"Bệ hạ, nếu đã chọn ra thái tử phi, vậy... Việc tuyển thái tử phi..." Trương đại nhân nghĩ đến đôi trai tài gái sắc ở ngự hoa viên hôm qua liền thầm đắc ý cho ý tưởng của mình, trong lòng chờ mong quân vương trên cao có thể thấy được sự nhiệt tình của ông ta trong chuyện tuyển phi cho thái tử, cũng làm cho bản thân ông ta có cơ hội được biểu hiện một phen.
"Có chọn người sao? Vì sao trẫm không biết"
Trương đại nhân lòng đầy mong chờ lại nghe bên trên nói như vậy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của đế vương hơi híp lại nhìn ông ta, trong mắt không rõ là vui hay không vui.
Trương đại nhân đắn đo một hồi mới cẩn thận mở miệng "Bệ hạ có thấy cô nương bên cạnh thái tử trong ngự hoa viên? Đó là cháu gái của Chân phi nương nương, tên là Chân Trân, tuổi tác cũng tương đương với thái tử điện hạ, giỏi ca múa, tính tình cũng thẳng thắn linh hoạt, nghe nói có không ít công tử thiếu niên đến cầu thân nhưng đều bị từ chối, không nghĩ rằng nàng và thái tử lại hợp ý với nhau như thế, chuyện này thật đúng là chuyện tốt, hình như thái tử đối với Chân Trân cô nương cũng..."
"Được rồi, trẫm đã nghe chán rồi, ngươi là muốn kêu ca đến khi nào mới dứt, Trương Khiển---" Tiếng vỗ mạnh vào tay vịn trên ngai vàng vang lên, từng tiếng từng tiếng đều khiến người người kinh hãi, sắc mặt Kì Hủ Thiên tối sầm, Chân Trân cùng với Chân phi kia mang tâm tư thế nào, hắn và Minh Nhi đều biết rõ ràng, mà kẻ ngầm hỗ trợ trong đó là ai, qua vài lần thăm dò, kết quả đã rõ ràng.
Giọng nói không nhanh không chậm, không có tức giận cũng không có áp lực đặc biệt nào nhưng chỉ cần một câu hỏi làm như tùy tiện mà hỏi kia làm cho Trương Khiển lập tức ngậm miệng, đầu cúi thấp xuống đến độ không thể thấp hơn được nữa, khom người đứng đó không dám hó hé một lời, đại thần đứng một bên thấy sắc mặt ông ta thay đổi liền hiểu ra, ý của bệ hạ chính là ám chỉ Trương đại nhân đặc biệt nhiệt tình quan tâm tới chuyện lập thái tử phi, nhớ lại mấy ngày gần đây Trương Khiển ăn to xài lớn hơn thường ngày không ít mà lại không thèm để ý chút nào, chỉ cần ai ở lâu trong quan trường, trong lòng có tính toán gì liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
"Bệ hạ... Thần..." Trương Khiển rớt mồ hôi lạnh, miệng há ra nhưng lại không thể nói thành tiếng, trong lòng đang phân vân có nên biện giải hay là đơn giản nhận sai luôn cho rồi, thừa nhận chính mình được người ta nhờ vả.
Không đợi Trương Khiển xoắn xuýt xong, nam nhân trên ngai vàng đã vỗ tay không còn kiên nhẫn "Lưu Dịch, đem thứ đó mang ra" Nhớ tới Minh Nhi vì sao tức giận, vì sao lại dọn ra khỏi tẩm cung, trong ánh mắt Kì Hủ Thiên nhìn xuống bên dưới ý cười thêm một phần giá rét, có lẽ qua một thời gian dài không chấn chỉnh mấy vị đại thần này, có kẻ đã quên mất bổn phận của chính mình là như thế nào, lại càng không nhớ được chuyện gì bọn họ không thể quản.
Kì Hủ Thiên vừa nói xong, sắc mặt Trương Khiển càng gấp gáp hơn, nhìn thấy Lưu tổng quản cầm một cái hộp gỗ bước ra, các đại thần khác cũng thấy đồ vật trong tay của Lưu Dịch đều đoán già đoán non xem trong đó chứa cái gì, chỉ một lát sau, Lưu Dịch ngya trước mặt mọi người mở nắp hộp ra, châu báu trang sức cùng với ngân phiếu chất thành đống đầy cả một hộp khiến cho quần thần đều hô to gọi nhỏ, bọn họ không ngờ Chân phi lại ra tay hào phóng đến thế, vì để cháu gái mình trở thành thái tử phi không tiếc bỏ ra bao nhiêu tiền tài của cải nhiều như vậy.
"Đây là trang sức trong cung ban tặng, dưới hộp gỗ này còn có kí hiệu của hoàng gia" Đem hộp gỗ trong tay trình lên cho Kì Hủ Thiên, Lưu Dịch lui về đứng qua một bên "Bệ hạ lệnh cho thần điều tra phủ của Trương đại nhân Trương Khiển đã tìm thấy vật này, thần may mắn không nhục mệnh"
"Trương Khiển, ngươi đã biết tội chưa?" Đem hộp gỗ cầm trong tay, Kì Hủ Thiên nhìn Trương Khiển sắc mặt tái mét, nghĩ tới ông ta đem Trân Nhi gì đó đưa vào trong cung, mắt ưng thoáng qua một tia lạnh giá.
Tình cảnh ngày đó hắn vẫn còn chưa quên, Trân Nhi kia ở cùng một chỗ với Minh Nhi trong lương đình của ngự hoa viên, nhìn sơ qua hết sức thân cận, cho dù sự thật không phải vậy nhưng cũng khiến cho hắn canh cánh trong lòng đối với sự tồn tại của Trân Nhi kia, càng đừng nói đến chuyện Trương Khiển mang nàng vào trong cung, sắp xếp cho nàng gặp gỡ với Minh Nhi.
Trương Khiển gục đầu xuống, ngay cả nhúc nhích cũng không dám, ông ta biết rõ thủ đoạn của bệ hạ, không dám ngóc đầu lên, lại cảm giác được ánh mắt thâm sâu khó lường của đấng quân vương đang nhìn mình còn đáng sợ hơn cả khi tức giận, run lẩy bẩy quỳ phịch xuống đất, ông ta nghĩ đi nghĩ lại, tội danh của mình cũng không xem là quá nặng, vẫn nên nhận tội càng sớm càng tốt.
"Thần biết tội. Thần không nên nhận tiền tài của Chân phi nương nương, thay nàng sắp xếp đưa cháu gái vào cung để tranh thủ vị trí thái tử phi, thần chỉ là nhất thời hồ đồ, xin bệ hạ thứ tội!"
Trương Khiển quỳ xuống nhận tội, Kì Hủ Thiên vân vê châu báu trong hộp, không nói lời nào, cả đại điện chỉ còn lại tiếng trang sức vàng bạc va chạm vào nhau, mỗi một âm thanh đều vọng lại trong đại điện lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau, ngay cả các vị đại thần không liên quan gì đến chuyện này cũng bắt đầu hoảng sợ vì bầu không khí như vậy, lại càng đừng nói đến Trương Khiển.
"Thứ tội? Chân gia ở ngoài cung tự lập danh sách, giả thánh chỉ tuyển phi, mà ngươi cùng Chân phi lén lút trao đổi lại còn nói không liên quan gì đến chuyện này? Trẫm hỏi ngươi... Tội này tự ngươi nghĩ xem có thể tha hay không?" Đôi môi cong lên một độ cong tàn khốc, lời nói thản nhiên lại tràn ngập uy hiếp nặng nề.
Trương Khiển nghe xong câu nói của quân vương, cả người đang quỳ nhất thời mềm nhũn ra, sắc mặt vốn tái mét dường như đã xanh như tàu lá, nhà mẹ đẻ của Chân phi dám làm ra chuyện như vậy ông ta cũng không có chút cảm kích nào! Vốn tưởng rằng tội danh của mình không nặng thế mà lại bị kéo vào chuyện này, cho dù chỉ có một chút liên can nhưng trong suy nghĩ của bệ hạ thì lại có thể bị rơi đầu, nhưng trước mắt, ông ta không chỉ bị liên lụy mà còn nhận luôn hối lộ, làm sao còn thanh minh gì cho được?!
"Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng! Thần quả thật không biết! Thần chỉ nhận những thứ này, Chân phi nương nương muốn thần thúc đẩy hôn sự giữa thái tử và Chân Trân, thần chỉ muốn thay bệ hạ phân ưu cho nên mới nhận! Xin bệ hạ thứ tội! Chuyện ngoài cung thần thật sự không biết gì hết!"
Trương Khiển không ngừng dập đầu, các đại thần khác ngày thường có giao tình không tệ với ông ta cũng không dám biện hộ giúp, chuyện tuyển phi ngoài cung kia vốn cũng có người nghe thấy nhưng cứ tưởng là do bệ hạ âm thầm ra lệnh, mấy năm nay trong cung không có thêm phi tần nào mới, bệ hạ làm như vậy cũng phải, không ngờ hóa ra lại là do Chân gia tự tiện làm chủ, chuyện này nói lớn cũng được mà nhỏ cũng được, còn phải xem bệ hạ nghĩ gì, nếu long tâm đại duyệt thì chính là chuyện vui, nếu ngược lại...
Trộm liếc mắt nhìn Trương Khiển mặt không chút máu quỳ trên mặt đất, ai cũng hiểu được, chuyện lần này không hề làm cho bệ hạ có chút vui vẻ nào, người có chút liên quan còn bị như vậy, Chân phi thì sẽ ra sao? Cho dù nhà mẹ đẻ của nàng là danh gia vọng tộc, trưởng bối từng là trọng thần trong triều, cho tới lúc này vẫn rất có tiếng nói trong triều đình, nhưng đối với bệ hạ mà nói toàn bộ những thứ này cũng không có tác dụng gì.
Người có chút tâm tư đã sớm phát hiện, hai năm gần đây bệ hạ đã dần dần thay máu triều đình, đổi cựu thần thay người mới, lúc này nhà mẹ đẻ của Chân phi làm ra chuyện này e là càng hợp với tính toán của bệ hạ hơn.
"Mấy thứ này đều tìm được từ trong phủ của ngươi, chẳng lẽ trẫm đổ oan cho ngươi?" Kì Hủ Thiên cười lạnh một tiếng "Chuyện trong cung đã có người cai quản, nhận thứ không nên nhận, làm chuyện không nên làm thì nên chịu chút trừng phạt, xem ngươi trước giờ chưa từng phạm sai có thể miễn tội chết, nhưng phải giam vào địa cung"
Phất tay áo sai người đem Trương Khiển chết trân tại chỗ ra ngoài, lời nói của Kì Hủ Thiên tùy ý như vậy coi như cũng đã khoan hồng với ông ta, đại thần trên triều cũng hơi bất ngờ, nếu bị giam vào địa cung thà chết đi còn tốt hơn, lúc này bệ hạ xem như tha tội chết cho Trương Khiển nhưng thực ra lại là trừng phạt nặng nề hơn.
Nhìn nhau không nói, trong lòng quần thần cũng có hơi sợ hãi, vài vị đại thần đã từng cùng với Trương Khiển bàn bạc chuyện tuyển phi cho thái tử lúc này lại không ngừng bất an, cũng âm thầm cảm thấy may mắn bản thân không có liên quan gì đến chuyện này, nhớ tới Trân Nhi kia có người mới giật mình, thường ngày hay nhìn thấy nàng ở trong ngự hoa viên nhưng hôm nay ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy.
Chân phi và Chân Trân kia không biết bệ hạ muốn xử lí như thế nào... Các đại thần đều tò mò nhưng không ai có gan hỏi, trong triều đình, chỉ thấy quân vương trên cao bưng tách trà lên nhấp một ngụm, khóe môi cong cong dường như đang chờ đợi điều gì.
Đặt tách trà xuống, Kì Hủ Thiên hơi nheo mắt, ý cười bên môi chưa giảm, đã giải quyết xong một thứ chướng mắt trên triều đình, vẫn còn hai thứ nữa, không biết Minh Nhi xử lý như thế nào...