Liên hôn hai nước xem như đã định, mặc dù do chiến sự mà gác lại lễ nghi nhưng trên thực tế, Thấm Vũ đã là phò mã Thương Hách, công chúa Ngưng Lộ tuy cũng tính toán gả đến Liên Đồng mà nay lại còn ở trong cung, hai người xem như đều là người Thương Hách. Thấm Vũ vừa hành sự tùy ý lại có chừng mực đem quốc sự để trong lòng, lúc này nói như vậy trái lại có phần hợp ý với quần thần.
Thấm Vũ vẫn chưa nghiêng về Liên Đồng, quần thần thỏa mãn, đế vương ngồi phía trên từ đầu đến cuối chỉ im lặng lắng nghe, bất luận các vị đại thần nói cái gì cũng không tỏ thái độ, sắc mặt thâm trầm nhìn không ra tâm ý thế nào nhưng đôi môi thoáng mím lại làm cho thần tử bên dưới đang nói chuyện lại cẩn thận thêm vài phần.
Đều nói quân tâm khó dò, tâm ý bệ hạ của bọn họ lại càng không thể đoán được, hôm nay trên triều bọn họ đã nói một hồi lâu nhưng bệ hạ lại không nói một lời, không biết là nghĩ đến chuyện gì, xem ra chưa hề nghe vào lời nói của bọn họ.
Kì Hủ Thiên ngồi trên long ỷ quả thật chưa hề nghe lọt vào tai lời nói của bọn họ, từ khi bắt đầu vào triều trong lòng không biết vì sao lại dần bất an, cảm giác như vậy trước nay chưa từng có.
Lưu Dịch cũng nhận thấy bất thường, từ nhiều năm nay khí tức của bệ hạ chưa bao giờ bất ổn như thế này, chỉ trừ bỏ năm đó lúc Minh Nguyệt điện hạ còn nhỏ bị bệ hạ xem như quân cờ, cũng xem như chỉ dò xét, bị người mang ra khỏi hoàng cung làm cho người xưa nay vốn bạc tình lại dao động trong lòng, khi đó bệ hạ thực sự lo lắng.
Mặc dù xem quốc sự như trò tiêu khiển nhưng đế vương chưa bao giờ mắc sai phạm thế mà ánh mắt lại thất thần vào lúc lâm triều thì đây là lần đầu tiên. Đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng, Lưu Dịch nhìn thoáng qua nam nhân ngồi trên ngai vàng đã thấy hắn quay đầu qua, "Lưu Dịch, ngươi đi nhìn xem Minh Nhi đang làm gì".
Bệ hạ đã phân phó như vậy có nghĩa là muốn hắn tự mình đi, "Dạ", Lưu Dịch đáp, đang muốn đi hướng phía sau đại điện không ngờ lại có người hớt hải chạy đến.
"Bệ hạ! Không thấy thái tử điện hạ đâu nữa!" Hồng Tụ và Oánh Nhiên vội vội vàng vàng chạy đến đại điện, vẻ mặt hai người đều hoảng hốt, vốn không nên xông vào đại điện nhưng lúc này cũng không ai đi trách tội vì câu nói vừa rồi lọt vào tai khiến cho mọi người cả kinh.
Thái tử không thấy đâu nữa?! Quần thần nhất thời xôn xao, trong tiếng ồn ào lại nghe từ trên thượng tọa truyền đến một giọng nói thâm trầm, "Các ngươi nói cái gì? Không thấy? Như thế nào lại không thấy?"
Minh Nhi sai Vô Hào đi rồi lại không cần ảnh vệ âm thầm bảo hộ, vốn dĩ với năng lực của y ở trong cung cũng sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng, sao lúc này lại bỗng nhiên mất tích? Đứng bật dậy, trong lòng Kì Hủ Thiên càng thêm gấp gáp, lời nói của Hồng Tụ và Oánh Nhiên làm bất an của hắn lúc trước thoáng chốc biến thành khẩn trương, ánh mắt sắc bén đột nhiên quét tới, trong đôi mắt ưng hẹp dài đã ẩn ẩn bão táp nổi lên.
"Hồi bệ hạ, nô tì vốn dĩ phải theo điện hạ cùng đi thăm An Dương Vương nhưng điện hạ nói đi một mình là được rồi, không cần chúng nô tì đi theo, bởi vì chuyện ở ngự hoa viên, chúng nô tì cũng không yên lòng nên đi chậm một chút thì đã không thấy bóng dáng của An Dương Vương, còn có thái tử điện hạ..." Giọng nói của Oánh Nhiên run lên, trên tay là một mảnh huyết ngọc "Đây là tìm thấy trong phòng của An Dương Vương, ở cạnh góc cửa, chưa từng rời khỏi điện hạ, thế mà bây giờ lại..."
Oánh Nhiên nói xong, vẻ mặt hoảng loạn, Hồng Tụ ở bên cạnh đã sớm gấp đến độ rớt nước mắt "Đây là ngọc bội do bệ hạ ban cho, điện hạ sẽ không tùy ý bỏ xuống! Bệ hạ, thái tử điện hạ nhất định là bị An Dương Vương mang đi rồi".
Lời nói của hai người khiến cho đại điện đang ồn ào chợt lặng ngắt như tờ, thái tử đối với Thương Hách mà nói quan trọng như thế nào, nhất là trong lúc giao chiến này, nếu lỡ thái tử rơi vào trong tay quốc gia khác...
Quần thần khiếp sợ, bóng dáng cao cao tại thượng vẫn đứng thẳng tắp không nói không rằng, nhìn chăm chú vào ngọc bội trên tay Oánh Nhiên, trong con ngươi gợn sóng, u ám thâm trầm như có cuồng phong ngưng tụ lại, toàn bộ bên trong đại điện thoáng chốc tràn ngập khí tức âm lãnh tối tăm, thanh âm nhàn nhạt tựa hồ mang theo u ám trong lời nói truyền đến lại lộ ra nét lạnh lẽo làm cho tất cả mọi người đều sởn gai ốc, "Trình lên đây".
Oánh Nhiên trình lên ngọc bội cho Lưu Dịch, Lưu Dịch cho tới lúc này đều mang vẻ mặt không thay đổi cũng lộ ra nét trầm trọng, đem huyết ngọc tiếp nhận dâng lên cho Kì Hủ Thiên.
Nắm chặt ngọc bội trong tay, nghĩ đến Minh Nhi rơi vào tay người khác, trong lòng Kì Hủ Thiên vừa giận dữ vừa lo lắng, thậm chí còn chưa từng cảm thấy sợ hãi, Minh Nhi đối với hắn quan trọng đến mức nào chỉ có trong lòng hắn rõ ràng. Mà nay Minh Nhi rơi vào tay kẻ khác, an nguy ra sao có thể nào không làm cho hắn hoảng hốt, cho dù là cao thủ tầm thường cũng không thể chế ngự được Minh Nhi, không biết Liên Mộ Hi dùng thủ đoạn gì, nếu Minh Nhi xảy ra chuyện gì...
"Trong phòng có dấu vết đánh nhau không?" Giọng nói bình tĩnh, Kì Hủ Thiên hỏi hai nàng.
Hồng Tụ và Oánh Nhiên cùng nhau lắc đầu, "Trong phòng thu xếp giống như bình thường không có ai ở, không có nửa điểm dấu vết, có vẻ điện hạ không hề chống cự đã bị mang đi". Các nàng từng cẩn thận tìm qua, trừ bỏ mảnh ngọc bội rơi trên mặt đất thì chẳng còn gì khác.
Có phần an tâm lại tăng thêm bất an, Minh Nhi còn chưa khỏi bệnh đã bị bắt đi, như vậy có thể chế trụ được y chỉ có thể là dùng độc, nhớ đến liên tâm, sau đó còn gặp phải cổ độc, con ngươi Kì Hủ Thiên đột nhiên co lại, trong lồng ngực nổi lên một cảm giác không tên cơ hồ làm cho hắn mất khống chế, bàn tay bên dưới ống tay áo không tự chủ được mà run rẩy, tất cả trong lòng hắn đều hóa thành sát ý đẫm máu.
Liên Mộ Hi... Liên Mộ Hi...
Thấy thần sắc của hắn, Lưu Dịch có chút lo lắng vội đứng dậy, nhận đươc hồi báo của ảnh vệ liền dâng lên trước. Kì Hủ Thiên lướt sơ qua tờ giấy trong tay liền chỉ còn lại vài mảnh vụn rơi rớt trên mặt đất, vẻ mặt lúc này lại tăng thêm vài phần âm trầm.
Quần thần lúc bấy giờ đều bị chấn kinh chỉ cảm thấy trong đại điện nơi nơi chốn chốn ngập tràn sát khí, chưa bao giờ có cảm giác như thế này, bình thường bệ hạ uy nghi đã làm cho người ta sợ hãi, nhưng trước mắt không ai trong đại điện có thể kháng cự lại sát ý kia, lệ khí như muốn cắn nuốt người khác khiến mọi người hít thở không thông, có vài quan văn đã không thể trụ nổi, ngã xuống mặt đất, những người còn lại cũng tận lực duy trì. Chỉ có người ngồi trên kia giống như không có cảm giác, đôi mắt như có tơ máu xẹt qua, Kì Hủ Thiên giương mắt nhìn ra bên ngoài đại điện "Trẫm muốn xuất cung, chuẩn bị ngựa".
Vài lời ít ỏi nhưng không ai dám nghi ngờ, Liên Mộ Hi rời đi không lâu chắc chưa hẳn đã xuất cung, nhưng bệ hạ lại phân phó như vậy, hiển nhiên Liên Mộ Hi khi rời đi đã mang theo thái tử như thế nào? Hay là còn có kẻ khác trợ giúp? Nghi vấn nối tiếp nhau hiện lên nhưng lúc này không có ai dám tùy ý mở miệng.
Mắt thấy bệ hạ ra roi thúc ngựa chạy đi, quần thần đứng ở ngoài điện mỗi người trong mắt đều lộ nét lo âu, thái tử bị bắt, bệ hạ tự mình dẫn người đuổi theo cũng không biết kết quả như thế nào. Theo lý mà nói, thái tử xảy ra chuyện, bệ hạ lại càng không nên rời cung mới đúng, nhưng thấy thần sắc của bệ hạ như vậy ai còn dám tấu gì nữa, chưa bao giờ thấy được bệ hạ nổi giận như thế, nếu có kẻ không biết sống chết nói bậy nói bạ cái gì chỉ sợ kết cục không chỉ đơn giản là trách phạt hoặc cắt chức, không chừng có khi còn mất đầu nữa là, bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ kết quả mà thôi.
Quần thần chờ đợi bên ngoài đại điện, Kì Hủ Thiên lại mang theo người một đường chạy đi, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cung nhân thị tòng chỉ nghe thấy từng trận vó ngựa, trong cung từ trước nay đều không cho phép cưỡi ngựa chạy loạn, người nào dám to gan như vậy, mới nghĩ đến đó liền thấy một bóng người mặc hoàng bào màu đen vượt qua trước mắt, vội vàng quỳ xuống hành lễ, mọi người cẩn thận nhìn theo quân vương đã đi xa, trong lòng phỏng đoán không biết chuyện gì khiến cho bệ hạ lo lắng như thế.
Xuyên qua các cung điện, Kì Hủ Thiên nhìn cửa cung mở ra trước mặt, lúc này trong lòng đã không còn cảm nhận được tư vị gì nữa, cố gắng giữ cho bản thân lãnh tĩnh nhưng trong lòng vẫn khó có thể bình ổn, Minh Nhi rơi vào tay người khác làm cho trong đầu hắn hỗn loạn cả lên, gắt gao nắm chặt ngọc bội trong tay, cúi đầu liếc một cái, ngọc bội hoàn hảo như cũ nhưng chủ nhân ngọc bội lại không biết tung tích...
Cưỡi ngựa đuổi theo phía sau, Lưu Dịch thấy người phía trước bỗng nhiên giảm tốc độ cũng chậm rãi kéo dây cương lại, "Bệ hạ?".
Cửa cung đã mở, bên ngoài là Diệp Diệu thành, chợ búa hàng quán ồn ào huyên náo, hắn cố gắng tìm bóng dáng bên trong biển người kia... Kì Hủ Thiên nhìn phía ngoài cửa cung, bất động hồi lâu rồi chợt quay đầu ngựa lại, "Trở về".
Trở về? Chẳng lẽ bệ hạ không muốn đi tìm Minh Nguyệt điện hạ trở về hay sao? Cho dù là Lưu Dịch lúc này cũng không có cách nào nhìn ra vì sao bệ hạ lại thay đổi chủ ý. Bệ hạ cùng điện hạ nhiều năm qua đủ loại sự tình Lưu Dịch đều thấy trong mắt, bệ hạ cùng điện hạ lúc đó đã sớm không chỉ là hai chữ phụ tử nữa, ràng buộc giữa hai người không ai có thể phá hoại, mà nay điện hạ gặp chuyện không may, bệ hạ lại bỗng nhiên không đuổi theo cũng không biết là vì cái gì.
Đuổi theo bóng dáng dần đi xa, vẫn là quay lại hướng trở về, Lưu Dịch im lặng đi theo phía sau, lần đầu tiên cảm giác được nam nhân này quả thật lãnh tâm vô tình như người khác nói, khó có thể nắm bắt được.
Kì Hủ Thiên ngồi trên lưng ngựa, mắt nhắm hờ tựa hồ một mảnh trầm tịch, tay nắm dây cương vững vàng, một tay kia nắm chặt ngọc bội trong ngực, không nhanh không chậm đi phía trước, hắn quay đầu nhìn bên ngoài cửa cung, đáy mắt có gì đó chợt lóe qua, ngay cả Lưu Dịch cũng không phát hiện.
"Chuẩn bị lương thảo", thản nhiên hạ lệnh không mang theo một chút cảm tình từ trong gió truyền đến.
Lưu Dịch thấp giọng đáp lại "Dạ, bệ hạ"
Có kẻ dám động vào người không nên động, đại loạn khó có thể tránh, xem ra là không đợi được kết quả của Liên Đồng và An Dương. Trong lòng cảm thán, Lưu Dịch nhớ tới lời nói của Đàm Vô năm đó, bất luận có phải là trùng hợp hay không, thiên hạ này quả thực vì Minh Nguyệt điện hạ mà rối loạn
Chưa quá vài ngày, việc An Dương Vương Liên Mộ Hi từ trong cung mang thái tử đi mất đã truyền đi khắp nơi, nghe thấy việc này, dân chúng vô cùng tức giận. Trong lòng mọi người, thái tử có vận mệnh gắn liền với tương lai của Thương Hách, hơn nữa thái tử lại xuất chúng bất phàm, khi còn bé đã vang danh thiên hạ, nếu y kế vị, mọi người càng mong mỏi Thương Hách do y thống trị sẽ càng cường thịnh như thế nào.
Mà nay Liên Đồng giao chiến với An Dương, dân chúng Thương Hách cũng đều lo lắng vì chiến sự, không biết khi nào sẽ liên lụy đến Thương Hách, chưa từng nghĩ đến việc thái tử lại bị An Dương Vương bắt đi, thái tử ở trong tay quốc gia khác không biết bệ hạ sẽ có thái độ gì thật làm cho người ta lo lắng không yên.
Dân chúng lo âu, quần thần trừ bỏ bất an còn có khó hiểu, bệ hạ xưa nay đối với thái tử tin tưởng có thừa, ngay cả ngọc bội của đế vương cũng trao cho y, mà nay thái tử hơn phân nửa là rơi vào tay An Dương Vương, bệ hạ ngày ấy vốn muốn tự mình truy tìm vì sao lại thay đổi chủ ý?
Quần thần nghi hoặc vì bệ hạ không nói không rằng, chỉ thông báo chuẩn bị chiến tranh, cũng không biết là hướng về quốc gia nào, người người thấp thỏm, vào lúc ai cũng phỏng đoán không yên đã có tin tức truyền đến quốc gia giao chiến.
"Bệ hạ, An Dương truyền đến quốc thư nói rõ thái tử đang trên đường đến An Dương, quốc thư còn nói ý tại mặt chữ, rõ ràng là muốn Thương Hách không được làm bừa, không được tương trợ Liên Đồng, không được xuất binh, bằng không không thể cam đoan an nguy của thái tử".
Nghe thấy đồng liêu bẩm báo như vậy, có người tức giận, "Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn! Dám bắt thái tử làm con tin, An Dương quả thực quá mức đê tiện, An Dương Vương kia cũng chả phải tốt lành gì, hắn rời đi trong cung liền hết chuyện, không còn cái quái gì phát sinh nữa, xem ra lời đồn lúc trước còn có chết mấy người trong ngự hoa viên, toàn bộ cũng không thể không liên quan tới hắn!".
Nghe nói ở trong sân nơi An Dương Vương cư ngụ đã tìm ra thi thể của Liên Sóc bị chôn ở nơi khuất mắt, căn bản chả phải hoạt thi gì đó linh tinh, nghĩ vậy ai nấy đều biết mấy người chết thảm ở ngự hoa viên cùng Liên Sóc hoàn toàn không có quan hệ, làm gì có thi thể hư thối nào lại biết đi giết người đâu, còn đáp án vì sao rõ ràng đã bày ra trước mắt.
Trong điện người người căm phẫn chỉ có duy nhất người ngồi trên ngai vàng vẫn không nói câu nào, có người thấy vậy liền nhất thời lo lắng, thái tử điện hạ rơi vào tay An Dương, an nguy chưa rõ, bệ hạ lúc này mà mất đi tâm lí đối địch, Thương Hách chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao.
Đang sầu lo lại nghe bệ hạ hừ lạnh một tiếng, "Việc Liên Đồng trẫm vốn không muốn nhúng tay nhưng trơ mắt nhìn An Dương tự động tìm tới cửa thì cũng đừng trách. Lưu Dịch, chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Hồi bệ hạ, lương thảo nhân mã giáp trụ cung tiễn, chỉ cần chiến sự cần đến đều đã chuẩn bị ổn thỏa"
Ở trong mắt mọi người nhìn không ra vui buồn, từ lúc thái tử bị bắt vẻ mặt quân vương trước sau thâm trầm như một, lúc này chậm rãi cong khóe môi, lãnh khốc đến cực điểm, toát ra lệ khí băng hàn, "Phái người đi An Dương điều tra rõ ràng, đồng thời triệu tập nhân mã, chỉnh lý quân đội chuẩn bị chiến tranh, cho lương thảo đi trước".
Lời nói vừa dứt, bản đồ địa hình cũng được mở ra trước mặt mọi người, chăm chú nhìn đi nhìn lại, quả đúng là An Dương! Bệ hạ tính toán lúc thái tử còn chưa đến An Dương đã phát binh trước!
Võ quan trải bản đồ An Dương trên mặt đất, mọi người vây xem, nhìn thấy tỉ mỉ cẩn thận như thế này thì đều biết bất luận việc có được nó như thế nào cũng không phải việc dễ dàng, thế mà trong vài ngày liền có, như vậy xem ra bệ hạ đã sớm có chuẩn bị?! Hay là bệ hạ đã có tính toán với An Dương từ trước, không tự mình truy tìm thái tử trở về cũng chỉ là một cái cớ để phát binh?!!!
Mà trơ mắt nhìn thái tử bị An Dương bắt cóc, quần chúng phẫn nộ, sĩ khí tăng vọt, thật đúng là thời cơ tốt dể xuất binh...
Cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, người trên đại điện khoanh tay mà đứng, vẫn là vẻ mặt thâm trầm nhìn không ra cảm xúc nhưng lần này lại làm cho lòng người lần thứ hai vì quân vương khó lường mà nặng nề thêm.
Nhìn lướt qua vẻ mặt quần thần, Lưu Dịch hạ tầm mắt, đứng thẳng bên cạnh quân vương, chỉ có hắn bắt gặp, người kia khoanh tay mà đứng, ở trong mắt mọi người là kẻ bạc tình khó dò, lúc này hai tay đang nắm chặt, nhè nhẹ run rẩy.