Mục lục
Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1024

Diệp Như Hề coi như đã chuẩn bị tốt đề đối mặt với sự dò hỏi của đối phương, còn chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận kết quả có khả năng hủy thỏa thuận, nhưng mà, Nhiễp Tịch lại im lặng?

“Anh…… Không có cái gì muốn biết Nhiếp Tịch cười cười, nói: “Trách không được Tiểu An và Nhạc Nhạc lại thông minh hiểu chuyện như thế, Tạ Trì Thành dạy dỗ không tồi, quan hệ giữa em và anh ta rất quen thuộc sao?”

Diệp Như Hề ừ một tiếng.

“Ừ, vậy hôm nào còn cần em đánh tiếng. một chút, vừa lúc tôi có vụ làm ăn cân tìm người đầu tư, giám đốc Tạ đúng là lựa chọn không tôi.”

Diệp Như Hề nhìn dáng vẻ thoải mái như không có chuyện gì của đối phương, trong lòng nghỉ ngờ càng sâu.

Mà Tạ An thì nặng nè liếc mắt Nhiếp Tịch nhìn một cái, không nghĩ tới lúc này mà ông chú kia vẫn có thể nhịn được, trình độ rất cao, xem ra không dễ đuổi đi nhử vậy.

Trong mắt Tạ An hiện lên một chút Suy tư, quyết định tới thời điểm thích hợp sẽ cân trợ giúp từ bên ngoài.

Nhạc Nhạc nhìn nhìn qua Nhiệp Tịch, lại nhìn nhìn anh trai, không biệt suy nghĩ gì đó, đột nhiên cười rạng rỡ, ngọt ngào nói: “Chú à, cháu có thê giúp chú, giới thiệu daddy của cháu cho chú làm quen, chẳng qua daddy hơi bận rộn.”

Nhiếp Tịch thật sự rất khó dùng tâm trạng bình thường đôi xử với con cái của Tạ Trì Thành, đặc biệt là hai đứa nhỏ này còn gọi Tiểu Hề là mami, anh ta thậm chí còn chưa biết rõ mối quan hệ giữa hai người họ.

Nhiếp Tịch đè nén cảm xúc kỳ lạ, lộ ra ý cười, nói: “Vậy daddy cháu đang bận rộn cái gì?”

Chẳng lẽ còn có khoản đầu tư nào mới khiến Tạ Trì Thành chú ý sao?

Nếu nói như vậy, có lẽ anh ta cũng có thể chen vào một tay.

Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Nhạc Nhạc hoàn toàn cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta.

*“Bỏi vì daddy còn phải bận theo đuổi mami nhat”

Diệp Như Hề đang uống nước, thiếu chút nữa đã bị sặc chết.

“Khu khụ khụ…… Nhạc Nhạc!”

Diệp Như Hề nhẹ nhàng bịt kín miệng Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc mang vẻ mặt vô tội giống như cho rằng mình không hề nói gì sai.

Sắc mặt Nhiếp Tịch đã xanh mét, anh ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Phải không? Nhạc Nhạc có lẽ hiểu làm rồi, ta và mami “Nhiếp Tịchl”

Diệp Như Hề đoán được anh ta muốn nói cái gì, lập tức quát to ngăn cản.

Thỏa thuận giữa bọn. họ không cần thiết để bọn trẻ nghe được, đặc biệt là ngay lúc cô vừa nhận lại hai đứa.

Nhiếp Tịch im lặng, nhìn qua Diệp Như Hề thật sâu, đối diện với ánh mắt không chút mảy may mêm lòng.

của cô, thật lâu sau anh ta mới cười cười, nói: “Tôi nhớ ra còn có chút.

việc, xin lôi, xin lôi vì không đón tiễp được.”

Tiểu An và Nhạc Nhạc đồng loạt ngoan ngoãn nói: “Chú đi thong thả!”

Trong lời nói ngập tràn vui vẻ, không có bât cứ sự tiêc nuôi nào.

Nhiếp Tịch thiếu chút nữa lảo đảo bước chân.

Chờ anh ta rời đi, Diệp Như Hề vừa tức giận vừa buôn cười nói: “Hiện tại đã vui chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK