Bắc thành – Bắc Phiệt môn
Tại một tòa sơn động tăm tối có hai thân ảnh một nam một nữ đứng đó trò chuyện.
Nữ tử dáng người thanh tu gương mặt ưa nhìn không phải Hạ Như Ân thì ai, còn nam tử đối diện nàng thì đúng là Trịnh Dương, đáng nói là tu vi bây giờ của hắn vậy mà đã đột phá thánh tôn cảnh.
“Trịnh Dương, ngươi sao lại phải cố chấp như vậy? Tông chủ chỉ là muốn người dẫn đội, cũng không phải là bắt ngươi tham chiến đây” Hạ Như Ân phiền muộn hướng Trịnh Dương hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của nàng Trịnh Dương chỉ cười lắc đầu, sau một lúc trầm ngâm hắn mới từ từ mở miệng: “Như Ân, chuyện này nàng không cần can thiệp, ý ta đã quyết sẽ không thay đổi”
Khi nhìn đến gương mặt của Hạ Như Ân có chút thất vọng, hắn lại tiếp tục mở miệng: “Nàng thật sự nghĩ ta nhất thời tức giận nên mới trái ý tông chủ sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Ha ha, Trịnh Dương ta tuy không tính là người thông minh kiệt suất gì, nhưng tính tình cũng không đến nỗi nào, sao có thể trước mắt bao người làm mất mặt tông chủ đây?” Trịnh Dương cười khổ nói.
Vốn hắn tại Bắc Phiệt môn tiến triển không tệ, thậm chí vượt mặt những thánh tử nơi này trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.
Chỉ là Bắc Phiệt môn có rất nhiều cao tầng là người của Tôn gia, mà Tôn gia có có một vị thánh tử tên là Tôn Tằng Minh.
Trước đây Tôn Tằng Minh là người có cơ hội nhất để tiến đến Trung châu, nhưng nửa đường lại ra một cái Trịnh Dương khiến địa vị của hắn bị lung lay.
Chính vì vậy mà người của Tôn gia luôn luôn nhắm vào Trịnh Dương, bao gồm cả chuyện tiến đến Bắc thành lần này.
Bọn họ biết Trịnh Dương cùng Lăng Huyền Thiên qua lại không ít nên muốn hắn dẫn đội tiến đến.
Nhưng Trịnh Dương kiên quyết từ chối, thậm chí còn cãi lệnh tông chủ khiến hắn vô cùng tức giận.
Tuy nhiên Trịnh Dương lại đi lại rất gần với thánh nữ, hơn nữa phe phái của Hàn gia cũng rất ủng hộ hắn, chính vì vậy chỉ còn cách cho hắn diện bích tại nơi này một năm.
Hạ Như Ân vì lo lắng cho hắn nên mới tới nơi này khuyên can.
Trịnh Dương thấy nàng nghi hoặc thì mỉm cười nói: “Bắc thành lần này có chân thần tiến đến sao?”
“Tất nhiên là không rồi, thần linh sao có thể dễ dàng kinh động như vậy.
Theo ta biết thì chỉ có bán thần cảnh tiến đến, nhưng thế lực tại Bắc thành hẳn là sẽ để thần linh áp trận nhằm đề phòng vạn nhất” Tô Ngọc Linh có chút hiếu kỳ sao Trịnh Dương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời hắn.
“Như Ân, tin ta! Lăng công tử là tồn tại còn đáng sợ hơn thần linh, Tôn Tằng Minh lần này chắc chắn có đi không về” Trịnh Dương đưa tay vuốt tóc Hạ Như Ân nói.
Hắn biết nếu như mình không đi chắc chắn tông môn sẽ phái Tôn Tằng Minh đến Bắc thành.
Chính vì vậy mà hắn chủ động cãi lại tông chủ để tiến đến nơi này diện bích, một mặt khiến Tôn gia giảm đi đề phòng với hắn.
Mặc khác khiến Tôn Tằng Minh có đi không về, như vậy vị trí thánh tử tiến đến Trung châu chỉ có thể là hắn.
— QUẢNG CÁO —
Sau một lúc ngắm nhìn Hạ Như Ân, Trịnh Dương cười hướng nàng nói: “Tốt, nàng về tu luyện trước đi.
Ngày Trịnh Dương ta rời khỏi nơi này, cũng là ngày chúng ta tiến đến Trung châu”
Hạ Như Ân thấy hắn tự tin như vậy chỉ nhẹ “ân” một cái, cũng không trả lời.
Từ ngày hắn tiến vào Bắc Phiệt môn hắn đã bao lần khiến nàng phải kinh ngạc, hẳn là lần này cũng vậy đi.
…..
Ngoại ô Bắc thành
“Lăng huynh, ta còn tưởng huynh sẽ không tiến đến nơi này xem đây?” Bạch Vũ Hải hướng thiếu niên trước mặt nói.
Lăng Huyền Thiên nghe vậy thản nhiên đáp: “Tiện đường thôi”.
Trước mặt hai người họ là một đám người đang khuôn vác, tiến hành xây dựng, nơi này đúng là địa điểm mà Lăng Huyền Thiên muốn xây dựng Thiên môn, còn đám người này là người mà Bạch Vũ Hải tìm đến cho hắn.
Tuy nhiên Thiên môn tại đây cũng không phải xây dựng trên thiên không, mà chỉ là một phân bộ mà thôi.
Cũng không phải vì Lăng Huyền Thiên không muốn xây dựng một tòa Thiên môn giống như tại Mê Vụ Sâm Lâm, mà là vì nơi này không thể xây.
Sở dĩ Mê Vụ Sâm Lâm có thể xây dựng tòa Thiên môn trên không trung là vì nơi đó cự ly không quá xa với vị trí Ngũ Hành thánh sơn, chỉ khoảng bảy, tám ngàn dặm thôi.
Hắn dùng đạo uẩn hoàn toàn có thể liên kết với nó để cung cấp năng lượng cho Thiên môn nhưng nơi này lại không được.
Thấy Lăng Huyền Thiên còn có tâm trạng thảnh thơi như vậy Bạch Vũ Hải cười khổ nói: “Lăng huynh, theo tình báo mới nhất của ta, ba ngày nữa các đại thế lực sẽ hướng các ngươi mà đến”.
“Ồ, đông đủ sao?”
“Hả” Trịnh Dương tưởng mình nghe nhầm, kỳ quái nhìn Lăng Huyền Thiên, tên này là có ý gì đây, “đông đủ sao” ngươi ta đến cũng không phải để vui đùa đâu đại ca.
Người ta phần lớn là vì báo thù ngươi cùng với chiếm đoạt đồ của người nên mới đến nha.
Nhưng hắn cũng không nói ra, mà là cười khổ hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Hẳn là đông đủ, Bắc Phiệt môn, Đào Hoa các, Thánh Kiếm môn … hầu như mọi nhà đều đến.
Chỉ có điều dường như Minh tông đã tự động rút lui”.
Nhắc đến Minh tông Bạch Vũ Hải cũng có chút kinh ngạc, vốn trưởng lão của Minh tông là Công Tôn Trường Minh rất tích cực liên hệ với các nhà khác nhằm vào đám người Lăng Huyền Thiên.
Nhưng không hiểu vì sao đột nhiên Minh tông lại truyền ra tin tức đã trục xuất Công Tôn Trường Minh vì tội phản bội, khiến cho kế hoạch hợp tác giữa các thế lực cùng Minh tông cũng bị hủy bỏ.
— QUẢNG CÁO —
Tuy sau này có một số thế lực đến Minh tông để câu thông nhưng bọn họ đều chỉ nhận lại một câu trả lời: “Minh tông đang phải cơ cấu lại tông môn, vì vậy không can thiệp vào chuyện bên ngoài”.
Lời này vừa ra khiến mọi nhà đều xôn xao, chỉ trục xuất một tên đại thánh cảnh mà lại phải cơ cấu lại tông môn, gạt con nít sao.
Tuy mọi người đều biết là Minh tông đang tìm cớ lảng tránh, nhưng cũng không còn gì để nói, cũng đành để mặc bọn họ.
Dù sao bớt đi một nhà chia miếng bánh này cũng tốt, bởi vì mọi người đều xem đám người Lăng Huyền Thiên là bánh ngọt, chỉ chờ bọn họ chia phần.
Nhưng Bạch Vũ Hải là ai? Hắn sao lại không biết chút nội tình chứ, chính vì vậy mà hắn đối với Lăng Huyền Thiên lại càng hiếu kỳ hơn.
Lăng Huyền Thiên rốt cuộc chỉ là một tên đệ tử của Thiên môn sao? Hay hắn còn có thân phận gì khác đây?
“Không quan trọng” Lăng Huyền Thiên cũng không quan tâm đến chuyện nhà nào đến, nhà nào không đến.
Nguyên tắc của hắn rất đơn giản, nếu người khác không gây sự hắn cũng không chủ động gây sự.
Mọi việc đều có nhân quả, chỉ cần không quan hệ đến hắn, hắn cũng không quan tâm.
…..
Một ngày này toàn bộ Bắc thành đều triệt để sôi trào bởi vì hai tin tức.
Tin tức thứ nhất là một tòa thế lức mới gọi là Thiên môn được xây dựng tại ngoại ô Bắc thành, ngay trên vị trí mà Bạch gia thu mua, cũng là vị trí tồn tại Long mạch.
“Cái gì, Thiên môn? Thật sự có thế lực dám tranh ăn với hổ sao?”
“Còn không phải sao? Các đại thế lực khác sao có thể để điều đó xảy ra”
“Hừ, ngươi nghĩ nhân gia yếu như người sao? Ta nghe nói đứng sau Thiên môn là Bạch gia đây”
“Ngu xuẩn, Bạch gia chỉ kinh doanh Liệp Hoành thương hội, trước giờ đều không can thiệp vào thế lực khác, sao có thể thành lập thế lực tại Bắc thành đây”
Tin tức Thiên môn vừa ra đã khiến mọi người tranh cãi không ngừng, bởi vì bọn họ cũng không biết Thiên môn từ đâu xuất hiện, tựa như U Minh vậy.
Chỉ có một số thế lực lớn từng điều tra về Lăng Huyền Thiên nên có chút hiểu biết về Thiên môn, nhưng bọn họ cũng không có nói ra.
Bởi vì trong mắt bọn họ, Thiên môn có thể tại Phi Linh thành tồn tại, nhưng Bắc thành cũng không phải nơi đó.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là tin tức này chẳng mấy chốc đã bị một tin tức khác làm phai nhòa, đây cũng là tin tức thứ hai khiến toàn bộ Bắc thành triệt để kinh động.
Các đại thế lực tại Bắc thành như Thánh Kiếm môn, Đào Hoa các, Bắc Phiệt môn và một số thế gia khác tuyên bố hai ngày sau tấn công Thiên môn, diệt trừ linh thú giữ sạch sẽ cho Bắc thành.
Bắc thành trước giờ rất ít khi có linh thú dám hiện nguyên hình, chính vì thế mà việc Cửu Vĩ Hồ cùng A Ngưu xuất hiện khiến bọn họ có cái cớ để nhằm vào Thiên môn.
Nhưng mọi người đều rõ ràng, mục đích của các đại thế lực là đầu Long mạch cũng như là máu huyết của Cữu Vĩ Hồ.
Đáng nói nhất chính là khi tin tức này được truyền ra, những giám sát của Thần triều cũng không có động thái gì.
Bọn họ không nêu lên ý kiến càng làm mọi người kinh sợ hơn.
Bởi vì như vậy không khác gì Thần triều đã ngấm ngầm cho phép các đại thể lực ra tay.
Nếu như là trước đây chắc chắn bọn họ đã mang cấm lệnh không được tranh đấu ra để trấn áp các đại thế lực rồi.
Bây giờ không lên tiếng, cũng không bãi bình các đại thế lực chắc chắn sẽ không còn gì lo lắng, chẳng mấy chốc mà Bắc thành sẽ triệt để mất đi tính bình yên vốn có.
Tại một tòa cung điện xa hoa trong Bắc thành
“Hứa Cao, ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên đi quy định của Thần triều sao?”
“Hắc hắc, Dật Hành huynh, ngươi sao lại sợ hãi như vậy đây? Chỉ là một tiểu tử mà thôi, cho dù có thật sự là hậu đại của thần linh thì sao? Bắc thành chẳng lẽ còn thiếu thần linh sao?” đối mặt với Vũ Dật Hành hỏi, Hứa Cao chỉ cười khinh bỉ nói.
Vũ Dật Hành nghe hắn nói vậy thì ánh mắt có chút lăng lệ, bất quá rất nhanh liền biến mất.
Thực lực của hắn tuy cao hơn Hứa Cao một chút, nhưng Hứa Cao đi lại rất gần với các đại thế lực tại Bắc thành, nếu hắn cùng tên này tranh đấu tại đây chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi.
Vì vậy hắn cũng không liều lĩnh ra tay.
Huống hồ tại nơi này Thần triều cũng có thần linh nha, nếu như vị thần linh kia đã không can thiệp thì hắn cũng không tiện nói gì, mọi việc đành thuận theo tự nhiên đi.
“Tốt! Ta hy vọng ngươi sẽ không vì hành động hôm nay mà trả giá đắt” Vũ Dật Hành lạnh lùng nói một tiếng rồi quay người rời đi.
Hắn rất mong vị thần linh đứng tại sau lưng Lăng Huyền Thiên ra tay lần này, đem toàn bộ đám người các thế lực lớn giết đi, đặc biết là Hứa Cao.
Hắn vô cùng chờ mong Hứa Cao chết dưới tay đám người Lăng Huyền Thiên đây..
Danh Sách Chương: