mầu tím ném lại một câu: “Đã có Ám Hoàng ở đây, nói vậy Hỏa Sát Lâu của ta cũng không cần nhiều chuyện, giao cho ngươi.”
Nhìn Phạm Hạo cùng Lương Yên rời đi, Kì Hủ Thiên ôm lấy người trong lồng ngực hướng đi vào trong rừng, người áo xám vẫn đứng ở trong đó, thấy mấy người đi vào trong rừng, ánh mắt nặng nề liền nhất thời dừng ở trên người một người trong số đó.
Thấy hắn chấp nhất với Vô Hào như thế, ánh mắt Kì Minh Nguyệt chợt lóe, tiếp theo lời nói lúc vừa rồi của hắn, thản nhiên nói: “Tung hoành ngàn dặm, quên mất trước kia... Quả thật là tên hay” nhìn lướt qua Vô Hào đang cúi đầu ở phía sau thần sắc khó phân biệt, hắn lại đối với người áo xám kia tiếp tục nói: “... Chỉ là không biết các hạ muốn tung hoành nơi nào, nghĩ muốn quên đi quá khứ trước kia, lại là quá khứ nào?”
Người áo xám kia chưa trả lời, hơi thở của Vô Hào đã trở lên rối loạn phập phồng, Kì Minh Nguyệt cũng đã cảm thấy được, nghiêng người nhìn Vô Hào, vừa muốn mở miệng, đã nghe ngữ thanh của Phụ Hoàng có chút lơ đãng sau khi ngẫm nghĩ tục danh của người nọ nói: “Bách Lý Vong Trần...... Bản tôn tựa hồ nhớ rõ, trong triều đình của An Dương một đời vương gia có họ kép là Bách Lý.”
__________ Hết chính văn chương thứ 95__________