Bên ngoài Huyết Hải Sơn Mạch …
Lữ Hồng nhìn Mục Uy Long đang nhắm mắt dưỡng thần nghi hoặc hỏi: “Viện trưởng, chúng ta làm vậy liệu có ổn …?”
“Đây cũng là biện pháp duy nhất, nếu không tiểu tử kia sợ khó lòng giữ được mạng!” Mục Uy Long trầm tư một lúc sau đó mở mắt thở dài nói.
Bởi vì tránh để các siêu cấp thế lực cùng nhất đẳng thế lực ảnh hưởng đến việc khảo thí, nên những chuyện xảy ra bên trong Huyết Hải Sơn Mạch sẽ không chiếu ra bên ngoài.
Vì vậy mà sẽ không tránh khỏi việc có người chết tại trong đó, tuy nhiên người chết đa phần đều là do yêu thú gây nên, rất ít khi có người chủ động ra tay giết người.
Bọn họ cùng lắm là cướp đoạt Tử Bì Hoa cùng bảo vật mà thôi.
Nhưng lần này lại khác, Lăng Tiểu Thiên tiểu tử kia thực lực không được nhưng thiên phú lại kinh người.
Quan trọng nhất là hắn lại dám làm mất mặt đám người Thần Triều như vậy, chắc chắn bọn người Ngao Thế sẽ không để hắn sống sót rời khỏi Huyết Hải Sơn Mạch.
Cho nên Mục Uy Long mới quyết định thả ra hai đầu đại thánh cảnh thánh thú, hơn nữa còn mang vật kia ra để mọi người tranh giành.
Như vậy, Lăng Tiếu Thiên hẳn là có khả năng sống sót đi.
“Nếu hắn không trốn mà còn tiến đến tranh đoạt đây?” Lữ Hồng đăm chiêu nói.
“Nếu hắn không khôn ngoan như vậy, sau này cũng sẽ không tiến được xa.
Còn không bằng dứt khoát kết thúc tại đây đi!”.
…..
Bên trong Huyết Hải Sơn Mạch, tại ven bờ một dòng suối nhỏ có một nam tử tướng mạo phàm phàm, toàn thân mặc một bộ trường bào màu trắng.
Nam tử này chính là Lăng Huyền Thiên, lúc này hắn đang cưỡi trên Hắc Lang hướng về phía trước chậm rãi tiến đến.
Đáng nói là xung quanh người Lăng Huyền Thiên ngày càng nhiều màn sương bao bọc khiến thân thể hắn trở nên vô cùng kỳ dị.
Sau một lúc Lăng Huyền Thiên mới chậm rãi mở mắt, sau đó hít một hơi thật sâu đem những màn sương kia thu thập vào trong cơ thể.
“Thật không ngờ tại nơi này lại có Băng Ngọc Chi Tâm, như vậy cũng vừa vặn đi!” Lăng Huyền Thiên nhìn về vầng sáng nơi xa cảm thán một tiếng.
Băng Ngọc Chi Tâm chính là kết tinh của Băng Huyền pháp tắc có thể giúp người khác ngộ ra Băng Huyền pháp tắc.
Tất nhiên đây chỉ là tác dụng vô cùng nhỏ mà thôi, tác dụng lớn nhất của Băng Huyền Chi Tâm chính là giúp người tu luyện đông kết Băng Huyền pháp tắc lại thành Băng Huyền chi đạo.
Cũng chính vì cảm nhận được Băng Ngọc Chi Tâm cho nên Lăng Huyền Thiên mới lựa chọn tu Băng Huyền chi đạo.
Tuy nói Băng Huyền pháp tắc không phải chí cao pháp tắc, cũng không thể tu ra thành chí tôn đại đạo.
Nhưng tại Phàm Giới Băng Huyền pháp tắc có lẽ là loại pháp tắc phù hợp nhất cho hắn tu luyện bây giờ.
Tất nhiên không tính Ngũ Hành pháp tắc cùng Hắc Ám pháp tắc, bởi vì những loại pháp tắc đó hắn đều đã tu thành đạo.
“Xem ra có không ít người đến rồi nha!” Lăng Huyền Thiên nhìn những người tụ tập nơi xa xa nhẹ giọng nói.
Lúc này tại vị trí cách Lăng Huyền Thiên khoảng năm dặm đã có không ít người tụ tập.
Bọn họ chia ra làm từng tốp nhỏ, mỗi tốp khoảng bốn, năm người trong đó tốp đông người nhất cũng như thực lực mạnh mẽ nhất đúng là đám người Ngao Thế.
“Ngao đại ca, theo như ta quan sát bên dưới đúng là một khối Băng Ngọc Chi Tâm” Hồng Tụ hướng Ngao Thế nói.
Nguyên bản bọn họ vốn muốn tìm Lăng Tiếu Thiên cùng tên mập kia để tính sổ, nhưng tình cờ lại phát hiện ra động tĩnh bên này.
Cho nên mới trước hướng đến bên này, thật không ngờ đây đúng là Băng Ngọc Chi Tâm.
Băng Ngọc Chi Tâm chính là chí bảo tại Thánh Thiên Viện, thông thường mỗi năm khảo hạch bọn họ cũng chỉ đem ra Băng Nhũ của nó mà thôi.
Lần này vậy mà lại lấy ra hẳn một khối nhỏ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ để bọn họ ngộ ra băng loại pháp tắc nha.
Ngao Thế nghe vậy ánh mắt cũng cực kỳ hưng phấn nhìn về phía hồ băng trước mặt.
Hồ băng này rộng gần một dặm, tất cả đều bị đóng băng không ai nhìn rõ bên dưới ẩn chứa thứ gì.
Nhưng mọi người đều có thể thấy tại bên dưới mặt băng ngay vị trí trung tâm có một điểm sáng bắt mắt vô cùng.
— QUẢNG CÁO —
Điểm sáng này dù cách xa bọn họ nhưng mọi người đề có thể cảm thấy từng tia từng tia khí tức pháp tắc lạnh như băng.
Chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Băng Ngọc Chi Tâm.
“Tốt, thật không ngờ Thánh Thiên Viện lần này lại chơi lớn như vậy.
Không uổng công ta tham gia khóa này!” đúng lúc mọi người đều đang chú ý vào mặt hồ băng thì một thanh âm vang lên.
Khi mọi người nhìn tới thì chỉ thấy một nam tử khuôn mặt đen nhẻm, da thịt cũng ngăm đen.
Toàn thân hắn mặc một bộ áo dài màu đen, có thêu rồng phượng vô cùng bắt mắt.
“Gia hỏa này là ai? Lại dám ngông cuồng như vậy?”
“Một thân một mình lại muốn độc chiếm Băng Ngọc Chi Tâm sao?”
“Hắn hẳn là cùng đám nhà quê kia tiến đến đi!”
….
Mọi người vừa thấy tên nam tử kia dường như đem Băng Ngọc Chi Tâm làm vật trong túi thì khinh bỉ nói.
Tại nơi này đã đứng sẵn bao nhiêu người đây, người không biết nhìn hay sao.
Chẳng lẽ ngươi còn dám nghĩ Băng Ngọc Chi Tâm là Thánh Thiên Viện dành riêng cho ngươi.
Thật sự là tức cười nha!
“Cứu … cứu ta!”
Đúng lúc mọi người đang âm thầm suy đoán thực lực của nam tử kia thì lại có một thanh âm khác vang lên.
Cùng với thanh âm là một nam tử mập mạp đang điên cuồng chạy, hắn vừa thấy bên này có nhiều người liền trực tiếp chạy sang đây, hiển nhiên là muốn nhờ bọn họ cứu giúp.
Chỉ là tại nơi đây ai cũng không quan tâm hắn, dù sao thì nơi này đông người như vậy lại có yêu thú nào có thể uy hiếp bọn họ đây.
Nên nhớ rằng mỗi lần khảo thí yêu thú mạnh nhất cũng chỉ là thánh vương cảnh mà thôi, sao có thể cùng nhiều thiên tài như vậy chống lại.
“Là hắn!”
“Ngao đại ca chính là hắn đã đánh bị thương chúng ta!”
“Mau bắt hắn lại!”
Đám người Lý Nham vừa thấy Lộ Huyền Cơ thì đưa tay chỉ trỏ, hướng Ngao Thế nói.
Nhưng Ngao Thế lúc này nào để ý đến mọi người, hắn đang kinh hãi nhìn về phía sau lưng Lộ Huyền Cơ.
Thấy biểu hiện kinh hãi của Ngao Thế, mọi người cũng lập tức đưa mắt ra xa nhìn lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn mọi người đều có một suy nghĩ trong đầu “Chạy!”, bởi vì tại nơi xa là một đầu xà yêu vô cùng to lớn.
Quan trọng nhất tu vi của nó lại là đại thánh cảnh.
Đại thánh cảnh yêu thú, sợ là mọi người ở đây hợp lại cũng không đủ để nó ăn đi.
“Móa, tên mập chết bằm này là có ý gì?”
“Hắn là muốn chúng ta cùng chết hay sao?”
— QUẢNG CÁO —
Lộ Huyền Cơ thấy mọi người đông đúc thì lại càng điên cuồng chạy về hướng này khiến cho mọi người tức giận không thôi.
“Tên mập, chi bằng ngươi cho nó ăn đi.
Ngươi há có thể chạy lại nó?” nam tử gương mặt đen kia cũng không giống mọi người kinh sợ như vậy, hắn cười cợt hướng Lộ Huyền Cơ nói.
“Ta … ta cũng không cần chạy nhanh hơn nó nha! Chỉ cần nhanh hơn các ngươi là đủ rồi!”.
Lộ Huyền Cơ vừa chạy vừa thở gấp nói, cùng lúc đó hắn liền quẳng miếng thịt rắn đang ăn dở vào đám người, không biết là do vô tình hay cố ý, mà vị trí miếng thịt rắn rơi xuống đúng là vị trí đám người Ngao Thế đang đứng.
~ grào grào ~
Đầu xà yêu đại thánh cảnh kia vừa thấy thế lập tức hướng về phía đám người Ngao Thế cắn tới.
Tuy tu vi của nó cao cường, nhưng linh trí cũng chỉ bằng một đứa trẻ ba bốn tuổi mà thôi.
Nó thấy Lộ Huyền Cơ chạy về hướng này, lại còn quăng thịt rắn cho mấy người Ngao Thế tất nhiên là tưởng nhầm bọn họ là đồng bọn rồi.
Quan trọng nhất thịt rắn bọn họ đang cầm là thịt đồng loại nó nha.
“Con mẹ nó!”
“Chạy!”
“Vậy còn Băng Ngọc Chi Tâm?”
Đám người nơi xa vừa thấy đầu xà yêu kia lao tới liền lập tức chạy trốn, mặc dù có nhiều người quan tâm Băng Ngọc Chi Tâm nhưng bọn họ cũng không dám ở lại.
Ai cũng biết điều quan trọng nhất bây giờ chính là chạy trốn.
Tại nơi xa Mộc Liên cùng Hư Anh cũng thấy được cảnh này, lúc này bên cạnh hai người còn có hai tên nữ tử khác.
Ban đầu bọn họ là vì Băng Ngọc Chi Tâm mà tới, nhưng thấy nhiều người như vậy liền lặng yên đứng tại nơi xa quan sát.
Bây giờ thấy chuyện phát sinh cũng khiến bọn họ có chút kinh sợ.
Hư Anh hướng Mộc Liên hỏi thăm: “Mộc tỷ, chúng ta làm sao đây?”.
Hai nữ tử kia cũng đưa ánh mắt nhìn về phía nàng, trong bốn người Mộc Liên có thực lực mạnh nhất.
Hơn nữa nàng còn là người của Băng Ngọc Cung tất nhiên trí lực không thấp rồi.
“Không cần sợ hãi, có lẽ đây là cơ hội đi.
Đợi bọn họ dẫn đầu yêu xà kia đi, chúng ta hẳn là có thể ngư ông đắc lợi, không công đoạt được Băng Ngọc Chi Tâm”.
~ Xiu xiu ~
“Tiểu tử kia làm gì? Chẳng lẽ muốn chết sao?”
“Hắn vậy mà dám xông tới đoạt Băng Ngọc Chi Tâm”
“Ngu ngốc”
Mọi người vừa thấy nam tử mặt đen kia trực tiếp hướng về phía Băng Ngọc Chi Tâm, mà không để ý đầu yêu xà kia thì lập tức xôn xao nói.
— QUẢNG CÁO —
Tuy bọn họ để ý chuyện đằng sau nhưng cũng không quên nhanh chân chạy trốn, bởi vì nếu đầu yêu xà kia ăn hắn xong chắc chắn sẽ hướng đến mọi người.
~ gào gào ~
Đúng như mọi người như đoán, đầu yêu xa kia vốn đang đuổi theo đám người Ngao Thế thấy có người lại dám xuất hiện phía sau đuôi của mình thì tức giận gầm lên.
Cùng lúc đó đuôi của nó lấy thế sét đánh đập về phía nam tử mặt đen kia, tuy cú đập như hời hợt nhưng mọi người đều biết nếu như nam tử kia không tránh chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
~ oanh ầm ầm ~
Trái ngược với mọi người nghĩ, nam tử kia không những không tránh mà còn ngạnh kháng một đòn của đầu yêu xà kia.
Sau đó hắn mượn lực từ cú đập đó lấy tốc độ nhanh như chớp hướng về phía Băng Ngọc Chi Tâm.
“Thân thể tên này làm bằng sắt sao?”
“Hẳn là hắn có bảo giáp hộ thể đi!”
“Đúng đúng!”
“Ngu ngốc, vì đảm bảo công bằng nên học viện không cho phép mang pháp bảo vào đây.
Tất cả đều chỉ có thể sử dụng vũ khí cùng đồ dùng mà Thánh Thiên Viện phát mà thôi, cho nên …”
“Cho nên tên tiểu tử này là dùng nhục thân ngạch đỡ một đòn kia!” Ngao Thế tiếp lời nói.
Hắn tất nhiên biết quy củ của Thánh Thiên Viện, tất nhiên cũng biết nam tử kia không dùng bảo vật gì cả.
Nhưng như vậy thật sự có chút kinh người đi.
Yêu xà thấy thế cũng không để ý đến đám người Ngao Thế nữa, mà quay người lao như điên về phía nam tử mặt đen kia.
Chỉ là tốc độ của nó tuy nhanh, nhưng sao có thể bằng nam tử kia mượn nhờ lực của nó, hơn nữa còn xuất phát sớm hơn nó rất nhiều.
~ ầm ầm gào ~
Mắt thấy nam tử mặt đen kia tay vừa phá lớp băng kia nhằm đoạt lấy Băng Ngọc Chi Tâm thì đột biến xảy ra.
Theo đó là một tiếng gầm chấn động vang lên, mặt băng kia cũng dần bị phá vỡ, sau đó để lộ ra một mặt hồ toàn nước trong suốt..
Danh Sách Chương: