Mục lục
Vạn Đế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc này, Lăng Huyền Thiên cùng Tiểu Ánh đang ở bên trong một động phủ.

Tiểu Ánh thì đang thu thập linh dược cùng linh thảo.

Còn Lăng Huyền Thiên thì đưa mắt đánh giá xung quanh.
Nơi này đúng ra phải gọi là một tòa sơn động, nhưng giữa sơn động lại có một lỗ thủng vô cùng to lớn.

Khiến cho ánh nắng có thể chiếu sáng bên trong.

Tại lỗ thủng đó có một cái trận bàn chậm rãi xoay tròn.

Từng đoàn linh khí cũng từ đó mà tràn vào bên trong dược viên này.
“Ca ca, ta hái xong rồi a” một lúc sau, thanh âm của Tiểu Ánh vang lên.

Sau đó nàng đưa một túi càn khôn, bên trong có vô số linh thảo cho hắn.

Thậm chí còn có một số cây thánh dược.
“Tốt, giờ qua đại điện xem một chút” Lăng Huyền Thiên cầm lấy linh thảo rồi hướng nàng nói.

Sau đó hai người liền rời khỏi dược viên, tiến đến một tòa đại điện.
Tòa đại điện này, nằm liền kề với sơn động xây dựng dược viên.

Chỉ là sơn động được bao phủ bởi một tòa ẩn nấp trận pháp, nếu không để ý kỹ cho dù đại thánh cảnh cũng không thể nhìn ra.
“Là hai người bọn họ?”
“Kỳ quái, theo lý bọn họ phải đến trước chúng ta a?”
“Chắc là không có bản đồ a”
“Cũng đúng”

Tại tòa đại điện bây giờ đã tụ tập vô số người.

Bọn họ đa phần đều hả hê nhìn phế phía Lăng Huyền Thiên cùng Tiểu Ánh.

Dù sao việc hai người tiến vào Bích Vân huyệt trước khiến cho rất nhiều người không vui.

Trước cửa đại điện có một tòa trận pháp vô cùng kiên cố.

Tất nhiên là do vị luyện dược thánh sư kìa tốn công sức bày ra.

Hẳn là hắn cũng không muốn có người tùy tiện tiến đến nơi này.
“Chư vị, mau ra tay.

Cũng không nên để kẻ nào đó lẻn vào trước” Hàn Thước hướng mọi người thúc giục.

Ánh mắt của hắn thì âm trầm nhìn về Tiểu Ánh cùng Lăng Huyền Thiên.


Tất nhiên hắn vô cùng không ưa hai người.

Đợi khi đoạt được bảo vật tại đây hắn chắc chắn không để hai người sống sót rời khỏi Bích Vân huyệt.

Còn về đám người Thiên môn ngoài kia sao? Hắn còn chưa nghe qua thế lực mạnh mẽ nào tên là Thiên môn a.

Bọn họ há lại dám cùng Băng Ngọc cung chống lại.
“Tốt, bất quá những kẻ không ra tay hẳn là không thể tranh giành bảo vật bên trong” Võ Văn Trác cũng âm trầm nói.
— QUẢNG CÁO —
“Đúng, lập tức ra tay”
“Nhanh”

~ rầm rầm rầm ~ mọi người đều lần lượt tấn công vào tòa động phủ kia.

Còn tại sao họ không nghĩ cách phá trận mà lại cường công ư.

Bởi vì phá giải trận pháp phải tìm ra trận nhãn, hơn nữa ngươi phải am hiểu về trận pháp đó.

Như vậy thời gian ngược lại lâu hơn rất nhiều.

Hơn nữa ai lại nguyện một mình phá giải cho những người khác hưởng lợi đây.
~ ầm ầm âm ~
Trận pháp của vị luyện dược thánh sư kia tuy lợi hại, nhưng lại không chịu được nhiều người như vậy cường công.

Hơn nữa thời gian qua lâu, nên uy lực của trận pháp cũng mất đi rất nhiều.

Vì vậy chớp mắt bị phá hủy.
Còn vì sao vị luyện dược thánh sư không có sử dụng trận pháp công kích để bảo hộ nơi ở của mình sao? Đơn giản vì hắn hẳn là không có trận pháp công lịch cấp bậc thánh giai a.
Trận pháp cũng như đan dược, chia làm phàm linh thánh thần bốn phẩm giai.

Mỗi phẩm giai đều gồm thập phẩm.

Hầu hết thánh giả đều sẽ cố gắng tìm tòi học hỏi một số thánh giai trận pháp sơ cấp để giúp ích trong việc tu luyện cùng bảo vệ nơi ở của mình.
Việc học tập trận pháp bình thường đối với bọn họ cũng không có gì khó khăn.

Bởi vì thánh giả có thể câu thông thiên địa linh khí, nên dễ dàng mượn chúng để bày trận.

Tuy nhiên huyễn trận cùng sát trận đều là vô cùng khó bày.

Hơn nữa còn cần bảo vật cùng năng lượng đặc thù từ người bày trận.

Nên rất ít người bày ra được.
Sau khi trận pháp phá hủy, chỉ thấy một tòa đại điện hiện ra trước mặt một người.


Mọi người cũng không chần chờ lập tức tiến vào trong.

Tòa đại điện tuy không lớn nhưng bên trong bày biện đủ mọi thứ.

Có vũ khí, có linh thảo, có đan dược, cùng một số tâm đắc luyện đan.

Tuy phẩm chất chúng không cao nhưng đối với người ở đây hẳn là không tệ.
Tại giữa đại điện vó một cái bồ đoàn, nơi đó đang ngồi một bộ xương khô.

Từ bộ xương có thể nhìn ra vị luyện dược thánh sư này đã tọa hóa hơn vạn năm rồi.

Kỳ lạ nhất chính là bộ xương này toàn thân đều là màu xanh thẫm, cũng không có màu trắng như người bình thường.
“Hắc hắc, đúng là không tệ.

Cũng không phải đại thánh cảnh mà là bán thần cảnh a.

Hơn nữa còn có mộc chi pháp tắc.

Lời, lời to” trong lúc mọi người đều đang cố gắng tìm kiếm bảo vật của mình thì có một thanh âm vang lên.
Nhìn lại thì thấy một vị nam tử gương mặt anh tú, mái tóc vô cùng đen, toàn thân mang hắc bào.

Đang nhìn chằm chằm bộ xương khô như là báu vật.
Sau khi hắn nói xong cũng không chậm trễ, từng đoàn ma khí từ trong người lộ ra.

Chớp mắt hắn đã đến bên bộ xương khô nhằm thôn phệ mộc pháp tắc trong đó.

~ cheng ~
Chỉ là đang lúc hắn đưa tay tới bộ xương thì một tiếng cheng vang lên.

Nhìn lại thì thấy một vị hòa thượng từ lúc nào đã cầm trong tay một cây tích trượng màu vàng đánh lên tay hắn.

— QUẢNG CÁO —
Kỳ lạ là cây tích trượng kia tuy là thánh khí nhưng cũng không làm tay của tên nam tử mặc hắc bào kìa.

Nhưng lại là đánh lui hắn.

Không cho hắn thôn phệ mộc chi pháp tắc từ bộ xương khô đó.
Thấy mình sắp thành công lại bị người cản lại tên nam tử hắc bào khuôn mặt trầm xuống nói: “hòa thượng thối, ngươi là muốn chết hay sao?”
“A di đà phật! Thí chủ ma tính quá nặng.


Hơn nữa lại ưa thích thôn phệ pháp tắc cùng máu huyết hẳn là người của Ma tông đi” vị hòa thượng kia thấy vậy nhẹ mở miệng.

“Cái gì? Ma tông?”
“Hắn … Hắn thật sự là người của Ma tông sao?”

Hòa thượng vừa nói ra mọi người tại đại điện đều dừng tay.

Không tiếp tục tranh giành linh dược, cùng bảo vật mà tất cả đều đưa mắt nhìn về phía nam tử mặc hắc bào.

Dù sao thì Ma tông uy danh quá thịnh, hơn nữa không từ thủ đoạn.

Nếu không phải vì bọn họ quá mạnh mẽ ắt đã bị các thế lực khác tiêu diệt.
Nay một tên đệ tử Ma tông đến nơi này, hẳn là không chỉ vì động phủ của vị luyện dược thánh sư này a.
“Hắc hắc, Giới Không thật không ngờ tại Trung châu ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta.

Nay đến Bắc châu cũng lại gặp ngươi.

Chỉ là lần này cũng sẽ không có người tiếp tục cứu ngươi” nam tử hắc bào cũng không để ý đến mọi người kinh ngạc.

Mà nhẹ lột mặt nạ của mình da.

Gương mặt anh tú của hắn cũng biến thành một gương mặt khác.

Tuy vẫn anh tuấn như vậy nhưng lại có vài phần tà mị.

Hơn nữa tóc của hắn cũng toàn bộ chuyển sang màu đỏ như máu.

Ánh mắt của hắn bây giờ rất lăng lệ và tràn đầy sát khí.

Hắn cũng không muốn cho người khác biết được hắn tới Bắc châu, nhưng bây giờ nếu cùng Giới Không giao thủ chả mấy chốc hòa thượng này sẽ nhận ra hắn.

Còn không bằng trực tiếp lộ ra bản thân, để mấy tên tiểu tử Bắc châu bớt nhúng tay vào.
“Là ngươi? Vô Tà” hòa thượng kia thấy khuôn mặt của hắn thì cũng rung động không nhẹ.

Vô Tà tại Ma tông cũng thuộc hàng ngũ top mười người hậu bối mạnh nhất a.

Hắn cùng Vô Tà đã giao thủ rất nhiều nhưng đều không chiếm được ưu thế.

Chỉ là không rõ sao tên này tự nhiên đến Bắc châu.

Chẳng lẽ chỉ vì mộc chi pháp tắc của vị bán thần cảnh này?
— QUẢNG CÁO —
“Ma tông Mạc Vô Tà” Bạch Vũ Hải thấy khuôn mặt thật của nam tử hắc bào cũng kinh ngạc một chút.

Có lẽ người khác chỉ biết Vô Tà tại Ma Tông là người có thiên phú vô cùng cao, nhưng không ai biết hắn thân phận thật sự là người của Mạc gia.

Mạc gia tại Ma tông có không ít quyền lực a.
“Ồ! Thật không ngờ thiếu chủ của Liệp Hoành thương hội cũng đến nơi này” Mạc Vô Tà nghe Bạch Vũ Hải lên tiếng thì quay sang nhìn hắn.

Lúc trước hắn cũng không để ý đến mấy tên sâu kiến tại Bắc châu này, tất nhiên cũng không nhìn đến Bạch Vũ Hải.


Bây giờ nhìn tới cũng khiến hắn giật mình không ít.

Bạch Vũ Hải tuy không tính là dòng chính của Bạch gia.

Nhưng hắn lại vô cùng được Bạch gia trưởng bối yêu thương, chỉ tiếc là hắn chỉ là con riêng mà thôi.

Nên mới không thể tại Bạch gia tu luyện.

Mà được đưa đến Liệp Hoành thương hội làm sinh ý.

Chỉ là không biết tại sao tự nhiên lại đến Bắc châu, nơi hẻo lánh này.
“Mọi người, theo ta thấy chúng ta hẳn là liên hợp lại tiêu diệt ma đạo.

Sau đó lại tính đến chuyện bảo vật sau” đúng lúng này một thanh âm vang lên.

Mọi người nhìn lại thì đúng là Võ Văn Trác mở miệng.
“Đúng, Ma đạo không cùng đường với chúng ta.

Hẳn là nên tiêu diệt” Liễu Bằng cũng lên tiếng ủng hộ nói.

Dù sao bây giờ hắn cũng đã phụ thuộc vào Đan Các, hẳn là nên biểu hiện tốt một chút.
“Đúng, đúng.

Chu gia ta thề diệt ma đạo”
“Tống gia chúng ta cũng vậy”
“Lâm gia ….”

Lần lượt từng gia tộc lớn tại Phi Linh thành đều lên tiếng.

Dù sao thì bọn họ cũng là người của Phi Linh thành, vì vậy bọn họ lời nói ra tại đây sẽ có giá trị hơn Võ Văn Trác một chút.

Chỉ là đám ngươi của Trịnh gia lại không có chút phản ứng nào.

Hà lão đang đắn đo không thôi.

Hắn không muốn để Trịnh ra nhúng tay vào vũng nước đục này a, nhưng thánh nữ lại âm thầm truyền âm cho đám người tứ đại gia tộc để bọn họ mở miệng a.
Còn nàng thì một mực im lặng không nói gì.

Như vậy nếu Ma tông hỏi tội đến cũng không tính lên đầu Bắc Phiệt môn.

Phật giáo, Đan Các có tư cách cùng Ma tông chính diện đối chọi.

Nhưng Bắc Phiệt môn thì còn thiếu một chút.

Nếu nàng làm không tốt, rất có thể khi Ma tông tìm đến Bắc Phiệt môn sẽ đưa nàng ra thế mạng.
Tất nhiên nếu là Thánh Phiệt môn thì lại khác.

Bọn họ dù sao cũng là nhất đẳng thế lực nếu thánh nữ của họ cùng Ma tông xung đột, nếu có lý lẽ cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.

Nhưng Bắc Phiệt môn cũng chỉ là một nhánh nhỏ của Thánh Phiệt môn tại Bắc châu mà thôi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK