Trong đế cung yên bình tĩnh lặng, vẫn theo thường lệ, đủ loại quan lại theo thứ tự tiến vào đại điện, chờ quân vương giá lâm, bắt đầu lâm triều nghị sự.
Vẫn giống như trước, Lưu tổng quản mặt không chút thay đổi đứng ở một bên gần vương tọa, trên mặt không hề có chút biểu tình nào, hơi hơi cúi đầu suy nghĩ, không biết là suy nghĩ cái gì, cho đến khi Kì Hủ Thiên chậm rãi đi ra, hai người nhìn nhau, Lưu tổng quản khom người đón chào, miệng nói lời chúc quen thuộc, trong mắt đã ngầm đưa ra nào đó ý bảo, Kì Hủ Thiên khẽ gật đầu, bên miệng nổi lên nụ cười nhẹ đầy thâm ý, ngồi vào trong vương tọa.
“Các vị ái khanh hãy bình thân, hôm nay có chuyện gì khải tấu?” Tùy ý vung tay lên, Kì Hủ Thiên không chút để ý bưng lên tách trà ở bên cạnh.
Không biết bệ hạ hôm nay tâm trạng như thế nào, các đại thần cũng không dám nói nhiều lắm, chỉ đem vài việc nóng lòng cần xử lý tấu lên, sau khi nhận được thánh ý, liền lui ở một bên, không ai nói thêm một tiếng nào.
Không khí trên triều có chút quái dị, các đại thần tựa hồ muốn nói lại thôi, lại cố kị phản ứng của người trên tòa thượng, không biết hôm nay nên hay không nên đề đặt vấn đề, Kì Hủ Thiên cúi đầu suy nghĩ, nhìn lá trà màu xanh nhạt trổi nổi trong tách trà, môi khẽ nhếch lên, đảo qua thần sắc của các vị thần tử ở phía dưới, nhìn như lơ đãng nói: “Bên ngoài tuyết rơi càng lớn, nếu vô sự muốn tấu, các khanh liền sớm đi trở về đi, trầm nhớ Tam hoàng nhi không lâu nữa là tới sinh nhật, cũng nên tìm người lo liệu chuẩn bị a.”
Nghe được những lời này của bệ hạ, mấy vị đại thần ánh mắt sáng ngời, liếc mắt ra ý cho nhau một phen, lập tức có người tiến lên trước một bước, đối quân vương trên tòa thượng nói: “Sinh nhật của Tam điện hạ tất nhiên là việc đáng mừng, bệ hạ nếu muốn tìm người lo liệu, chúng thần nguyện vì bệ hạ phân ưu.”
“Khó được Tiểu tam nhi được lòng người như thế, xem ra trẫm cũng không tất lo lắng, không biết Lý khanh tính toán chuẩn bị mở việc này như thế nào?” Kì Hủ Thiên buông tách trà trong tay xuống, bộ dáng tựa hồ có chút cảm thấy hứng thú.
Thần tử ở phía dưới thấy vậy, đều nhẹ nhàng thở ra, xem ra hôm nay thật là một ngày thích hợp, nên đem việc này cấp nói ra, vị đại thần họ Lý kia cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, tiếp tục mở miệng nói: “Bệ hạ, thần cảm thấy được, Tam điện hạ bề ngoài xinh đẹp xuất chúng, lại được bệ hạ yêu thích, không bằng nhân sinh nhật …” Nói đến đây, hắn ngừng lại, trộm liếc mắt dò xét sắc mặt của quân vương, thấy hắn thần sắc bất động, trên mặt bình tĩnh hỉ giận khó phân biệt, nghĩ đến chuyện chính mình phải đề xuất, không biết có thể hay không phạm vào cấm kị của người trên tòa thượng, trong lòng cư nhiên nhất thời không dám tiếp tục mở miệng nói.
“Không bằng như thế nào?” Kì Hủ Thiên nhướn mày, nhấp một ngụm nước trà, mở miệng hỏi.
“Bệ hạ, ý của Lý đại nhân muốn nói, nếu Tam điện hạ đã sắp trưởng thành, không bằng nhân cơ hội này, thương thảo việc lập trữ (lập thái tử).” Một bên có người tiến lên, nói tiếp theo lời nói của vị Lý đại nhân kia, cũng thông minh không nói thẳng là để cho Tam điện hạ lập vi thái tử, mà lại nói vòng quanh qua, một phen ám chỉ, e sợ cho tự tiện đưa ra việc này sẽ chọc giận vị quân vương thiện biến khó dò kia.
Cẩn thận ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thương Hách Đế tựa vào trong vương tọa, từ lúc bọn họ nói xong những lời nói này, trên mặt cũng chưa từng động quá thanh sắc, nhìn không ra có hay không vì những lời này mà trong lòng sinh ra tức giận, nhưng lại nhắm mắt suy nghĩ, vẫn chưa mở miệng, bên môi gợi lên độ cung như có như không, không khí nặng nề nhất thời làm cho người ta trong lòng cả kinh.
Từ xưa đến nay, lập trữ tuy là việc cực kỳ trọng yếu, nhưng ở một vị đế vương đang lúc quyền lực lên đến đỉnh, tùy tiện đưa ra việc lập trữ, thật là dễ dàng làm quân vương tức giận, theo thái độ của bệ hạ đối với mấy vị hoàng tử cũng chẳng mấy quan tâm liền có thể nhìn ra, bệ hạ tựa hồ cũng không vội vã lập thái tử, đối với chuyện đem ngôi vị hoàng đế giao cho người khác cũng không có hứng thú.
Đột nhiên, nhớ tới những lời nghe đồn, năm đó bàn tay của bệ hạ là như thế nào thí sát, lại là như thế nào tiếp nhận ngôi vị hoàng đế từ trong tay tiên hoàng, vị đại thần mới rồi mở miệng nhất thời trong lòng nhảy lên lo lắng, tim đập thùm thụp, một thân toát ra mồ hôi lạnh.
Đều là vàng bạc hại người! Nếu không bị châu báu tiền tài làm mờ mắt, bọn họ lại như thế nào hội quên đi những điều này, thủ đoạn của bệ hạ, thái độ làm người của bệ hạ, còn có bệ hạ năm đó làm việc ra sao, này không phải rõ ràng, việc lập trữ chỉ có thể từ miệng bệ hạ nói ra sao!
Nghĩ đến đây, hai vị đại thần thoáng chốc thay đổi sắc mặt, cúi đầu, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, tại đây trong đại điện có ấm lô ấm áp như mùa xuân lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, đúng là không có nửa điểm dũng khí ngẩng đầu nhìn sắc mặt quân chủ trên tòa thượng.
Những vị đại thần vốn là đối với việc này cũng không tán thành lúc này đã có chút vui sướng khi người gặp họa, đứng ở một bên, chỉ chờ bệ hạ lên tiếng.
Một trận yên tĩnh khiến người khác hít thở không thông qua đi, ngữ thanh thâm trầm lại từ phía trên truyền đến: “Xem ra các khanh đều đang thay trẫm sốt ruột việc lập trữ…”
Lời nói thong thả mà trầm thấp ở trong đại điện lặng im không tiếng động khiến nổi lên từng đợt tiếng vọng, văn võ bá quan mỗi người cúi đầu, đứng ở chỗ cũ, không dám nói tiếp, lúc này nghe ngữ khí của bệ hạ, tuy là vững vàng không mang theo khác thường, nhưng ai không biết, Thương Hách quân vương từ trước đến nay lấy tính tình thiện biến mà nổi tiếng, thượng một khắc còn đang mỉm cười đối với ngươi nói chuyện, ngay sau đó liền không biết sẽ như thế nào, lúc này bệ hạ tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng ai biết được trong chốc lát liệu có nổi giận hay không?
“Bệ hạ, việc lập trữ là việc lớn của quốc gia, thần nghĩ bệ hạ nên đồng ý sớm ngày lo việc chọn người làm thái tử.
Ngay lúc cảm xúc của quần thần khẩn trương, thời điểm đều im lặng không nói, lại nghe thấy có người nói thẳng như thế, ngẩng đầu nhìn thấy, Lưu tổng quản khom mình đứng ở bên cạnh bệ hạ, lời vừa rồi đúng là do hắn nói.
“Lưu Dịch a, ngươi cũng hiểu được trẫm nên sớm ngày lập trữ?”
“Thần nghĩ đến, Thương Hách có bệ hạ vi quân, có chúng ta vi thần, bây giờ cũng nên là thời điểm lập hiền vi trữ (có bệ hạ làm vua, có chúng ta làm thần tử, giờ cũng là thời điểm tốt để lập người hiền tài đức làm thái tử), làm yên lòng dân, ổn định xã tắc.” Lời nói không nhanh không chậm, giống như vẻ mặt trên mặt hắn, không hề gợn chút phong ba nào, nhưng lời nói của hắn lại làm cho mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Lưu tổng quản không dễ dàng mở miệng, nhưng mỗi khi đã mở miệng nói ra nghị sự, liền rất ít khi bệ hạ không tiếp nhận, như thế xem ra, hôm nay đề ra việc lập trữ nói không chừng có thể quyết định.
“Như vậy, các khanh nghĩ xem, vị hoàng tử nào có thể đảm đương được? Có thể lập làm thái tử?” Kì Hủ Thiên lại buông chén trà trong tay xuống, đảo qua thần sắc phía dưới của mọi người, độ cung bên môi lại dương thêm vài phần, trong mắt duệ quang hiện lên, nhìn giống như chỉ là tùy ý mở miệng hỏi.
“Như lời nói lúc trước của thần, Tam điện hạ vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng, tính tình thẳng thắn, lại được bệ hạ yêu thích, thần nghĩ đến ứng với lập Tam điện hạ làm thái tử.”
“Lời ấy sai rồi, Lý đại nhân, Tam điện hạ mặc dù vẻ ngoài xinh đẹp bất phàm, nhưng trị quốc đâu phải là bằng vào vẻ ngoài xinh đẹp liền có thể đảm nhiệm việc, nếu phải lập trữ, giống như trong lời nói của Lưu tổng quản, chọn người hiền mà đưa lên.” Cái gì mà tính tình thẳng thắn, trong cung người nào không biết, tam hoàng tử Kì Liên Sóc lời nói và việc làm không cố kỵ, ỷ vào bệ hạ tin một bề, làm việc không còn nghi lễ, như thế nào có thể nhận được thái tử vị, nếu Thương Hách thực rơi xuống trong tay hắn, chỉ sợ không quá vài năm liền phải suy sụp.
“Bệ hạ, thần nghĩ đến, Ngũ điện hạ cũng có thể xem xét, luận văn thư luận tính tình, cũng không kém với Tam điện hạ, nếu phải chọn người hiền, ngũ điện hạ so với Tam điện hạ thích hợp hơn.”
“Nói gì vậy? Tam điện hạ làm sao không thích hợp? Ngươi nhưng thật ra nói cho ta nghe một chút đi!”
“Hừ! Tam hoàng tử ở trong cung đã làm gì chẳng lẽ Lý đại nhân không biết? Thu tiền tài của người khác ngươi sẽ tin lời nói bậy, đem đại sự của xã tắc đặt xuống đất sao?! Tam hoàng tử hắn......”
Nghe được phía dưới ngươi một lời ta một ngữ tranh luận, trong nhãn mâu Kì Hủ Thiên xuất hiện một tia cười quỷ bí, trên mặt lại trầm xuống dưới, trong miệng thản nhiên nói: “Được rồi, trên triều mà cãi nhau còn ra thể thống gì.”
Nghe một câu nói như thế, các đại thần đang cãi nhau hỗn loạn thành một đoàn đột nhiên tĩnh lặng hẳn, thấy sắc mặt bệ hạ không vui, đều im bặt lại.
“Trẫm chính là hỏi các ngươi một câu, các khanh lại tranh chấp không ngớt như thế này, không bằng để cho trẫm quyết định, Tiểu Tam nhi cùng Tiểu Ngũ cũng không sai, các vị hoàng nhi khác mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là không thể đoạt đi cơ hội của bọn họ, nếu phải lập trữ, đó là việc cùng thiết thân của bọn chúng tương quan, không bằng hỏi một chút ý tứ của bọn họ.” Kì Hủ Thiên ngồi ở trong long ỷ, lời vừa nói ra, liền đưa tới một trận ong ong thấp giọng nghị luận, nhìn phản ứng của các đại thần, ý cười của hắn lại càng rõ ràng vài phần, mang theo vẻ có vài phần hứng thú, hơi hơi ngẩng đầu phân phó nói: “Người đâu! Đi đem mấy vị hoàng tử tuyên đến thượng điện!”
Chờ Tam hoàng tử Kì Liên Sóc, Ngũ hoàng tử Kì Trung Ly, Lục hoàng tử Kì Tử Dục, Thất hoàng tử Kì Nghiêu Vũ, mấy vị hoàng tử đều đã đứng ở điện thượng, các đại thần nhìn mấy vị hoàng tử mỗi người tướng mạo bất phàm khí chất xuất chúng, trong lúc nhất thời cũng khó nói ra ai thích hợp nhận lấy thái tử vị hơn.
Trong mấy vị hoàng tử, trừ bỏ Cửu hoàng tử tang thân trong biển lửa, liền chỉ có hai vị hoàng tử đứng đầu không ở trong đó, nhớ tới Nhị hoàng tử biến mất trong cung, các đại thần liền một trận thổn thức. Bọn họ do nhớ rõ phong thái năm đó của Nhị hoàng tử, nếu hôm nay có y ở đây lúc này, đám thần tử bọn họ cũng không vì việc lập trữ mà tranh luận không ngớt.
Dưới đáy lòng thở dài một tiếng, nhìn thấy Tam hoàng tử Kì Liên Sóc khuôn mặt hàm chứa ý cười, nhớ tới bệ hạ đối hắn yêu thích, vài vị cựu thần đều đang lo lắng, nếu bệ hạ quả thực nhất thời hứng khởi, lập Tam hoàng tử làm thái tử thì làm sao tốt?
Bệ hạ từ trước đến nay duy ngã độc tôn, khí phách vương giả ở trên người y tựa hồ càng trở nên rõ ràng, chỉ cần y đưa ra quyết định, không người dám phản đối, mà trên thực tế, chỉ cần là bệ hạ quyết định, liền không hề có sai lầm, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng, bệ hạ là có dụng ý khác, bọn họ thân là thần tử cũng không dám phản đối.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng! Cấp phụ hoàng thỉnh an!” Kì Liên Sóc đứng ở trong một đám hoàng tử, thần sắc thoải mái nhất, nhìn không ra chút khẩn trương: “Nghe nói phụ hoàng là vì chuyện lập trữ cho gọi nhi thần đến đây?”
“Cũng không phải là tìm một mình Tiểu tam nhi, ngươi không thấy mấy vị hoàng đệ của ngươi cũng đều ở bên cạnh sao, trẫm là muốn từ trong các ngươi lựa chọn một người lập vi thái tử, không biết Tam hoàng nhi có ý nghĩ gì?” Mỉm cười nhìn thiếu niên đứng ở trong điện dấu diếm khiếp ý, Kì Hủ Thiên ngữ thanh nhu hòa nhẹ giọng hỏi.
“Nghe thấy phụ hoàng tuyên triệu nhi thần, nhi thần rất cao hứng, nhất thời không chú ý tới mấy vị hoàng đệ cũng đã ở nơi này, phụ hoàng thứ tội” Kì Liên Sóc cười hắc hắc, thuận thuận vuốt sợi tóc ở bên tai, nghiêng người đánh giá mấy vị hoàng đệ đang đứng thẳng ở bên cạnh, lại ngẩng đầu nhu thuận trả lời:” Việc lập trữ tự nhiên là phụ hoàng làm chủ, nhi thần không có ý kiến gì, chỉ biết là người phụ hoàng tuyển nhất định sẽ không sai.”
Mấy vị hoàng tử còn lại trước tiên thủ lễ, nghe thấy câu hỏi của phụ hoàng với Tam Hoàng huynh, lại một đám cúi đầu xuống, bên tai nghe được phụ hoàng cười khẽ, nghĩ đến hôm nay là vi lập trữ mà đứng ở chỗ này, trong lòng không biết là tư vị gì, nếu phụ hoàng đã sớm hướng vào Tam Hoàng huynh, bọn họ cần gì phải tới đây.
“Không sai, trẫm trong lòng đã chọn được người, mấy vị hoàng nhi không bằng thử đoán xem, trẫm tính toán lập ai làm thái tử.” Trên mặt ý cười chưa giảm, Kì Hủ Thiên quan sát thần sắc trên mặt các vị thần tử phía dưới cùng mấy vị hoàng tử, nhìn đến Kì Liên Sóc trong mắt xẹt qua một đạo vui sướng không dấu được, ý cười bên môi Kì Hủ Thiên lại thâm sâu vài phần, lại hơn chút lãnh ý không thể phát hiện.
Nghe được lời ấy của bệ hạ, đám thần tử có người vui mừng có người ưu tư, tình thế trước mắt, rõ ràng Tam hoàng tử là đáng chú ý nhất, Ngũ hoàng tử mặc dù cũng được, đáng tiếc thái độ làm người quá mức ôn nhã, không bằng vị Tam hoàng tử này hiểu được cách làm bệ hạ vui, lại không thích tranh chấp, trừ bỏ hắn, còn lại hai vị hoàng tử đều quá nhỏ, nhìn không ra tư chất đặc biệt, không được bệ hạ chú ý, như thế, người bệ hạ hướng vào liền chỉ có Tam hoàng tử.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều hướng tới Kì Liên Sóc, bao hàm các loại hàm nghĩa, nhưng ánh mắt sáng quắc đã làm cho Kì Liên Sóc có chút lâng lâng lên, ý trong lời nói của phụ hoàng còn phải đoán sao? Những năm gần đây, ai không biết hắn – Tam hoàng tử Kì Liên Sóc – là hoàng tử được sủng ái nhất, trừ bỏ chưa từng giống như Nhị hoàng huynh Kì Minh Nguyệt lúc trước bình thường vào ở trong Huyễn thiên điện, còn lại còn không phải muốn cái gì có cái đó a.
Tuy rằng vẫn chú ý người đoạt đi sủng ái quan tâm của Phụ hoàng – Nhị hoàng huynh, nhưng hắn đã sớm biến mất khỏi cung, nói không chính xác đã chịu liên lụy của vị mẫu thân An quý phi, bị phụ hoàng nhanh chóng bỏ quên, lúc này nơi đây, rốt cuộc không ai có thể cản trở hắn đi lên thái tử vị, trước khi mẫu phi chết liền đã sớm muốn hắn lòng phụ hoàng nhiều một chút, hiện giờ xem ra quả nhiên chưa hề sai.
Cố gắng khắc chế để trên vẻ mặt nghiêm trang không hiện lên vẻ vui sướng, Kì Liên Sóc mở miệng đáp: “Ai có thể đoán được tâm ý của phụ hoàng, nhi thần chỉ để ý nghe lệnh người, bất luận phụ hoàng lập người nào vi thái tử, nhi thần cũng sẽ không có dị nghị.”
Kỳ Trung Ly đứng ở một bên gật gật đầu, Kì Tử Dục cùng Kì Nghiêu Vũ mới chín tuổi, cũng không biết nên nói gì, nếu phụ hoàng đã có chủ ý thì liền nghe theo, cũng cùng nhau gật đầu.
Các đại thần tự nhiên không dám vọng ngôn, chờ bệ hạ mở miệng, trên đại điện lần thứ hai rơi vào yên lặng, chỉ chốc lát, lại nghe đến một câu ngữ thanh từ phía trên truyền đến.
“Thức dậy đã muộn, phụ hoàng lại không đợi ta.” Lời nói mang theo chút trách móc, ngữ thanh dễ nghe đến cực điểm, tại đây trong triều đình đột ngột lên tiếng, là từng lời nói tùy ý, lại không ai cảm thấy hắn thất lễ, chính là bị ngữ thanh giống như mang theo vận luật hấp dẫn, sau khi định thần lại, bừng tỉnh ý trong lời nói, tất cả mọi người đều cả kinh.
Ngẩng đầu nhìn lại, trong mùi hương thoảng thoảng vấn vít sương sớm mỏng manh, thiếu niên vạt áo nhẹ bay, thản nhiên tiêu sái bước chân tiến đến bên cạnh hoàng tọa, cử chỉ chây lười, thần thái trong đôi mắt lại như trăng lạnh bàn sáng ngời trong không trung, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười như có như không giống như tia nắng ban mai vào đông, làm cho người ta nhịn không được lâm vào trong đó, chỉ biết nhìn thân ảnh phong tư vô song kia, như bị nhiếp đi tâm thần.
“Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt!” Không biết là ai ở lúc hoảng hốt sợ hãi than một tiếng, vốn là ngữ thanh tự nói cho mình nghe ở trên triều lại như khơi dậy tiếng vang giống như cự thạch va vào nhau
Kì Liên Sóc khẽ nhếch miệng, nhìn thân ảnh đứng ở một bên thoáng chốc sửng sờ ở tại chỗ, vẻ vui sướng lúc trước vẫn chưa tan hết, trên mặt đã phiếm ra màu xanh trắng.
—– Hết chính văn chương 61 —–