Sau khi Lăng Huyền Thiên toàn diệt đám người của đại thế lực và Thần Triều, thì cả Bắc Thành đều oanh động.Vốn mọi người đều cho rằng Thiên Môn sẽ thừa thắng xông lên tiêu diệt người của các đại thế lực còn sót lại.
Chỉ là Thiên Môn lại không hề có động thái gì, ngay cả các thế lực như Minh Tông hay các đại gia tộc cũng không có cử động.
Bọn họ vẫn yên ổn như trước đây, xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra khiến cho Bắc Thành lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Đối với những chuyện bên ngoài Lăng Huyền Thiên cũng không để ý tới.
Mấy ngày nay hắn đều chuyên tâm vào việc bố trí trận pháp tại Bắc Thành, cũng như xây dựng một số trận kỳ để đưa đến chỗ La Khinh Sương.
Mê Thành bên đấy chung quy còn quá yếu.
“Công tử, Đế Nhất cầu kiến!” đúng lúc này một âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
Lăng Huyền Thiên nghe vậy thì thu lại trận kỳ, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Đế Nhất chính là người hắn cần để tìm đến tên kia đây.
Lúc này trong đại sảnh Đế Nhất đã đứng đó từ lúc nào, tiếp chuyện với hắn chính là Tần Phong.
Hắn vừa thấy Lăng Huyền Thiên tiến đến thì vội vàng đứng dậy thi lễ nói: “Lăng công tử, chúng ta lại gặp mặt”.
Tuy hắn cùng Lăng Huyền Thiên tuổi tác không chênh nhau bao nhiêu, nhưng thực lực lại là một trời một vực.
Hơn nữa người này là người duy nhất có thể cứu hắn đây.
Tên mập kia đã nói Lăng Huyền Thiên nhất định có thể giúp hắn nha.
“Nói đi!” Lăng Huyền Thiên cũng không vòng vo, trực tiếp hướng Đế Nhất nói.
Hắn đã sống bao lâu đây, sao có thể không nhìn ra tên tiểu tử này nghĩ gì.
“A, Lăng công tử thật sự khẳng khái nha!” Đế Nhất có chút xấu hổ nhẹ than một tiếng, dừng một lúc hắn tiếp tục lên tiếng: “Ta đến đây là muốn biết vì sao công tử biết ta tu Hắc Ám pháp tắc đây?”.
Lăng Huyền Thiên nghe vậy thì khẽ lắc đầu nói: “Ngươi hẳn nên hỏi vì sao ta khuyên ngươi không lên đột phá thần cảnh đi”.
Đế Nhất nghe vậy thì đưa tay gãi đầu không biết trả lời như thế nào.
Dù sao chuyện này hắn cũng bán tín bán nghi, sao có thể thẳng thừng hỏi ra đây.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục tốn thời gian, mà chủ động lên tiếng: “Tên đứng sau lưng ngươi đã từng lộ mặt sao?”.
— QUẢNG CÁO —
Đế Nhất mới đầu có chút bất ngờ không muốn trả lời, nhưng nhìn đến ánh mắt như nhìn thấu tâm can hắn của Lăng Huyền Thiên hắn đành mở miệng nói: “Chưa từng!”.
“Vậy hẳn là hắn vậy chưa tìm đủ thần hồn đi!” Lăng Huyền Thiên nghe vậy nhẹ gật đầu.
Nếu như Đế Thích Thiên thật sự tìm đủ thần hồn thì sẽ có chút rắc rối, dù sao thì hắn cũng không muốn phá hư pháp tắc tại nơi này.
“Tốt! Ta nói đơn giản cho ngươi đi.
Tên kia muốn tụ tập người có Ám linh chi thể, sau đó dạy dỗ bọn họ ngộ ra Hắc Ám pháp tắc là vì muốn thôn phệ bọn họ để phát triển.
Nhưng vì thần hồn của hắn chưa hoàn thiện nên chỉ có thể hấp thu người có cùng công pháp, hơn nữa còn phải đột phá thần cảnh, vứt bỏ phàm thai mới có thể thôn phệ.
Cho nên ngươi hiện tại liền an toàn” Lăng Huyền Thiên thản nhiên hướng Đế Nhất nói.
Dừng một chút hắn lại hướng Đế Nhất hỏi: “Ngươi tu hẳn là Ma Long Thôn Thiên đi!”.
Nghe Lăng Huyền Thiên nói vậy Đế Nhất hai mắt khiếp sợ không thôi, nhưng hắn cũng nhẹ gật đầu.
Vốn hắn chỉ muốn hỏi Lăng Huyền Thiên một chút xem nếu như đột phá thì hắn có nguy hiểm gì mà thôi, hắn cũng sẽ không lập tức tin tưởng Lăng Huyền Thiên.
Nhưng bây giờ lại khác, công pháp hắn tu luyện trước giờ chỉ có sư tôn biết mà thôi, ngay cả sư huynh đệ cũng không biết.
Lăng Huyền Thiên có thể biết được chuyện này chắc chắn không phải người thường.
Nghĩ như vậy Đế Nhất lại có chút sợ hãi, cũng không phải hắn sợ hãi nam tử trước mặt, mà là sợ hãi sư tôn của hắn.
Nếu như sư tôn muốn thôn phệ hắn, như vậy hắn có cách gì chống trả sao.
Một người mà ngay cả Thần Triều đều khiếp sợ, thế gian lại có người nào có thể cùng hắn chống lại đây.
Sau đó Đế Nhất đưa mắt nhìn về phía Lăng Huyền Thiên sau đó chậm rãi mở miệng: “Công tử, chỉ cần người cứu ta.
Ta nhất định sẽ cung cấp toàn bộ những gì ta biết về sư tôn”.
Hắn cũng không còn cách nào khác, có lẽ cũng chỉ có Lăng Huyền Thiên - người liếc mắt có thể nhìn ra công pháp cũng như pháp tắc hắn tu luyện, mới có thể cùng sư tôn hắn chống lại đi.
“Tin tức về hắn sao?” Lăng Huyền Thiên khẽ lắc đầu, Đế Nhất có thể biết được bao nhiêu đây.
Đừng nói là hắn chỉ nhập môn không lâu, cho dù là đám người đã theo tên kia từ nhỏ cũng chưa chắc biết bao nhiêu về hắn.
“Tốt, tin tức về hắn ta ngược lại không cần, nhưng ngươi hẳn là hiểu biết về Trung Châu đi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, không bao lâu nữa hắn sẽ tiến đến Trung Châu, chắc chắn sẽ cần người dẫn đường.
Đế Nhất có lẽ là lựa chọn không tồi.
— QUẢNG CÁO —
“Bẩm đại nhân, Trần Lão cùng Hắc Bạch Song Lão đã đến!” đúng lúc này một tên mang mặt nạ hình hươu từ bên ngoài chạy vào hướng đám người Hồ Nguyệt bẩm báo.
“Cho bọn họ vô đi!”
“Tham kiến công tử! Tham kiến Tần lão, Hồ Nguyệt cô nương!” ba người Trần Huyền Lão Nhân vừa vô đã hướng Lăng Huyền Thiên thi lễ, còn với Tần Phong cùng Hồ Nguyệt bọn họ cũng chỉ chào hỏi một tiếng mà thôi.
Tất nhiên nếu đổi lại bình thường sao bọn họ có thể chủ động hướng hai tên ngay cả thần cảnh đều không đạt chào hỏi đây.
Tất cả đều là vì bọn họ có địa vị cao hơn ba người đi.
“Mọi chuyện sao rồi?”
“Bẩm công tử, chúng ta đã y theo lời người phong ấn lại đầu Long Mạch tại nơi ở Thần Triều bên kia.
Hẳn là không bao lâu chúng ta có thể mang nó về đây!” Trần Huyền Lão Nhân cung kính hướng Lăng Huyền Thiên đáp.
Lăng Huyền Thiên nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Từ sau khi diệt đi đám người đại thế lực, hắn liền để ba lão đầu này đi phong ấn lại đầu Long Mạch bên kia.
Tất nhiên thủ pháp cùng cách thức phong ấn đều do hắn chỉ dạy bọn họ.
Còn nguyên nhân hắn lại vậy chính là để mang đầu Long Mạch đó rời đi.
Tất nhiên hắn có thể làm thế một phần là nhờ Lục Bắc đã thức tỉnh đầu Long Mạch kia, khiến nó rời khỏi lòng đất mất đi liên hệ cùng nguyên thổ ban đầu.
Nên lúc đó Lăng Huyền Thiên cũng chỉ nhẹ đóng băng nó mà thôi, sau đó mới để ba người Trần Huyền Lão Nhân đi phong ấn cùng bày trận.
Để sau này có thể chuyển đầu Long Mạch đó đi nơi khác.
“Tốt, ngươi đến Mê Thành một chuyến đem những trận kỳ này giao cho La Khinh Sương, sau đó ở lại đó nghe chỉ đạo của nàng” Lăng Huyền Thiên lấy trong một túi trữ vật ra đưa cho Trần Huyền Lão Nhân rồi nói.
“Tuân lệnh!”
Sau khi đám người rời khỏi hết chỉ còn mấy người hắn với A Ngưu, Hồ Nguyệt mới hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Công tử, ta muốn cùng Tiểu Ngưu tiến về Nam Hoang một chuyến”.
— QUẢNG CÁO —
Lăng Huyền Thiên cũng không bất ngờ lắm, chỉ đưa mắt về phía A Ngưu nhìn lại sau đó lên tiếng: “Là vì kích hoạt huyết mạch cho hắn sao?”.
“Vâng!”
“Huyết mạch của hắn cũng không phải Thiết Ngưu tộc, cũng sẽ không thể kích hoạt được như vậy.
Bất quá ngươi cũng nên đến Nam Hoang đi, sau đó cầm theo những trận bàn này bố trí một cái truyền tống trận tại đó” Lăng Huyền Thiên trầm ngâm một lúc rồi hướng Hồ Nguyệt nói.
A Ngưu cũng không phải Thiết Ngưu tộc đơn giản như vậy đây.
Nhưng dù sao thì Hồ Nguyệt cũng cần trở lại Hồ Tộc, hơn nữa hắn cũng muốn xây dựng một cái truyền tống trận xuyên qua tam châu.
Tất nhiên cũng không phải bây giờ, bởi vì hắn vẫn còn thiếu không ít tài liệu đây.
“A, vậy công tử người có phải nên cho ta thứ gì bảo mệnh sao?” Hồ Nguyệt nũng nịu hướng Lăng Huyền Thiên cười nói.
Nàng biết hắn rất nhiều bảo bố nha, hơn nữa phàm là đồ lấy ra đều là đồ cực kỳ mạnh mẽ, sao có thể không nhân cơ hội này vòi vĩnh đây.
“Tốt, ngươi chỉ cần mang theo trận kỳ của Lục Hợp Bát Quái Trận hẳn là không có mấy người có thể thoát được đi” Lăng Huyền Thiên lắc đầu nói, sau đó đưa một đống trận kỳ cho nảng rồi xoay người rời đi.
“Vậy còn của Tiểu Ngưu đây….” Hồ Nguyệt thấy vậy thì gọi với theo nói, chỉ là Lăng Huyền Thiên đã rời đi từ lâu, sao có thể nghe nàng nói.
Cũng không phải là Lăng Huyền Thiên thiên vị, hay không có đồ cho A Ngưu.
Chỉ là vì hắn thực sự còn quá nhỏ, hơn nữa cảnh giới còn thấp, sử dụng ngoại vật nhiều sẽ khiến hắn trở nên ỷ lại ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này..
Danh Sách Chương: