Mắt thấy thế công của Lý Phong Trần đã đánh tới, Lộ Huyền Cơ cũng không tiếp tục chần chừ.
Hắn nhẹ hừ lạnh một tiếng, sau đó tay hắn đánh ra nhất chưởng.
Chưởng ấn của Lộ Huyền Cơ nhìn hời hợt nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, trọng kiếm của Lý Phong Trần vừa đánh đến liền bị đánh bật ra.
Lý Phong Trần cũng vì vậy mà phun ra một ngụm máu.
~ phốc phốc ~
“Sao … sao có thể như vậy?”
“Hắn ta rốt cuộc có tu vi gì đây?”
Lý Nham cùng với Hồng Tụ thấy vậy thì kinh nghi nhìn về phía Lộ Huyền Cơ.
Lý Phong Trần cảnh giới cùng hai người bọn họ giống nhau, đều là thánh linh trung giai.
Bây giờ lại dễ dàng như vậy bị một tiểu tử nhà quê đánh bị thương, sao hai người có thể không khiếp sợ.
Ngay cả Hữu Chánh Hoàng cũng có chút giật mình về thực lực của Lộ Huyền Cơ.
Tuy hắn cũng có thể đánh bại Lý Phong Trần, nhưng chắc chắn không dễ dàng như vậy.
Tên mập này lai lịch chỉ sợ là không đơn giản như mọi người nghĩ.
Tuy nói người tiến nhập Thánh Thiên Viện đa phần đều là thánh giả, nhưng hầu hết chỉ là những người bước vào thánh giả chưa lâu mà thôi.
Còn những người cùng lứa mà đạt tu vi thánh vương hay đại thánh đa phần đều lựa chọn ở lại gia tộc để nhận bồi dưỡng.
Bởi vì tiến nhập Thánh Thiên Viện cũng không có quá nhiều lợi ích cho bọn họ.
Thần linh không ra, ai có thể dạy dỗ bọn họ đây.
Tất nhiên cũng sẽ có số ít thánh giả cấp bậc cao tiến đến nơi này nhằm tìm kiếm cơ hội cảm ngộ thiên địa pháp tắc, hoặc được bán thần cảnh dạy dỗ.
Chỉ là những người này số lượng ít càng thêm ít, cũng sẽ không có người nghĩ tới mập mạp này có tu vi cao như vậy cả.
“Hắc hắc, tiểu tử còn bản lĩnh gì mau lộ ra hết đi.
Bản đại gia đang rảnh cùng buồn chán, có thể bồi ngươi một chút!” Lộ Huyền Cơ bộ mặt muốn ăn đòn nhìn ba người Lý Phong Trần khinh bỉ nói.
Lăng Huyền Thiên tại nơi xa thấy vậy chỉ nhẹ lắc đầu.
Tên mập này cho dù cố tình phong ấn lại tu vi, nhưng thực lực vẫn xa xa không phải mấy người kia có thể địch lại.
Đám người kia muốn cùng hắn giao thủ, thật sự không tự lượng sức.
Sau khi nhìn một chút, Lăng Huyền Thiên cũng không để ý bọn họ nữa mà tiến lên lưng của Hắc Lang nằm ngủ.
Hắn cũng không quá quan tâm đến mấy người này, ngay cả Băng Tâm cũng không lọt vào mắt hắn.
Đối với hắn mà nói Băng Tâm là vô dụng.
“Đáng chết!”
“Cùng lên!”
Lý Phong Trần nghe Lộ Huyền Cơ khinh bỉ mình như vậy thì gầm lên một tiếng, sau đó hướng hai người Lý Nham cùng Hồng Tụ muốn cùng bọn họ hợp lực.
“Được!”
— QUẢNG CÁO —
Hai người cũng không chần chừ, lập tức đồng ý.
Bây giờ cũng chỉ có ba người liên thủ lại may ra có thể đánh bại tên mập này, còn chuyện Băng Tâm đợi đoạt lại rồi mới tính sau.
Lộ Huyền Cơ thấy vậy thì mặt ngước lên cao, ưỡn bụng ra trước, nhẹ vuốt cằm mình một bộ cao thâm mạt trắc nói: “Sâu kiến dù có nhiều hơn nữa cũng chỉ là sâu kiến mà thôi!”.
“Giết!”
Ba người Lý Phong Trần thấy vậy lập tức hướng về phía hắn ra tay.
Lý Phong Trần liên tục xoay tròn trọng kiếm trong tay, tạo ra vô số hư ảnh cự kiếm bắn về phía Lộ Huyền Cơ.
Hồng Tụ cũng Lý Nham cũng xuất ra vũ khí của mình.
Trong tay Hồng Tụ là một sợi dây vải dài hơn ba mét, nhưng khi nàng vừa truyền thánh lực vào sợi dây này liền dài hơn gấp mười lần, như hóa thành một đầu mãng xà xoay quanh Lộ Huyền Cơ nhằm cố định hắn lại.
Còn Lý Nham thì xuất ra một thanh chủy thủ dài khoảng ba gang tay, vũ khí vừa ra hắn cũng lập tức biến mất, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện tại đỉnh đầu của Lộ Huyền Cơ đánh xuống.
“Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi!” Lộ Huyền Cơ thấy vậy mặt không đổi sắc, hắn nhẹ phất tay tức thì một cái bồ cào bảy răng hiện ra.
Sau đó hắn một tay cầm bồ cào ngăn lại chủy thủ của Lý Nham, một tay dùng chưởng ấn oanh ra hơn mười chưởng về phía Lý Phong Trần.
~ oanh ầm ầm ~
Ba người vừa thấy Lộ Huyền Cơ dùng một chiêu này thì kinh sợ không thôi.
Bởi vì đây đúng là võ kỹ Toái Tâm Chưởng mà mọi người được lĩnh ngộ ở vòng hai.
Thật không ngờ tên mập này lại dám dùng nó để chiến đấu.
Tuy nói hắn đã tu luyện võ kỹ đến đại thành nhưng đây là thời điểm nguy cấp, hẳn là nên dùng loại võ kỹ mình am hiểu nhất.
Hơn nữa còn phải là loại võ kỹ mình thường xuyên sử dụng, sao có thể dùng một loại võ kỹ mới học đây.
Chỉ có điều ba người cũng không biết, đối với Lộ Huyền Cơ mà nói giao đấu với ba người không có gì nguy hiểm cả.
Chính vì vậy hắn mới tiện tay đánh ra Toái Tâm Chưởng.
Còn vì sao hắn không tấn công Hồng Tụ ư, bởi vì nàng chỉ cố định hắn lại mà thôi, chiêu thức của nàng cũng không có sát thương nên hắn không cần quan tâm.
~ răng rắc ~
Lý Nham chỉ bị cản lại nên cũng chỉ văng ra sau một chút mà thôi.
Nhưng Lý Phong Trần lại không may mắn như thế, hắn ăn trọn vẹn mười chưởng của Toái Tâm Chưởng xương cốt đều vỡ vụn, toàn thân cũng đều là máu tươi.
Hiển nhiên Lộ Huyền Cơ cũng không nương tay với hắn.
~ ầm ~
— QUẢNG CÁO —
Sau đó Lộ Huyền Cơ nhẹ dùng lực, tức thì toàn bộ dây vải Hồng Tụ quấn quanh người hắn đều bị chấn nát, hóa thành vô số mảnh vụn.
Hồng Tụ cũng vì mất đà mà rơi ra sau hơn mười trượng.
“Nhân lúc bản đại gia chưa tức giận, mau chóng cút đi” Lộ Huyền Cơ lạnh lùng nói, sau đó hắn dường như nhớ đến chuyện gì vội vã bổ sung: “Nhớ để lại Tử Bì Hoa”.
“Ngươi …!”
Ba người nghe vậy thì tức giận không thôi, bọn họ vất vả lắm mới có thể tìm thấy mấy đóa Tử Bì Hoa.
Bây giờ tên mập này lại dám ngang nhiên cướp bóc, thật sự là hiếp người quá đáng mà.
Chỉ tiếc bọn họ đánh không lại hắn, cho nên cũng chỉ có thể thành thật giao ra.
Sau đó hai người Lý Nham cũng cho Lý Phong Trần uống đan dược trị thương rồi mang hắn rời đi.
Tuy nói ba người cũng không tính là bạn bè đồng cam cộng khổ gì, nhưng dù sao cũng có chút quan hệ không thể để hắn chết tại nơi này được.
Lộ Huyền Cơ sau khi nhận lấy năm đóa Tử Bì Hoa thì nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Hữu Chánh Hoàng: “Ngươi không cần, dù sao chúng ta cũng từng cùng nhau tiến vô đây nha!”.
“Đa tạ!”
Hữu Chánh Hoàng vốn cũng định mang Tử Bì Hoa đưa cho Lộ Huyền Cơ, nhưng nghe hắn nói vậy thì ôm quyền một cái sau đó rời đi.
…
“Lăng huynh, ở đây có năm đóa Tử Bì Hoa ngươi ba ta hai, thế nào?” Lộ Huyền Cơ hướng nam tử trên lưng Hắc Lang nói.
“Được!”
Thấy Lăng Huyền Thiên thản nhiên như vậy hắn cũng không chần chừ, lập tức đưa ba đóa Tử Bì Hoa cho Lăng Huyền Thiên.
Chỉ là khi nhìn thấy viên Băng Tâm trong tay hắn lại đưa mắt về phía Lăng Huyền Thiên tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Băng Tâm là vật tốt nha, có thể giúp người ta ngộ ra Băng Chi pháp tắc, hơn nữa còn có thể làm dịu tâm cảnh.
Ai lại không muốn đây.
Hắn cùng Lăng Huyền Thiên cũng không mấy thân thuộc, hắn tất nhiên khó lòng nhượng Băng Tâm lại cho tiểu tử này.
Nhưng nếu nói đánh nhau để tranh giành, hắn thật có chút sợ người này.
Tuy bề ngoài Lăng Huyền Thiên chỉ có linh vương cảnh, nhưng hắn tuyệt đối không tin đây là tu vi thực sự của Lăng Huyền Thiên.
“Băng Tâm ngươi cứ giữ, đối với ta nó vô dụng!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, hắn sao có thể không biết suy nghĩ của Lộ Huyền Cơ.
Băng Tâm đối với người khác có lẽ là bảo vật hiếm có, có thể sống chết tranh giành.
Nhưng đối với hắn mà nói, Băng Tâm không có tác dụng gì cả.
Pháp tắc hắn biết còn ít sao, nếu muốn hắn chỉ cần chớp mắt là có thể tìm hiểu ra pháp tắc.
Cũng chỉ có đạo pháp là có thể làm khó hắn một chút.
— QUẢNG CÁO —
“Thật?” Lộ Huyền Cơ có chút không dám tin hỏi lại Lăng Huyền Thiên.
Hắn còn thật không tin có người có thể không cần viên Băng Tâm này nha, nhưng khi nhìn đến nam tử kia đã nhắm mắt nằm ngủ thì hắn cũng không đắn đo nữa.
Chắc chắn Lăng Huyền Thiên không có chút hứng thú gì với viên Băng Tâm này.
“Lăng huynh, ta nghe Hữu Chánh Hoàng nói, tại nơi này có không ít bảo vật cùng kỳ ngộ.
Chi bằng chúng ta cũng đi tìm kiếm một phen”.
Lộ Huyền Cơ đưa mắt nhìn Lăng Huyền Thiên thăm dò, dù sao thì hắn đối với bảo vật nơi này có chút động tâm.
Chỉ là hắn cùng Lăng Huyền Thiên đã hợp tác cùng nhau chặn cướp đám người kia, bây giờ nếu rời đi thì có chút không hay.
Còn chuyện vì sao Hữu Chánh Hoàng biết nơi này có bảo vật, tất nhiên là vì nghe được đám người Lý Phong Trần nói rồi.
Cũng chính vì vậy mà bọn họ mới cùng nhau gặp phải Băng Liên Hoa, sau đó xảy ra tranh chấp.
“Người tùy tiện đi, dù sao khi kết thúc khảo hạch kết giới mới mở, đến lúc đó chúng ta chặn đường bọn họ cũng còn kịp” Lăng Huyền Thiên vẫn điềm nhiên nhắm mắt một bộ không quan tâm nói.
“Vậy ta trước xin cáo từ! Hai ngày sau gặp lại”.
Lộ Huyền Cơ nghe vậy thì chắp tay với Lăng Huyền Thiên một cái, sau đó hướng về phía khác rời đi.
Hắn không chờ được nữa rồi nha, bảo vật tại nơi này hẳn là hắn có thể một mình ẵm hết đi.
Dù sao hắn cũng tính là người mạnh nhất tại nơi đây.
Đối với việc Lộ Huyền Cơ rời đi, Lăng Huyền Thiên cũng không có phản ứng gì.
Hắn vẫn thản nhiên nằm ngủ để cho Hắc Lang cõng đi, đối với hắn mà nói những bảo vật tại nơi này thật không có mấy cái có thể để cho hắn hứng thú.
Cứ như vậy, một người một sói thong thả thong thả dạo chơi trong Huyết Hải Sơn Mạch.
Đối với bọn họ mà nói dường như nơi này là một khu sinh thái, cũng không phải là hiểm địa hay nơi khảo thí gì cả.
Cũng không phải Huyết Hải Sơn Mạch không nguy hiểm, mà bởi vì những thánh thú đã đản sinh trí tuệ có thể cảm nhận khí tức khủng bố từ trên người Lăng Huyền Thiên cho nên không đầu thánh thú nào dám lại gần.
Đúng vậy, lúc này xung quanh Lăng Huyền Thiên đều là màn sương pháp tắc bao bọc.
Khí tức của màn sương đó vô cùng khủng khiếp..
Danh Sách Chương: