Mục lục
Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: Tiếu Hồng Trần [NangBT]

“Sẽ xảy ra chuyện gì?” Kì Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt nhìn mảng huyết sắc loang lổ diễm lệ quá mức lại mang đầy điềm xấu kia, lông mày giãn ra, hỏi Vô Hào như vậy.

“Không biết.” Ngữ thanh bình thường, giống như đang nói đến chuyện của người khác, câu trả lời của Vô Hào vẫn như cũ không hề có cảm xúc, nhưng Kì Minh Nguyệt lại có thể từ trong giọng nói của y phát giác ra một tia mơ hồ không xác định.

Trong máu của Liên Sóc có độc, đó là chuyện chắc chắn, phản ứng của Vô Hào với chất độc kia lại không giống với người khác, chắc chắn là có quan hệ với thể chất cơ thể y, không biết năm xưa làm thế nào mà y lại trở thành bộ dánh như bây giờ. Đối với quá khứ của Vô Hào, Kì Minh Nguyệt thủy chung không muốn tùy tiện hỏi đến, có lẽ, trước tiên nên gửi một lá thư, xem phản ứng của Bách Lý Vong Trần đối với chuyện này thế nào.

Vô Hào vẫn đứng im lặng tại chỗ, Kì Minh Nguyệt cũng không nói gì, trong phòng không có một tiếng động, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Kì Hủ Thiên đẩy cửa phòng ra, liền thấy bộ dáng trầm tư của Kì Minh Nguyệt, lại liếc mắt nhìn Vô Hào, nhíu nhíu mày: “Bảo hắn mặc áo lại.” Vô Hào đi theo Minh Nhi thời gian cũng không ngắn, ngày thường không hiện thân cũng không nói làm gì, nhưng đứng trước mặt Minh Nhi như thế khiến cho hắn thấy rất chướng mắt.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Kì Minh Nguyệt ra hiệu cho Vô Hào, trong lúc y mặc áo lại, Kì Hủ Thiên cũng nhìn thấy những điểm huyết sắc khác thường trên người y, cũng không nói gì, lại quay sang chô tối nói một câu: “Ảnh Nhất.”

Giống như từ chỗ tối dần dần ngưng tụ thành thật thể dần dần hiện ra một người, Kì Hủ Thiên nói với ảnh nhất: “Sau này sự an toàn của Minh Nhi do ngươi phụ trách, vị trí hiện nay cảu ngươi do Ảnh Ngũ đảm nhiệm thay.” Trạng huống hiện tại của Vô Hào khó mà nói trước, để ở bên cạnh người Minh Nhi quá mức nguy hiểm.

“Từ từ.” Vô Hào đối với quyết định của Kì Hủ Thiên cũng không có phản ứng gì, Kì Minh Nguyệt lại gọi lại thân ảnh đang dần biến mất của Ảnh Nhất, nói với Kì Hủ Thiên: “Ta không cần ảnh vệ, Phụ Hoàng không cần phải làm vậy.”

“Trước mắt Vô Hào không thích hợp bảo hộ Minh Nhi.” Kì Hủ Thiên nói như vậy. Nhíu mày một cái, Kì Minh Nguyệt nhìn Ảnh Nhất, chậm rãi mở miệng nói với Kì Hủ Thiên: “Phụ Hoàng nghĩ rằng, khả năng của Minh Nguyệt, không đủ để tự bảo vệ mình?”

“Phụ Hoàng tin tưởng năng lực của Minh Nhi, nhưng nếu có việc ngoài ý muốn phát sinh, không có người ở bên cạnh, vẫn khiến ta lo lắng.” Kì Hủ Thiên ngữ thanh trở nên mềm nhẹ, đem Kì Minh Nguyệt kéo vào trong lòng, ôm lấy thân mình hắn: “Người của An Dương còn đang trốn trong cung, Minh Nhi nên cẩn thận mới được, Phụ Hoàng không muốn nhìn thấy bất cứ sơ xuất gì gây hại tới Minh Nhi.”

Kì Minh Nguyệt gật gật đầu, ôm lấy thắt lưng Kì Hủ Thiên, trong đôi mắt hạ thấp xuống hiện lên một đạo ánh sáng lạnh: “Nhưng Phụ Hoàng cũng nên biết, muốn bắt được con mồi, thì cần phải có mồi câu.” Ngẩng đầu, Kì Minh Nguyệt đối mặt với Kì Hủ Thiên, trong hai đôi mắt đối diện lưu chuyển cùng một loại thần sắc giống nhau, An Dương.

“Đi xuống đi.” Ra lệnh cho Ảnh Nhất xong Kì Hủ Thiên không nói gì nữa. Ảnh nhất lại biết, thái độ này của Bệ Hạ hiển nhiên là làm theo ý của Thái Tử Điện Hạ.

Đi theo Bệ Hạ đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mình Thái Tử Điện Hạ là đặc biệt. Ảnh Nhất lại giống như khi xuất hiện lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng tối.

Vô Hào đứng thẳng ở phía xa không hề động đậy. Tựa hồ là đang chờ mệnh lệnh của Kì Minh Nguyệt, cũng giống như linh hồn chưa hề tồn tại, chỉ còn lại thể xác. Quay sang nhìn y, Kì Minh Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một chút, buông Kì Hủ Thiên ra, đi tới cạnh bàn, cúi đầu viết mấy chữ, sau đó đưa qua: “Đem vật này giao cho Bách Lý Vong Trần của An Dương.”

Chỉ là một lá thư viết nhanh, hơn nữa cũng chưa niêm phong, Vô Hào nhìn lá thư ấy, thân hình vẫn đứng yên bất động, giống như hồn phách đã rời đi rất xa, Kì Minh Nguyệt cũng không nói lời nào, vẫn cầm lá thư đưa tới trước mặt y.

Một lúc lâu sau, Vô Hào rốt cục vươn tay ra, khóe môi khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì, nhận lấy lá thư.

“Tự tay giao cho Bách Lý Vong Trần.” Nhìn Vô Hào, Minh Nguyệt lại bổ sung thêm một câu, thấy thân ảnh của Vô Hào mở dần rồi biến mất hẳn mới yên tâm quay người đi vào. Trải qua từng ấy thời gian, Vô Hào đã có thể tiếp nhận lệnh đi tới An Dương của hắn, cũng không hỏi Bách Lý Vong Trần ở đâu đã rời đi, có thể thấy được y biết rất rõ thân phận của Bách Lý Vong Trần.

Tuy rằng vẫn còn do dự không muốn nhưng Vô Hào vẫn nhận lệnh đi An Dương, không biết là do lòng trung thành với hắn, hay là bởi vì thân mình đã trúng phải độc huyết, hay vẫn là …….. vẫn là bởi vì Bách Lý Vong Trần.

Thời tiết sau giờ ngọ (12h trưa) có chút nóng bức khó chịu, Kì Minh Nguyệt mở rộng vạt áo, nằm xuống chiếc giường nghỉ, nghiêng đầu hỏi Kì Hủ Thiên: “Có tin tức gì từ phía An Dương truyền tới không?” Lúc trước Phụ Hoàng từng nói, đã phái người tới An Dương điều tra, nhưng từ lúc đó cũng không thấy Phụ Hoàng nhắc tới nữa.

“Binh chiến với Liên Đồng càng ngày càng nghiêm trọng, không biết thế cục trước mắt có thể bảo trì bao lâu, bất quá An Dương Vương vẫn đang ở Thương Hách nhưng trong hoàng cung của An Dương một chút hoãn loạn cũng không có.” Kì Hủ Thiên vừa nói, đi tới cạnh giường, đưa tay tháo xuống phát quan trên đầu của Kì Minh Nguyệt, mái tóc bị bó buộc trên đầu liền chảy xuống, trải rộng trên gối, người nằm ở trên giường kia có chút bất ngờ, đôi mắt hẹp dài mang đầy ý hỏi nhìn về phía hắn.

“Nằm nghỉ một lát?” Nghiêng thân mình, Kì Minh Nguyệt nằm dịch vào phía trong để chừa ra một khoảng phía ngoài. “Không vội.” Kì Hủ Thiên đứng bên cạnh giường, cúi người xuống, khẽ hôn lên mái tóc đang trải rộng trên gối rồi tiếp tục hôn xuống, một đường hôn kéo dài tới vạt áo trước mặt.

Đưa tay đem vạt áo trước mặt mở rộng thêm một chút, Kì Hủ Thiên dời môi đi, đưa tay tiến vào trong, đầu tiên là thân hình thon dài, rồi tiến lên đến xương quai xanh, đầu ngón tay khẽ vuốt một chút, Kì Minh Nguyệt hơi hơi nâng lên đầu, ngước mắt nhìn người ở trước giường: “Phụ Hoàng còn chưa nói xong, tình hình An Dương trước mắt như thế nào?”

“Có người đa đem toàn bộ An Dương nắm trong tay, cho dù An Dương Vương không ở trong cung, mọi việc cũng vẫn đâu vào đấy hết sức gọn gàng, đã có lời đồn nói rằng An Dương Vương chỉ là một Hoàng Đế bù nhìn, người chân chính đứng ở phía sau chính là người đã giúp hắn đi lên ngôi vị Hoàng Đế.” Miệng nói như vậy, bàn tay Kì Hủ Thiên cũng không đình chỉ, ngón tay tham nhập vào trong vạt áo của Kì Minh Nguyệt bắt đầu di chuyển dần xuống, cho đến khi chạm vào hai hạt đậu nổi lên trước ngực, đầu ngón tay khẽ phẩy qua, nhìn ánh mắt Kì Minh Nguyệt phút chốc tối sầm lại.

“Phụ Hoàng tính toán làm như thế nào?” Cúi đầu liếc nhìn vạt áo gần như đã mở rộng hoàn toàn của mình, Kì Minh Nguyệt nhướn mày.

“Cái gì như thế nào?” Kì Hủ Thiên vén lên vạt áo của Kì Minh Nguyệt, hỏi như không có chuyện gì, trong ánh mắt lại mang đầy ý cười không chứa hảo ý: “Phụ Hoàng muốn làm như thế nào, Minh Nhi không phải đã biết rõ sao?” Bàn tay không ngừng mơn trớn trên cơ thể quần áo hỗn độn của Kì Minh Nguyệt, ngữ thanh Kì Hủ Thiên trầm thấp, lời nói lại ngập đầy ý trêu đùa ái muội.

Vẫn chưa ngăn cản động tác của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt vẫn tựa vào đầu giường như trước, phất qua mấy ngọn tóc trên người, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười: “Ý ta là chỉ Phụ Hoàng tính toán làm thế nào với An Dương?” Vài năm gần đây An Dương bất đầu có ý đồ với Thương Hách, nhiều năm như vậy, chắc chắn Phụ Hoàng đã có sự phòng bị. Theo sự hiểu biết của hắn đối với Phụ Hoàng, lại tính tính thời gian, không biết chừng đến lúc đó thiên hạ thực sự đại loạn cũng nên.

“Minh Nhi cũng không phải không phát hiện ra, lại còn hỏi ta làm gì, tới đúng thời cơ, nếu có kẻ không biết tự lượng sức mình, Thương Hách sẽ cấp cho hắn chút kinh hỉ là được.” Không chút để ý nói như vậy, Kì Hủ Thiên ngồi xuống cạnh giường nghỉ, ve vuốt lồng ngực vạt áo đang mở rộng của Kì Minh Nguyệt, cảm thụ cảm giác mà làn da phía dưới mang lại, như cũ trên môi vẫn mang ý cười, trong mắt lại thêm một chút lo lắng, thấp giọng nói: “Chỉ là Phụ Hoàng lo lắng, Minh Nhi lại có tính toán khác đối với An Dương.”

“Phụ Hoàng nên tin tưởng Minh Nguyệt.” Hơi nâng người lên, gối lên đùi của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú đôi mắt đang cúi xuống nhìn mình của Kì Hủ Thiên, một tay đưa lên quấn lấy mấy lọn tóc của y, nhớ tới lúc bị Liên Sóc đánh úp lại ở Xích Hi Điện mấy ngày trước nói: “Giống như hôm trước ở Xích Hi Điện vậy.”

“Cho tới bây giờ Phụ Hoàng chưa từng hoài nghi, chỉ là lo lắng, Minh Nhi cũng không đồng ý sao?” Bộ dáng Kì Hủ Thiên có chút ủy khuất, nói đến đây, một tay lại không ngừng di động trên người hắn, đôi môi khẽ nhếch lên rơi xuống đôi môi đang hé mở của Kì Minh Nguyệt, đầu lưỡi xẹt qua hai cánh môi mềm mại kia, tiếp tục nói: “Ngày ấy ở trong Xích Hi Điện, thấy Liên Sóc lao về phía Minh Nhi, Phụ Hoàng phải rất chịu đựng mới không ra tay.”

“Phụ Hoàng nếu tin tưởng Minh Nguyệt có thể ứng phó, thì ngay cả hành động sau đó cũng không cần làm.” Không phải oán giận, lại mang theo chút ý vui đùa, Kì Minh Nguyệt nói như vậy, hắn tất nhiên biết, tình cảm sâu đậm mà Phụ Hoàng dành cho hắn, muốn Phụ Hoàng ngồi yên mặc kệ an nguy của tự hồ là chuyện không thể.

“Chỉ là làm cho hắn đứng im để hắn chịu một chiêu của Minh Nhi thôi, ngay cả chuyện này Minh Nhi cũng muốn so đo?” Bàn tay từ trước ngực di chuyển xuống bên hông Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên thở dài: “Minh Nhi rõ ràng biết, Phụ Hoàng không thể nhìn ngươi bị một điểm nguy hiểm nào, Phụ Hoàng để cho Minh Nhi tự mình giải quyết, đã là cực hạn rồi.” Vẻ mặt vô tội nói như vậy, ngón tay lại không ngừng trêu chọc những điểm mẫn cảm trên người hắn, thân mình dưới bàn tay di động đột nhiên cứng đờ, Kì Hủ Thiên cúi đầu nhìn Kì Minh Nguyệt, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.

“Nếu vậy Minh Nguyệt xin đa tạ Phụ Hoàng.” Nâng tay lên ôm lấy vai Kì Hủ Thiên, kéo cho y cúi sát hơn một chút, Kì Minh Nguyệt mở miệng cắn một cái lên cánh môi đối diện: “Đây là phần thưởng cho Phụ Hoàng.” Ở vết cắn lại khẽ hôn vài cái, hai đôi môi dán lại với nhau, cùng với bàn tay Kì Hủ Thiên không ngừng ve vuốt trên cơ thể, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người dần dần nóng lên, vội vàng ngăn lại chiếc lưỡi đang càng lúc càng xâm nhập vào sâu trong miệng hắn. Phụ Hoàng muốn gì hắn không phải không biết, nhưng là lát nữa hắn còn có chuyện phải làm.

“Muộn chút nữa đi, lát nữa ta còn muốn đi tìm Liên Mộ Hi.” Đè lại bàn tay đang vỗ về chơi đùa giữa hai chân hắn, Kì Minh Nguyệt dời đôi môi mình ra nói.

“Mặc kệ Minh Nhi muốn hỏi hắn cái gì, cũng không nên tại ngay lúc này nói như thế với Phụ Hoàng, ngươi cho là bây giờ Phụ Hoàng còn có thể thả ngươi đi sao?” Kì Hủ Thiên đè lại thân mình đang muốn đứng lên của Kì Minh Nguyệt, liếm liếm môi, một tay hướng đến bên hông của hắn sờ soạng: “Đã gợi lên hưng trí của Phụ Hoàng rồi Minh Nhi lại nói với ta muốn đi tìm người khác, ân?”

“Minh Nhi có thể nhịn được? Phụ Hoàng cứ nghĩ ngươi cũng muốn ……..” Kéo nửa thân người phía trên hắn ôm vào trong lồng ngực, tiếp tục đè Kì Minh Nguyệt xuống, một tay tháo bỏ bạch khố dưới thân hắn, Kì Hủ Thiên nhìn dục vọng đã dựng thẳng lên của hắn phát ra vài tiếng cười tà: “Phụ Hoàng biết mà, Minh Nhi cũng sẽ không làm cho ta thất vọng.”



Kì Minh Nguyệt cúi đầu, nhìn y bào hỗn độn phía dưới, dục vọng không có gì che đậy lộ rõ ra bên ngoài, bất đắc dĩ thở dài. Kế hoạch luôn không cản nổi biến hóa, thủ đoạn khiêu tình của Phụ Hoàng luôn luôn làm cho hắn mất đi bình tĩnh, hoặc là nói, chính bởi vì là Phụ Hoàng, cho nên hắn mới khó có thể khống chế dục vọng của mình như vậy, xem ra chuyện hắn định làm sau buổi trưa nay lại phải dời lại rồi………..

“Lưu tổng quản!” Tựa vào lồng ngực Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt cao giọng hướng ra bên ngoài gọi một câu. “Thay ta đi Chiếu Hoa Điện thông báo, nói Minh Nguyệt có việc muộn một chút mới tới, nếu An Dương Vương tới tìm ta thì bảo hắn chờ ở trong điện.”

“Thần sẽ phân phó người đi làm, thỉnh Thái Tử Điện Hạ yên tâm cùng Bệ Hạ nghị sự.”

Giọng nói không có chút dao động của Lưu Dịch truyền tới, nhưng hàm ý trong lời nói đó lại làm cho Kì Minh Nguyệt bật cười, ngẩng đầu đối mặt với Kì Hủ Thiên, ngữ thanh mang theo chút ý trêu tức nói: “Phụ Hoàng cùng với ta nghị sự có phải quá mức thường xuyên hay không, có lẽ không lâu nữa các đại thần lại lo lắng đoán xem liệu có phải Thương Hách ta sắp xảy ra đại sự gì hay không.”

“Làm sao quá mức thường xuyên, Phụ Hoàng tới ba ngày rồi chưa được chạm vào Minh Nhi.” Giải khai vạt áo, mở rộng ra, Kì Hủ Thiên nhướn mày, hiển nhiên không cho là đúng. Kì Minh Nguyệt lại đối với câu nói của y phát ra một tiếng cười khẽ: “Mấy ngày gần đây, tuy rằng Phụ Hoàng chưa đi đến cùng, nhưng những chuyện khác cũng làm không ít, đây cũng coi như chưa chạm qua sao?” Nếu như nói tay chạm vào coi như đã làm, vậy thì mấy ngày này Phụ Hoàng “chạm” qua hắn cũng không ít a.

“Minh Nhi làm gì so đo nhiều như vậy.” Vừa nói, lấy ra hộp chứa Bạch Phù mà Kì Minh Nguyệt hết sức quen thuộc, Kì Hủ Thiên giơ giơ lên trước mặt hắn: “Minh Nhi có muốn tự mình làm hay không?” Ánh mắt ám muội, Kì Hủ Thiên cười đến vô cùng tà tứ, bộ dáng Minh Nhi tự mình đưa Bạch Phù vào trong, mang theo chút tùy ý, mang theo chút mị hoặc, còn có chút không kiên nhẫn, vì dục vọng khó nhịn mà nhíu mày, tất cả đều tạo nên sự mê hoặc chính y cũng không nhận ra.

“Nếu là Minh Nguyệt làm, thì sẽ không phải bôi ở trên người mình, mà nên ở nơi đó của Phụ Hoàng……..” Ôm lấy Kì Hủ Thiên, kéo hắn nằm đổ xuống giường, Kì Minh Nguyệt nằm ở bên cạnh hắn, một tay hướng về phía sau của Kì Hủ Thiên ấn xuống.

“Nếu lát nữa Minh Nhi còn có khí lực, Phụ Hoàng liền cho ngươi làm…….. Ngươi thấy thế nào?” Giọng nói thì thầm bên tai giống như đang câu dẫn: “Hay Minh Nhi không muốn?”

“Sao lại không muốn, đối với Phụ Hoàng ………. Minh Nguyệt có thể nói mong muốn đã lâu.” Kì Minh Nguyệt nói xong câu đó, liền bị kéo vào vòng ôm ấp quen thuộc, bàn tay đặt ở bên hông di chuyển xuống phía dưới, một tay đặt trên ngực, nhìn hình ảnh trước mắt, là đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Phụ Hoàng, hàm chứa tràn đầy tình ý cùng dục vọng làm cho hắn không khỏi hạ xuống đó mấy nụ hôn, chỉ cảm thấy cơ thể lại càng thêm nóng rực.

(H nhé)

Kì Hủ Thiên cảm nhận được sự thay đổi của hắn, nặng nề cười lên vài tiếng, xoay người xuống giường, giải khai đai lưng, nhìn bộ dáng Kì Minh Nguyệt dưới lớp quần áo hỗn độn, phần hạ thân loại không che đậy, nằm ở trên giường mỉm cười nhìn mình, không khỏi cúi người xuống, ở đầu núm vú phô bày hiển lộ ra khẽ cắn một ngụm: “Minh Nhi còn không mau chút?”

Kì Minh Nguyệt hiểu ý xoay người lại, mới hạ người cúi xuống, bỗng nhiên thấy cổ chân bị nắm lại, hai chân bị kéo xuống khỏi giường trúc, vừa mới đứng vững trên đất liền bị người phái sau chậm rãi kéo mở rộng ra. Kì Minh Nguyệt ngoái đầu nhìn lại: “Phụ Hoàng chính là không muốn cho ta lưu trữ lại chút thể lực?” Y theo tình hình trước mắt, cũng không thể một chốc một lát là xong.

Thấy Kì Minh Nguyệt quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt đối diện nhìn lại của Kì Hủ Thiên tràn ngập ý cười giảo hoạt: “Phụ Hoàng đã nói, chỉ cần Minh Nhi còn có khí lực thì lát nữa sẽ cho ngươi làm, Minh Nhi cũng đừng khiến Phụ Hoàng thất vọng a.”

Vén lên vạt áo phía dưới của Kì Minh Nguyệt, nhìn đôi chân thon dài trước mặt, một tay Kì Hủ Thiên nheÌ£ nhàng mÆ¡n trớn, đầu ngón tay vuốt doÌ£c theo chân hướng lên phía trên, đầu tiên là tiến ra phía trước tìm lấy duÌ£c voÌ£ng nóng rÆ°Ì£c kia, vỗ về chÆ¡i đùa vài cái: “Minh Nhi nhẫn thật vất vả a, có muốn PhuÌ£ Hoàng trước giúp ngÆ°Æ¡i ……..”

“Không cần, ta vẫn là thích cùng Phụ Hoàng cùng nhau.” Đánh gãy lời nói của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt quay đầu lại, tình niệm trong mắt làm cho Kì Hủ Thiên nhịn không được cúi người xuống ở trên môi y tàn sát bừa bãi một phen, lúc lâu sau mới liếm lếm môi, ánh mắt sáng quắc nhìn Kì Minh Nguyệt, mở ra hộp Bạch Phù: “Lời nói của Minh Nhi càng khiến cho Phụ Hoàng muốn n gươi, trong chốc lát nữa nếu không còn khí lực, cũng đừng trách Phụ Hoàng…………”

Kì Minh Nguyệt nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy giữa hai chân cùng viền mông không ngừng bị nhẹ nhàng xoa vuốt vỗ về, chờ đến khi hai bên mông bị tách ra, nghênh đón chính là xúc cảm hơi mát lạnh của Bạch Phù cùng một trận liếm hôn ẩm ướt nóng bỏng: “Phụ Hoàng?”

“Minh Nhi đừng nhúc nhích.” Kì Hủ Thiên mở rộng hai bên mông của hắn ra, nửa quỳ nhìn miệng cúc huyệt trước mặt, nhớ tới bộ dáng lúc nó nở rộ dưới thân mình, không khỏi lại đưa tay khẽ vuốt, rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua.

Cảm nhận được sự ướt át phía trong, lại nghĩ đến Phụ Hoàng đang làm những gì với mình khiến cho Kì Minh Nguyệt cảm thấy hạ thần càng trở nên nóng rực dựng đứng, ngữ thanh khàn khàn, hơi hơi quay đầu: “Phụ Hoàng nếu không nhanh một chút, Minh Nhi có thể sẽ muốn Phụ Hoàng trước đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK