Mục lục
Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1157

“Tôi không có cha.”

“Ta biết con đang trách ta…… đúng là nên trách ta, là ta không thê bảo vệ tốt cho mẹ con, là ta sai rồi.”

Diệp Như Hề cười lạnh, nói: “Hiện tại nói mây lời đó đã không còn ý nghĩa, mẹ đã qua đời rất nhiều năm, bà ấy cũng nghe không thấy nỗi lòng áy náy của ông, cũng không cân nói với tôi.”

Cố Chắn Hải không còn lời gì để nói, hai mắt đỏ bừng, vốn bệnh năng mới xuống giường nên trông vô cùng yếu ót.

Có Lăng Hiên thấp giọng nói: “Tiểu Hè, cha vừa mới tỉnh lại, hãy bỏ qua những chuyện cũ đi.”

Diệp Như Hề trực tiếp cắt ngang: “Không có chuyện cũ.

Cố Lăng Hiên ngắn ra.

Diệp Như Hê nhịn xuông giọng nói nghẹn ngào, nói: “Trước khi chêt mẹ vận nhặc mãi vệ ông ta, nhưng ông ta lại không thể xuất hiện, sự .áy náy này ông ta không thê bù đắp nồi, tôi cũng không thê tha thứ thay cho mẹ.”

Người chết đã chết, áy náy của người còn sông vĩnh viên không thê khiên người chêt nghe được.

Đồng thời, không ai có thể thay thế người chết tha thứ cho những tiếc nuối lúc họ còn sống.

Cố Chắn Hải nháy mắt như già đi vài tuổi, vẻ mặt ảm đạm.

“Con nói không sai…… ta nợ Tiểu Như quá nhiều, đời này đều không thể bù đắp.”

Diệp Như Hề hít sâu một hơi, nói: “Tôi cũng không thể đưa ra bắt cứ quyệt định gì về những gì ông nợ mẹ tôI.” Dừng. một chút, lại nói: “Còn vệ những gì ông nợ tôi….. thì không cân, tôi đã không phải trẻ con nữa, cũng không cân…… có cha.”

“Tôi không biệt ông mạng tâm trạng gì tới nơi này, ông muôn thăm mẹ tôi, tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng xin ông…… Tạm thời nhịn một chút. Trong khoảng thời gian này đừng xuât hiện.”

Diệp Như Hề cúi người thật sâu, nói: “Việc này xem như tôi câu xin ông.”

Có Chắn Hải giãy giụa khỏi cách tay dìu đỡ của Cô Lăng Hiên, muôn nâng Diệp Như Hề dậy, nhưng cô lại lui về phía sau một bước, tránh đi.

Thân hình Cố Chấn Hải cứng đờ.

Cố Cảm Minh cuối cùng nhịn không được, nói: “Tiểu Hè, cha đã biết sai rôi, không thê cho ông ấy một cơ hội sao?”

Diệp Như Hề thẳng lưng, bình tĩnh nói: “Bà ngoại sông không được bao lâu nữa.”

Ba người đều ngần ra.

“Cho nên, xin các người đừng đến nữa Ít nhất, đừng đề bà ngoại tức giận thêm lần nữa, sức khỏe của bà không thể chịu đựng xúc động nữa.”

“Làm ơn đừng cướp ởi người thân bên cạnh tôi thêm lân nữa.”

Sau khi Diệp Như Hề rời đi, ba cha con họ Cô vân chưa phục hồi tỉnh thần lại.

Có Lăng Hiên lo lắng nhìn vẻ mặt tang thương của cha, nói: “Cha, chúng ta tạm thời đi về trước đi.”

Có Chán Hải lắc đầu, nói: “Tiểu Hề đang trách ta, là ta sai.”

Có Cẩm Minh nắm chặt nắm tay, nói: “Chuyện có bao lớn, Tiểu Hề trách . chúng ta, vậy thì đền bù, cho đến khi con bé tha thứ cho chúng ta thì thôi!”

Cố Lăng Hiên lại cảm thấy không đơn giản như vậy, Tiểu Hề đã không còn là Tiểu Hề trước đây, cô đã chịu đựng hết thảy thống khổ, dục hỏa trùng: sinh, cô không bao giò thể hiện vẻ yêu ớt của mình nữa.

Xong việc thì đền bù, cũng đã muộn rÓI.

Sau khi trở về từ trần nhỏ, cảm xúc của Hứa lão phu nhân rõ ràng không tốt, buồn bực không vui, chuyện này khiến bác sĩ thăm khám cảm thây áp lực gấp bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK