Một hài tử nhu thuận như vậy ai có thể không thương? An quý phi luôn ôm y vào lòng, xướng ca dỗ y, Kỳ Minh Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn mẫu phi y, cái miệng nhỏ nhắn mang theo tiếu ý. (*)
Thời gian vừa qua, theo những lời các thị nữ nói chuyện với nhau, và An quý phi tự thuật lại về bản thân, về cơ bản Kỳ Minh Nguyệt đã hiểu được tình cảnh nơi đây.
Nơi này tên là Thương Hách, được xem như một trong các đại cường quốc đương thời, giáp xung quanh gồm nhiều tiểu quốc và hai cường quốc khác – An Dương ở phía bắc cùng với Liên Đồng ở phía nam, vì thế tạo thành thế chân vạc, trong lãnh thổ cả ba nước gần như không có chiến loạn, yên bình mấy đời.
Còn mẫu phi hắn tên là An Nhược Lam _ nữ nhi của An Viên tướng quân, mỹ nhân Thương Hách hoàng triều nổi tiếng ôn nhu điềm tĩnh, tri thư đạt lí, rất được Hoàng thượng sủng ái. Dưới tình hình Hoàng hậu Tương thị không con và không ra khỏi tẩm cung bao giờ, trong hậu cung có thể nói là được vinh sủng một thân, không ai bằng.
Về phần phụ hoàng y – Kỳ Hủ Thiên cũng được coi như minh quân đương thời, ngoại trừ tính khí thất thường, dáng vẻ phong lưu ra, cơ hồ không có gì có thể làm cho người khác chỉ trích, hành quân bày trận, khả năng mưu lược lại càng khiến người nể phục.
Nghe cung nữ lén đàm luận về phụ hoàng, đều là một mảnh ca công tụng đức, hết lời khen ngợi, Kỳ Minh Nguyệt phát hiện có chỗ kỳ quái, tất cả công tích đều là sau khi Kỳ Hủ Thiên lên ngôi vị hoàng đế, mà không nhắc đến chuyện trước khi lên đế vị, thân là hoàng tử phải có một vài chiến tích, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nhắc tới.
Không người nào biết? Hay không người nào dám nói?
Đến một ngày, có một cung nữ lanh mồm lanh miệng vô tình đã nhắc tới mấy chữ " Năm đó... quốc sư... ", mọi người lúc đó cả kinh sắc mặt mấy lần, nhớ tới ngày ấy có nhắc đến " Bách nhật yến " phải thỉnh quốc sư, y nhất thời mới minh bạch: Thương Hách quốc sư chính là nguyên nhân khiến cho mọi người hoảng loạn.
Mấy ngày sau, y không còn nhìn thấy người cung nữ kia nữa, mọi người không thể không cảnh giác.
Kỳ Minh Nguyệt tự nhiên biết, bất luận là triều đại quân chủ nào, quân vương cho dù trên mặt hỉ nộ như thế nào, cũng luôn luôn vô tình. Tuy các điện tần phi mặt mày ôn hòa, dịu ngoan, cũng không nhất định không hiểu thủ đoạn độc ác, tỷ như mẫu phi y...
Y biết rất nhiều nhưng không hề để ý tới, trong bức tường cung điện này, trước nhất tự bảo vệ mình mới là thượng sách.
Một ngày kia, An quý phi đưa y nhẹ đặt ở trên giường, đặt tay lên trán y, trong mắt sắc u sầu rất đậm.
" Mắt thấy trăm ngày buông xuống, hoàng nhi của ta sẽ nhìn thấy Quốc sư..." – nói tới đây, An Nhược Lam ngữ thanh run rẩy, thì thào nói nhỏ:
" Chỉ mong đừng gặp chuyện không may là được... "
Lại là Quốc sư, lần này thật đã làm cho Kỳ Minh Nguyệt chờ mong đến ngày bách nhật yến.
" Nương nương, Lưu tổng quản dẫn theo hai người tới, đang đứng chờ ở ngoài. " – Chỉ Lan thấp giọng tiến đến bẩm báo, ai cũng biết An quý phi thương yêu Nhị hoàng tử hết mực, phàm vào gian phòng này mọi người đều phải cẩn thận hơn so với ngày trước vài phần, quyết không thể quấy rầy Nhị hoàng tử nghỉ ngơi.
Lưu tổng quản mang người đến, tự nhiên là ý của hoàng thượng, An phi đứng dậy giúp Kỳ Minh Nguyệt mặc cái áo ngủ bằng gấm.
" Dẫn tới gian ngoài đi, ta lập tức sẽ tới. "
Hai thị nữ được dẫn đến bộ dạng cũng mới hơn mười tuổi, tên là Hồng Tụ và Oánh Nhiên. Hồng Tụ tính tình hoạt bát, hướng về phía Kỳ Minh Nguyệt nói chuyện không ngừng, may mắn nàng là người hiểu cái gì nên nói cái gì không nên, thập phần cơ trí nhu thuận. Oánh Nhiên trầm tĩnh ôn hòa, xử sự hữu độ, nói cũng không nhiều. Chuyện của hai nữ tử ôn nhu, cẩn trọng này rồi sẽ được tiết lộ trong những năm tháng chăm sóc Kỳ Minh Nguyệt.
An quý phi tất nhiên đối với hai người thập phần hài lòng, nhìn hoàng nhi ngày một thêm lớn lên, bách nhật chi kì cũng đang gần trước mắt.
Quả nhiên, càng đến gần bách nhật yến, người lui tới các điện cung càng cẩn thận, mọi người trầm mặc không nói, chỉ cúi đầu làm việc.
Đêm nay, cuối cùng Bách nhật yến mà Kỳ Minh Nguyệt mong mỏi đã đến. Ngưng Hi Các đã bận rộn từ sáng sớm. Tắm rửa xong, Oánh Nhiên mặc cho y một chiếc áo nhỏ màu lam có đính bạc, Hồng Tụ thì chải tóc cho y, An quý phi cung trang hoa phục trong người, càng lộ ra dung mạo như tranh, mẫu tử hai người chuẩn bị xong xuôi, quá ngọ liền đi đến Xích Hi Điện.
Phía trên đại điện văn võ bá quan theo thứ tự nhập tọa, hậu cung phi tần cũng án theo phẩm cấp cao thấp ngồi một bên, Kỳ Minh Nguyệt thậm chí thấy trong các phi tần còn có vài tên nam tử. Nhớ đến Hồng Tụ cũng từng đề cập qua, xem ra mấy tên nam tử đó là nam phi của phụ hoàng, phải biết căn bản nam sủng phẩm cấp quá thấp, không thể nào có khả năng tiến vào Xích Hi Điện, mà họ có thể ngồi tại đây, biểu tình ung dung như vậy, tất thân phận gia cảnh đều không thể khinh thường.
Hôm nay trừ Kỳ Minh Nguyệt ra, còn có Kỳ Mộ Thịnh _ người ra đời sớm hơn y một khắc.
Vô số lời bàn luận về Hoa thục phi đang ôm trong lòng Đại hoàng tử ngồi cách An quý phi không xa, y phục thạch lựu hồng óng ánh, càng tôn lên làn da trắng nõn, dung mạo diễm lệ cùng trang phục của nàng khiến người khác không thể không chú ý.
An quý phi mặc dù lần đầu tiên thấy nàng, cũng xem như quen biết thông thường, hướng nàng mỉm cười chào hỏi mới ngồi xuống.
Đến giờ lành, Kỳ Hủ Thiên rốt cục cũng xuất hiện, hắn đảo qua vị trí An quý phi cùng Hoa thục phi, bất mãn hướng Lưu tổng quản trách cứ:
" Lưu dịch a, tại sao hai vị ái phi lại tọa chỗ xa trẫm như vậy? "
Dựa theo tổ chế quản lý, vị trí tọa thứ vậy là ổn rồi, nhưng Lưu Dịch không nói gì thêm.
" Là tiểu nhân sơ sẩy, không biết bệ hạ... " – Hắn đương nhiên biết Hoàng thượng đang nghĩ gì.
Quả nhiên Kỳ Hủ Thiên ha hả cười một tiếng.
" Không bằng an vị bên cạnh trẫm, còn có hai vị hoàng nhi, trẫm cũng chưa có nhiều thời gian gặp được."
Kỳ Minh Nguyệt trong lòng thầm nghĩ, trong vòng trăm ngày, phụ hoàng y cũng chỉ gặp qua mặt y một lần khi y mới ra đời, xem ra hoàng tử cũng chẳng phải là đặc biệt, chẳng lẽ chi yến hôm nay còn có ý đồ gì khác?
Đang cân nhắc, An quý phi cùng Hoa thục phi đã tạ ơn ân điển, tự động ngồi xuống hai bên tả hữu Kỳ Hủ Thiên. Nhất thời thân cận nữ sắc, Kỳ Hủ Thiên đem hai người trêu chọc thoải mái không thôi, làm họ mặt ửng hồng vì ngượng.
Kỳ Hủ Thiên lại quay qua hai hài tử, nói một ít lời quan tâm, phân biệt ban thưởng từng vị hoàng tử Kim Sách và Ngọc Phù, sau đó liền chuyển trọng tâm câu chuyện:
" Tại sao quốc sư còn chưa đến? "
Kỳ Minh Nguyệt sớm chờ những lời này của hắn, lúc này đôi mắt nãy giờ giả vờ say ngủ liền chớp chớp, nhưng lập tức phát hiện ánh mắt phụ hoàng cố ý vô tình hướng y xẹt qua, "Chẳng lẽ hắn đang quan sát mình? " Thấy vậy, không dám chậm trễ liền bắt chước biểu tình của trẻ nhỏ, nét mặt bình thản hướng hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Kỳ Hủ Thiên sớm phát hiện đứa nhỏ này không giống với người thường, lúc này thấy y cười với mình hệt như Đại hoàng nhi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, cùng đôi mắt đang cực lực che giấu kia, lại toát ra một tia phiền muộn bất đắc dĩ.
Xem ra, quả thật Nhị hoàng tử không giống tầm thường.
Trong lòng suy nghĩ lưu chuyển, ngoài miệng vẫn tiếp tục hỏi:
" Chưa có ai đi thỉnh quốc sư sao? "
Kỳ Minh Nguyệt thấy hắn không chú ý mình nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, muốn giấu giếm được nam nhân này, cũng không phải là chuyện dễ.
" Làm phiền bệ hạ phí tâm, Đàm Vô đến chậm, xin bệ hạ tha tội! " – Đang nói là một lão giả cầm trong tay đằng trạng mộc quải, một thân màu xám, y bào rộng thùng thình, cùng với liên tử (*) cọ xát vào nhau gây ra âm thanh, bước đi nặng nề tiến đến thượng điện.
Nhìn kỹ lại, trên cổ chân ông ta không ngờ lại buộc một sợi xích lớn, dây xích trải ra không biết bắt đầu từ đâu mà dài đến tận đây.
" Quốc sư có tội gì, chỉ là muộn một lát thôi, trẫm đâu là là người so đo tính toán như thế? " – Kỳ Hủ Thiên vẫn như cũ tinh thần sung mãn, chỉ thị Lưu Dịch dẫn hắn nhập tọa.
" Bệ hạ thật là khoan hồng độ lượng, nếu không như thế, sao lưu lại tánh mạng cho Đàm Vô, chỉ là trên người chịu thêm xiềng xích bên trong mà thôi. "
" Xem ra quốc sư muốn cảm tạ trẫm? " – Kỳ Hủ Thiên cầm chén rượu, chậm rãi thưởng thức chất lỏng trong chén, thản nhiên hỏi.
Đàm Vô đứng dậy, nâng trường liên(*) lên.
" Thử liên ngày thường chỉ có thể để Đàm Vô tự do hành động ở trong phòng, hôm nay mới phát hiện thì ra nó được chế tạo xảo diệu như vậy, lại có thể men theo cơ quan trong tường mà kéo đến đây. Đàm Vô là cảm tạ bệ hạ thánh ân, đã để cho ta có thể thấy được diện mạo của dị tinh hàng thế. "
Kỳ Hủ Thiên hạ chung rượu trong tay xuống, giấu giếm thanh sắc:
" Quốc sư nói vậy là có ý gì? "
" Tự hai mươi năm trước bệ hạ được hạ sinh, Đàm Vô tính ra bệ hạ mệnh cách, tiên đế giận dữ, đày ta vào địa cung, cho tới bây giờ, bệ hạ đăng cơ, Đàm Vô bốn năm qua mang theo tỏa liên trong người, tất cả những điều đó đều bởi vì một câu nói năm đó, hôm nay Đàm Vô không thể không hỏi, lời nói ngày đó có từng ứng nghiệm? " – Lão giả vịn đằng trượng, trên mặt lộ ra một tia đen tối vui vẻ.
Xích Hi Điện nhất thời một mảnh quỷ dị yên tĩnh, năm ấy chuyện đó rất nhiều người không rõ, nhưng cũng hiểu được, việc này trong cung được coi là kiêng kỵ, ai cũng không thể nói. Hôm nay, đủ mặt bách quan, Hoàng thượng lại thỉnh quốc sư đến làm cho hắn nói ra những chuyện cũ, không biết đây là bệ hạ cố ý làm vậy, hay quốc sư không muốn sống chăng?
Kỳ Minh Nguyệt thầm nghĩ, nguyên lai Kỳ Hủ Thiên và câu chuyện xưa năm đó cùng quốc sư có liên quan, vì thế được giữ kín như bưng, xem ra việc này tịnh không đơn giản.
Chỉ thấy Kỳ Hủ Thiên khép hờ hai mắt suy nghĩ, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, trong mắt nhuệ khí lộ vẻ cuồng bạo vương giả, mang theo hàn băng ý thổi quét toàn bộ Xích Hi Điện. Không người nào dám mảy may cử động, ai cũng căng thẳng, ước rằng mình không ở trong điện lúc này. Kỳ Minh Nguyệt lại chăm chú nhìn hắn, chỉ thấy hàn ý lạnh lẽo.
" Đàm Vô, trẫm cho ngươi sống đến hôm nay, không phải để nghe ngươi nói lời vô nghĩa."
Thanh âm trầm lãnh, không hề che giấu sát ý mang theo.
" Xem ra Đàm Vô vẫn chưa vọng ngôn a... " – Như nghe ra manh mối trong lời nói của Kỳ Hủ Thiên, hắn cúi đầu thở dài
" Đàm Vô sống ở hậu thế cũng đã hàng chục năm, chẳng lẽ chính vì thốt ra câu nói kia đã tạo nên Thương Hách đế hôm nay? " – Giống như tự hỏi bản thân, hắn ngẩng đầu nhìn trời – " Không biết hôm nay lời nói của Đàm Vô lại tạo thành loại tương lai nào a? "
Lời nói run rẩy, như phảng phất một ám chỉ không may nào đó, đè nén hơi thở, Kỳ Hủ Thiên cuối cùng nhướn mày:
" Hôm nay trẫm thỉnh quốc sư tới, là muốn thỉnh quốc sư tứ phúc cho hoàng nhi. "
Bất luận ngữ điệu của Đàm Vô có châm chọc như thế nào, Kỳ Hủ Thiên vẫn như trước xưng quốc sư, có thể thấy hắn đối với Đàm Vô rất bận tậm và có sự đo lường tính toán, cũng khả lường trước, năm đó lời nói của quốc sư tất nhiên đã ứng nghiệm, vì thế Kỳ Minh Nguyệt càng tò mò hơn " Rốt cuộc thì hai mươi năm trước Đàm Vô đã nói cái gì? Hôm nay, hắn lại có lời gì muốn nói?."
Đàm Vô cười khẽ: " Cho dù bệ hạ không triệu kiến, Đàm Vô cũng thỉnh cầu gặp bệ hạ. "
" Hử? " – Tựa hồ có dự cảm nào đó, Kỳ Hủ Thiên nhìn về phía Kỳ Minh Nguyệt đang trong lòng An phi, hướng Đàm Vô nói: " Quốc sư có chuyện mời nói. "
Đàm Vô đứng ở tiền điện, ở trước mặt mọi người hướng về phía Kỳ Hủ Thiên quỳ xuống hành lễ.
Mọi người thập phần khó hiểu, Quốc sư cũng không tất phải hướng quân vương hành đại lễ, Đàm Vô hành động như vậy không biết ý gì. Vẫn tư thế quỳ lạy, ngẩng đầu hướng Kỳ Hủ Thiên nhìn lại.
" Những ngày gần đây đêm xem hiện tượng thiên văn, Đàm Vô phát hiện dị tinh (*), không hiểu từ nơi nào đến, đang tiến đến từ từ... song, ngày tháng còn dài, nếu cứ tiếp tục, đế tinh sẽ có chỗ dựa... "
Kỳ Hủ Thiên ngắt lời của hắn, không chút nào thèm để ý:
" Thì tính sao? "
Đàm Vô lúc này mới phun ra mấy câu sấm sét:
" Dị tinh này số đã định trước sẽ có khả năng xoay chuyển thiên hạ! Thí mẫu chi mệnh (*)! Giáng xuống thế gian nhất định sẽ vô hậu! Mà nó, lúc này chính là đang ở trong điện, là do trăm ngày trước được sinh ra! "
Hắn mỗi câu đều làm cho người ta nín thở, vài câu cuối cùng lại càng làm cho người ta hít một hơi. Nói như thế, khác nào hai vị hoàng tử trong đó có một người là dị tinh hàng thế?!
Kỳ Minh Nguyệt nhìn Đàm Vô, ánh mắt vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh, trong lòng lại cảm thấy có chút phức tạp, " Xem ra theo như lời hắn nói mình chính là dị tinh? " – xoay chuyển thiên hạ y chưa dám nói tới, không có con cháu – điểm này quả thực cũng thập phần trùng khớp với những gì Địch Nhĩ nói, còn như thí mẫu chi mệnh... Phát hiện mẫu phi sau khi nghe được thì run rẩy, y không khỏi bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi.
Nói xong, Đàm Vô lại hành lễ, giống như hắn mới vừa nói những lời bình thường, thần sắc bình thản nói:
" Những gì cần nói đã nói xong, Đàm Vô cầu bệ hạ thành toàn. "
Kỳ Hủ Thiên nghe xong những lời đó, chưa từng có chút động tĩnh, cho đến khi Đàm Vô cầu tử, mới thản nhiên gật đầu.
" Ngươi đi đi. "
Trong điện thượng yên tĩnh, lại vang lên âm thanh va chạm lạnh buốt của tỏa liên, không ai để ý đến quốc sư, mọi người chỉ đăm chiêu nhìn hai vị hoàng tử.
Kỳ Hủ Thiên cầm lên một chén rượu, động tác tao nhã đem chén ngọc đưa lên môi, nhìn thần sắc mọi người, hừ lạnh một tiếng:
" Chuyện hôm nay, các khanh nghĩ như thế nào? "
" Bọn thần không dám tự phỏng đoán, mong bệ hạ minh xét! "
" Ngày mai, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử di cư qua Tử Hà Cung, do trẫm tự mình dạy dỗ. "
Khi Kỳ Hủ Thiên sắp sửa rời khỏi, thì vô tình ánh mắt của Kỳ Minh Nguyệt và hắn chạm nhau, bất đắc dĩ y phát hiện mình đã sắp sửa kết thúc quãng thời gian bình yên sinh sống.
================================================
(*) tiếu ý: tia cười
(*) trường liên: dây xích dài
(*) tỏa liên: xiềng xích
(*) thí mẫu chi mệnh: giết chết mẫu thân
(*) dị tinh: ngôi sao lạ