“Cái gì?”
“Rốt cuộc là ai, lại dám khinh thường lôi điện kia đây?”
….
Mọi người vốn đang hốt hoảng chạy trốn nghe thấy thanh âm vang nên cũng vội dừng lại, bọn họ thật muốn biết rốt cuộc là ai lại dám nói như vậy đây.
Lúc này tại không trung đang có vô số lôi điện đánh xuống, kỳ lạ là lại có một thiếu niên thản nhiên bước tại nơi đó, dường như không xem lôi điện ra gì.
Thiếu niên này mặc một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt thanh tú, bước chân của hắn tuy chậm rãi nhưng giống như cùng thiên địa hòa làm một vậy.
“Là hắn!”
“Hừ, một tiểu tử không có chút tu vi nào cũng dám làm càng, thật sự chán sống rồi”
“Ngươi bị ngốc sao? Ngươi thấy có người nào không có tu vi lại có thể đi lại trên không trung sao”
…
Lăng Huyền Thiên vừa xuất hiện khiến cho mọi người đều triệt để sôi trào.
Bọn họ phản ứng như vậy cũng không phải thực lực của hắn mạnh mẽ bao nhiêu, mà là truyền ngôn đều nói có thần linh đứng sau hắn.
Nếu bây giờ hắn thất bại chắc hẳn thần linh sẽ không để mặc hắn chết tại đây.
Vì vậy ai cũng hy vọng Lệ Cửu Lôi có thể đánh bại Lăng Huyền Thiên, để mọi người được thấy chân thần.
“Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?” Bạch Vũ Hải hai mắt cũng tỏa sáng nhìn Lăng Huyền Thiên.
Trước giờ hắn chỉ thấy tên này ra tay đúng hai lần, một lần là tại yến hội của Hạ Như n, lần còn lại là tại biệt viện của Liệp Hoành thương hội.
Nhưng cả hai lần đều chỉ là cùng thánh cảnh giao phong mà thôi, Lăng Huyền Thiên cũng không có dùng bao nhiêu năng lực.
Lần này hẳn là đủ để hắn thấy năng lực chân chính của Lăng Huyền Thiên đi.
“Hừ, làm màu chung quy chỉ là làm màu mà thôi!” Đế Nhất ngước nhìn thân ảnh thiếu niên kia khinh bỉ nói.
Tuy miệng hắn nói như vậy nhưng hắn cũng rất muốn biết thực lực của tên này, bởi vì dường như những đồ liên quan đến tiểu tử này Tần Mộng Dao đều vô cùng hứng thú.
….
“Hắc hắc, tiểu tử cuối cùng ngươi cùng lộ diện rồi sao? Đáng tiếc ngươi cũng không có cơ hội thể hiện” Lệ Cửu Lôi hai mắt đỏ như máu nhìn Lăng Huyền Thiên nói.
Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, theo hắn đều là do tên tiểu tử này mà ra.
Từ chuyện Thánh Kiếm môn mất hết mặt mũi, đến chuyện nhi tử hắn bị chết thảm tại đây đều là do Lăng Huyền Thiên mà ra.
Chính vì vậy hắn tuyệt không thể tha thứ cho tên tiểu tử này.
Nghĩ như vậy ánh mắt Lệ Cửu Lôi càng thêm lăng lệ, hắn cũng không tiếp tục để Lôi Phạt đánh xuống xung quanh nữa mà tập trung uy lực của chúng nhắm vào Lăng Huyền Thiên.
Bởi vì hắn biết tên tiểu tử này rất không bình thường.
“Hả? Lôi điện ngừng lại rồi”
“Không phải ngừng, chỉ là đánh xuống vị trí cụ thể mà thôi”
“Tiểu tử kia chết chắc rồi”
— QUẢNG CÁO —
….
Đám người vừa thấy lôi điện ngừng đánh xuống mình thì cũng vội nhìn lên bầu trời.
Lúc này toàn bộ lôi điện đều đã tụ tập lại một chỗ, tựa như một đầu mãng xà to lớn trực tiếp đánh xuống vị trí của Lăng Huyền Thiên.
“Hắn có thể đỡ được sao?”
“Hắc hắc Vũ Dật Hành ngươi là quá đề cao tên tiểu tử này rồi.
Lôi Phạt pháp tắc kia sợ là bán thần cảnh cao giai cũng không thể đón đỡ đi” Hứa Cao cười hắc hắc hướng Vũ Dật Hành nói.
Sở dĩ bọn họ có thể né tránh lôi đình công kích nãy giờ là vì Lệ Cửu Lôi phát cuồng nên phân tản pháp tắc ra.
Chứ nếu như hắn tu tập lôi đình lại một chỗ, sợ là bọn họ đã chết không thể chết thêm, pháp tắc phụ thể cũng không phải chỉ làm cho vui nha.
Sau khi đầu lôi xà kia thành hình, Lệ Cửu Lôi cũng không chần chờ, lập tức điều khiển lôi xa đánh xuống vị trí của Lăng Huyền Thiên.
Chỉ thấy đầu lôi xà lấy tốc độ nhanh vô cùng đánh xuống, những nơi nó đi qua không gian cũng đều bị chấn nát, chớp mắt đã đánh xuống đỉnh đầu của Lăng Huyền Thiên.
“Chết!”
Lăng Huyền Thiên cũng không có phản ứng gì, chỉ để mặc lôi xà đánh xuống người mình.
~ ầm ầm long ~
“Đã chết rồi sao?”
“Tiểu tử này thật ngu ngốc, không biết chạy trốn sao?”
“Ngươi mới ngu đó, pháp tắc có thể cố định mục tiêu ngươi nghĩ ngươi có thể tránh được sao”
…..
Đám người thấy lôi xà đánh xuống người Lăng Huyền Thiên thì xôn xao bàn tán, ai cũng cho rằng Lăng Huyền Thiên đã chết.
Bởi vì không gian bị phá toái nên cũng không có người có thể nhìn thấy vị trí của Lăng Huyền Thiên.
~ phốc phốc ~
Đúng lúc này một âm thanh vang lên, khi mọi người nhìn lại thì thấy Lệ Cửu Lôi miệng liên tục phun ra máu, khí tức của hắn cũng dần giảm xuống chỉ còn đại thánh cảnh cao giai.
“Chuyện gì xảy ra? Thời gian mượn nhờ pháp tắc trong cơ thể của hắn hẳn là chưa tới đi” Yến Trường Thanh ánh mắt đăm chiêu nói.
“Hắn là bị pháp tắc phản phệ … vậy nhất định là do tiểu tử kia gây nên!” Cố lão híp mắt nhìn về phía Lăng Huyền Thiên bị lôi điện đánh xuống.
Hắn vừa nhìn tới thì hai mắt hoảng sợ không thôi, chỉ nghe “vù” một cái hắn đã hướng phương hướng khác bay đi, hiển nhiên là muốn chạy trốn.
“Hả Cố lão tại sao lại muốn rời đi đây?”
— QUẢNG CÁO —
“Thật khó hiểu”
Mấy tên bán thần cảnh của các đại thế lực kỳ quái lẩm bẩm.
Theo lý mà nói Lăng Huyền Thiên đã chết, đầu Cửu Vĩ Hồ kia sắp đến tay sao lão lại không tranh phần đây.
Nhưng đúng lúc này một thanh âm nhàn nhã vang lên: “Thiên môn cũng không phải nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi là đi”.
Theo thanh âm vang lên chỉ thấy Cố lão vốn đã bay ra phạm vi Thiên môn đột nhiên lại trở về vị trí cũ, ánh mắt của hắn cũng vô cùng hoảng sợ.
“Cố lão xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại trở về?”
“Thanh âm kia là của ai?”
….
Mọi người tại nơi này đều kỳ lạ nhìn Cố lão, sau đó nhìn về hướng thanh âm phát ra thì thấy có một nam tử thản nhiên đứng giữa không trung nhẹ vuốt đầu lôi xà trong tay mình.
Nam tử này chẳng phải là Lăng Huyền Thiên sao.
“Hắn … hắn vậy mà không hề hấn gì sao?”
“Lại có thể khống chế pháp tắc của người khác, thật sự đáng sợ!”
“Xong, lần này các đại thế lực triệt để xong”
….
Đám người nhìn thấy Lăng Huyền Thiên bình an vô sự thì than thở không thôi.
Còn những đại thế lực như Bắc Phiệt môn, Thánh Kiếm môn, Đào Hoa Các … thì đều có một ý nghĩ trong đầu, đó là “chạy trốn”.
Nhưng khi nhìn về phía Cố lão bọn họ cũng không dám có ý nghĩ đó nữa.
“Ha ha, ta nói Hứa Cao, lần này chỉ sợ ngươi đùa với lửa rồi!” Vũ Dật Hành cười vui vẻ nói.
Hứa Cao ánh mắt âm trầm không biết đang nghĩ gì, cũng không quan tâm đến Vũ Dật Hành cười nhạo mình.
“Tốt nếu các ngươi đã làm xong chuẩn bị, bây giờ có thể lên đường rồi!” Lăng Huyền Thiên cũng không quá để ý đám người bên dưới phản ứng mà chỉ nhẹ hướng đám người đại thế lực nói.
Tuy các đại thế lực bây giờ còn lại đều là bán thần cảnh, thậm chí có trên mười người.
Nhưng trong mắt Lăng Huyền Thiên mà nói, những người này cũng phàm nhân không có gì khác biệt.
Nói xong Lăng Huyền Thiên nhẹ vuốt đầu lôi xà đã lượn lờ trong tay mình, tức thì đầu lôi xà lập tức hóa thành một đầu lôi long màu đen.
Sở dĩ gọi nó là lôi long là vì trên người nó có từng tia lôi điện phát ra, những tia lôi điện so với lôi điện mà Lệ Cửu Lôi sử dụng thì đáng sợ hơn nhiều.
“Kia … kia là dung hợp pháp tắc sao?”
“Hắc Ám pháp tắc cùng Lôi Phạt pháp tắc! Rốt cuộc tiểu tử này là ai đây?”
— QUẢNG CÁO —
….
Mấy tên bán thần cảnh vừa thấy đầu lôi long của Lăng Huyền Thiên thì khiếp sợ không thôi.
Đến tu vi như bọn họ tất nhiên biết đầu lôi long trong tay hắn là pháp tắc, hơn nữa còn là dung hợp hai loại pháp tắc lại.
Một người muốn dung hợp pháp tắc chỉ có hai trường hợp, một là ngươi tự ngộ ra nhiều loại pháp tắc để dung hợp.
Hai là ngươi mượn nhờ pháp tắc của người khác để dung hợp.
Đầu lôi long kia của Lăng Huyền Thiên tất nhiên là mượn nhờ pháp tắc của Lệ Cửu Lôi mà ngưng tụ ra, nhưng hình thái pháp tắc ban đầu của hắn chỉ là xà, Lăng Huyền Thiên lại có thể hóa lôi xà thành lôi long tất nhiên cảm ngộ Lôi Phạt pháp tắc của hắn so với Lệ Cửu Lôi cao hơn không chỉ một đoạn.
Vậy khác gì nói hắn ngộ ra hai loại pháp tắc đây, sao mọi người có thể không sợ.
“Diệt!” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến đám người kia sợ hãi, chỉ nhẹ hô lên một tiếng.
~ grào grào ~
Đầu lôi long trong tay hắn dường như có linh trí nhẹ gầm lên một tiếng, sau đó dần dần hóa to lên hướng đám người thế lực lớn lao tới.
Phàm là vị trí lôi long xuất hiện không gian đều nhẹ rung lên, tản ra từng đoàn màu đen vụ khí vô cùng kỳ dị.
“Không, đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”
“Cứu ta, cứu ta!”
“Khônggggggggg”
….
Chỉ trong chốc lát đám người thế lực lớn đã chết gần hết, cũng chỉ còn lại Yến Trường Thanh, Hứa Cao, Lệ Cửu Lôi ba người.
Ngay cả Cố lão cùng Tôn Cường cũng đều bị lôi long thôn phệ.
Sở dĩ ba người bọn họ còn sống cũng không phải vì Lăng Huyền Thiên không nhắm vào ba người, mà là vì có một lão già to béo xuất hiện trước mặt ba người cản lại đầu lôi long kia.
“Bằng hữu, cho lão phu một mặt tha cho bọn họ thế nào?” lão già híp mắt lại hướng Lăng Huyền Thiên nói.
Tuy hắn có thể cản lại lôi long nhưng hắn biết đầu lôi long này tiểu tử kia chỉ tiện tay mà làm, cũng không thực sự dùng đến pháp tắc chi lực.
Nên hắn cũng không muốn cùng Lăng Huyền Thiên giao thủ.
Lệ Cửu Lôi vốn đang trọng thương do bị phản phệ nghe vậy thì lập tức lên tiếng: “Tuyệt … tuyệt đối không được, Cự Lão Đầu tiểu tử này không chỉ giết nhi tử của ta, mà còn giết hai vị bán thần cảnh cùng toàn bộ người của Thánh Kiếm môn.
Nhất định phải giết hắn!”
“Im miệng!” đối với Lệ Cửu Lôi điên loạn, lão giả kia chỉ thét lên một tiếng.
Nếu không phải tên này còn một cái lão tổ thực lực trên hắn không ít, sợ là hắn đã trực tiếp giết Lệ Cửu Lôi tại đây.
“Bằng hữu, ngươi thấy sao đây?”
“Không được!”.
Danh Sách Chương: