Sáng hôm sau, tại biệt phủ Trịnh gia
Tại phòng của Lăng Huyền Thiên đang có bốn người ngồi đó.
Hai nam hai nữ, hai người nữ tử chính là La Khinh Sương cùng Lạc Ngữ Yên.
Còn hai tên nam tử một người là Lăng Huyền Thiên một người là Bạch Vũ Hải.
Nguyên bản là sau khi rời khỏi Bắc Phiệt môn việc, Bạch Vũ Hải liền cùng Lạc Ngữ Yên tìm tới Trịnh gia nói là có chuyện muốn gặp Lăng Huyền Thiên.
Mấy người Trịnh gia thấy hai người bọn họ tới, tất nhiên không ngăn cản.
Lập tức thông báo với gia chủ.
Thậm chí Trịnh Hiểu còn đích thân ra mặt, muốn từ hai người đánh lên quan hệ với Liệp Hoành thương hội.
Nhưng hai người cũng không để ý đến hắn nhiệt tình, mà chỉ muốn gặp Lăng Huyền Thiên.
Trịnh Hiểu cũng không còn cách nào đành phải dẫn bọn họ đến chỗ của Lăng Huyền Thiên, sau đó rời đi.
“Lăng công tử, thiếp thân đã cho người thử luyện chế trú nhan đan theo đan phương của công tử rồi a.
Thật là thành công ngoài mong đợi” Lạc Ngữ Yên cười ngọt ngào nhìn Lăng Huyền Thiên nói.
Bây giờ nàng cũng không có ảo hóa nhan sắc nữa, mà dùng nhan sắc thật của mình.
Nhưng là lại trẻ ra không ít, tất nhiên là nhờ có trú nhan đan rồi.
Còn sở dĩ nàng cùng Bạch Vũ Hải đến nơi này tất nhiên là do biết thực lực của Lăng Huyền Thiên rất mạnh mẽ.
Tất nhiên không thể lại kéo dài thời gian, hoặc tìm cớ không giao ra vật phẩm rồi.
“A, vật phẩm ta cần đã có đủ sao?” Lăng Huyền Thiên cũng không quá để ý đến nàng câu dẫn, thản nhiên nói.
Lạc Ngữ Yên lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Lăng Huyền Thiên, sau đó chậm rãi mở miệng: “Chúng ta cũng chỉ có thể tìm tới chừng này a.
Còn những thứ khác cho dù công tử đi khắp Thiên châu cũng không mấy người mang ra được”.
“Cũng là không ít” Lăng Huyền Thiên nhẹ gật đầu.
Những thứ hắn tìm đều là kỳ trân bảo vật, cùng linh dược quý hiếm.
Liệp Hoành thương hội có thể lấy ra chừng này hắn cũng không cảm thấy thất vọng.
Lăng Huyền Thiên cũng không nhiều lời, từ bên hông lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Đúng là đan phương hắn đã viết hôm qua.
Hắn tin chắc sau khi thấy thực lực của hắn, Bạch Vũ Hải chẳng mấy chốc tới đây.
Vì vậy hắn đã chuẩn bị trước đan phương này a.
Sau đó trực tiếp đưa cho Bạch Vũ Hải.
Còn tại sao hắn đưa cho Bạch Vũ Hải sao? Bởi vì hắn biết địa vị của Bạch Vũ Hải cao hơn Lạc Ngữ Yên rất nhiều.
“Thọ … thọ linh đan?” cho dù là người có tâm tính bình thản như Bạch Vũ Hải cũng là há mồm kinh ngạc.
“Cái gì? Thọ linh đan sao?” Lạc Ngữ Yên nghe thọ linh đan ba từ vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn về đan phương trong tay Bạch Vũ Hải.
— QUẢNG CÁO —
Thọ linh đan, chính là thánh đan trong truyền thuyết.
Thậm chí tại thánh đan cũng là tồn tại đứng đầu.
Có thể tăng lên thọ nguyên của thánh giả.
Được coi là đan được nghịch thiên a.
Chỉ là nghe nói thọ linh đan từ sau khi Ngũ Hành thánh sơn buông xuống, thần cảnh ẩn núp lại không hỏi thế sự.
Vì vậy mà phương pháp luyện chế thọ linh đan cũng không còn nữa.
Bây giờ có thể thấy đan phương thọ linh đan bọn họ há lại không kinh ngạc.
Duy trì tuổi thọ a, đây đều là sự tình nghịch thiên.
Huống chi là duy trì tuổi thọ cho thánh giả.
Chắc chắn thọ linh đan vừa tung ra, cả Thiên châu đều oanh động.
“Đan phương này đủ a?” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.
Một đan phương mà thôi, đối với hắn không có quá nhiều ý nghĩa.
Còn lý do hắn lại lấy đan phương mà không dùng những bảo vật hay tài nguyên khác ra đổi.Là bởi vì hắn muốn gián tiếp phát triển Ngũ Hành giới.
“Đủ, đủ.
Tất nhiên là đủ!” Bạch Vũ Hải nghe hắn hỏi thế thì giật mình lắp bắp nói.
Đan phương có thể so tài nguyên quý giá hơn nhiều a.
Tài nguyên ngươi chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng đan phương lại khác.
Ngươi có thể dùng nó luyện chế vô số đan dược.
Hơn nữa còn là thánh đan a, giá trị há có thể dùng tài nguyên cùng linh thạch so sánh.
Còn sở dĩ hắn và Lạc Ngữ Yên có thể nhận ra đây là thọ linh đan là bởi vì từ nguyên dược liệu của nó.
Hơn nữa thành phẩm cùng tác dụng sờ sờ ra đó, há hắn lại không rõ.
Hai người cũng không nghĩ đây là đan phương giả.
Bởi vì trước đó bọn họ đã xác thực trú nhan đan là thật.
Hơn nữa đan phương này từ linh dược cùng cách thức luyện chế đều vô cùng cao siêu, hẳn là thủ đoạn luyện chế thánh đan không sai.
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất.
Với thực lực của Lăng Huyền Thiên đã bày ra, thì hắn nếu muốn hoàn toàn có thể không đưa ra đan phương.
Hai người cũng không làm khó được hắn.
Còn đợi cao tầng của Liệp Hoành thương hội tới, có lẽ Lăng Huyền Thiên đã cao chạy xa bay a.
“Nếu không có chuyện gì hai ngươi có thể ra về à?” La Khinh Sương lườm hai người một chút nói.
Thứ gì a.
Chỉ là một tờ giấy cũng xúc động như vậy.
Tất nhiên nàng không rõ đan phương này quan trọng như thế nào.
Nàng chỉ rõ ràng là tối qua Lăng Huyền Thiên một bên giảng giải gì đó cho Tiểu Ánh.
Một bên viết bừa ra một tờ giấy, sau đó vứt một chỗ, tựa hồ không có chút nào quan tâm nó.
Tờ giấy đó không phải đan phương này thì là gì.
“A, thật ra ta còn có chuyện khác muốn bàn với Lăng huynh” Bạch Vũ Hải thấy La Khinh Sương tựa hồ không kiên nhẫn thì hướng Lăng Huyền Thiên nói.
— QUẢNG CÁO —
“Nói nghe thử”
“Vốn dĩ chuyến đi Bích Vân huyệt lần này sẽ có không quá nhiều cao thủ tiến đến.
Nhưng vì biểu hiện của Lăng huynh tối qua.
Bắc Phiệt môn chắc chắn sẽ phái ra cao thủ tọa trấn bên ngoài huyệt cốc.
Thậm chí những thế lực khác cũng sẽ bị oanh động” Bạch Vũ Hải âm trầm nói.
Càng nói thanh âm của hắn càng trầm xuống.
Hiển nhiên hắn biết Bắc Phiệt môn cùng một số thế lực lớn nếu biết bảo vật rơi vô tay người khác há lại để yên.
Còn tại sao bọn họ không trực tiếp phái đại thánh cảnh tiến vào sao? Bởi vì Thần triều, Ma tông cùng một số thế lực lớn tại Trung châu đã thống nhất một quy định.
Phàm là động phủ hoặc bảo tàng dưới đại thánh cảnh.
Chỉ có người dưới năm trăm tuổi tiến vào tranh đoạt.
Ai vi phạm lệnh giết không tha.
Đây cũng là cách bọn họ giúp tiểu bối tại Thiên châu có cơ hội phát triển.
Tài nguyên nha, chỉ nên dành cho người có thiên phú.
Tất nhiên không có nghĩa là đại thánh cảnh không có cách kiếm cơ duyên.
Có rất nhiều khu vực nguy hiểm hay động phủ của bán thần, thậm chí là thần linh để lại.
Nơi đó chính là cơ hội của đại thánh cảnh.
Nhưng lại có mấy người dám vào a.
Nói đơn giản thì phàm là dưới năm trăm tuổi người bất kể tu vi gì đều có thể đi khắp nơi tìm kiếm tài nguyên cùng bảo vật tu luyện.
Nhưng trên năm trăm tuổi nhất định phải tiến đến động phủ từ bán thần cảnh trở lại.
Đây chính là lý do những kẻ càng có thiên phú tu vi càng cao thì cơ hội càng lớn.
Nhưng sẽ có một số đại thánh cảnh tuy không tiến vào động phủ nhưng sẽ ở bên ngoài đánh cướp bọn họ.
Đối với chuyện này thì siêu cấp thể lực lại không quản rồi.
Bởi vì nếu ngươi không có năng lực bảo quản bảo vật của mình thì tốt nhất không nên tranh giành a.
Có câu thất phu vô tội hoài bích có tội.
Vốn dĩ Bích Vân huyệt chuyến đi lần này có Bách Phiệt môn cùng một số thế lực lớn tại Trung châu tới tham gia.
Vì vậy mà hẳn là không ai muốn ở bên ngoài chờ đánh cướp bọn họ.
Nhưng Lăng Huyền Thiên xuất hiện lại thay đổi tất cả.
Những tông môn này ắt hẳn sẽ đánh chủ ý lên đầu hắn, bởi vì hắn thật sự quá mạnh.
Thế hệ trẻ hẳn là không có mấy người có thể cùng hắn tranh đoạt.
Tài nguyên cũng hẳn là rơi hết vào tay Lăng Huyền Thiên.
“Vậy ý ngươi là …?” Lăng Huyền Thiên thản nhiên mỉm cười nhìn Bách Vũ Hải nói.
“Ta muốn cùng Lăng huynh cùng đi a.
Tuy Liệt Hoành thương hội không thể cùng Thần triều hay Ma tông so sánh.
Nhưng ta tin tưởng hẳn là không có bao nhiêu người dám cướp bóc của chúng ta a” Bạch Vũ Hải mỉm cười nhìn Lăng Huyền Thiên nói.
Với thực lực của Lăng Huyền Thiên hắn tin chắc sẽ không có người tranh lại bọn hắn a.
“A, đề nghị của người không tệ! Đáng tiếc …” Lăng Huyền Thiên chưa trả lời thì La Khinh Sương ở bên cạnh hắn đã cảm thán một tiếng.
— QUẢNG CÁO —
“Đáng tiếc chuyện gì?” Bạch Vũ Hải đưa mắt nhìn nàng hỏi.
Nha đầu chuyên gia chọc gậy bánh xe a.
Nhưng ai kêu nàng thiên phú rất cao đây.
Hơn nữa còn rất thân cận với Lăng Huyền Thiên.
“Thiếu gia nhà ta chuyến đi lần này là đi cùng người của Thiên môn a” La Khinh Sương lườm hắn một cái.
Tinh ranh nói.
Nàng nói cũng chính là sự thật a, bởi vì lần này Lăng Huyền Thiên muốn lấy danh nghĩa Thiên môn ra tay.
Để Thiên châu oanh động a.
Còn nàng tất nhiên cũng lấy danh nghĩa đệ tử Thiên môn rồi.
“Thiên môn?” Bạch Vũ Hải kỳ quái, đưa ánh mắt về phía Lạc Ngữ Yên.
Dù sao sự tính tại Phi Linh thành hắn không biết nhiều.
Những thông tin hắn biết đều là thông qua Lạc Ngữ Yên báo lên.
Nhưng không hề có thế lực nào tên là Thiên môn a.
“Không chỉ Phi Linh thành, thậm chí toàn bộ Bắc châu cũng chưa từng nghe qua Thiên môn” Lạc Ngữ Yên tất nhiên nhìn ra hắn nghi hoặc, lắc đầu nói.
“Các ngươi chưa nghe nói là vì các ngươi ít đọc tin tức a.
Không bao lâu nửa Thiên môn sẽ oanh động toàn bộ Thiên châu nha” đang lúc hai người nghĩ hoặc muốn hướng La Khinh Sương để nàng giải thích.
Thì từ ngoài cửa có tiếng nói vọng vào.
Bước vào là một tiểu nữ hài khoảng mười một, mười hai tuổi.
Khuôn mặt thanh tú, không phải Tiểu Ánh thì là ai.
Chỉ là giờ phút này nhìn nàng tựa hồ có chút khác so với lúc trước.
Nhưng không ai nói được khác ở nơi đâu, tựa hồ là khí chất, cũng có thể là thiên địa linh khí xung quanh nàng liên tục tản ra.
Vô cùng kỳ quặc.
“Nếu Lăng huynh đã có thế lực bảo hộ vậy tại hạ cũng không gượng ép.
Hai ngày sau gặp lại” Bạch Vũ Hải thấy Lăng Huyền Thiên tựa hồ ngầm đồng ý với lời hai người kia nói thì cũng không tiếp tục nhiều lời, mà trực tiếp đứng lên ôm quyền nói.
Sau đó rời đi.
Hắn cũng không trách Lăng Huyền Thiên.
Sở dĩ hắn mời Lăng Huyền Thiên đi cùng chỉ là vì nghĩ thế lực của Lăng Huyền Thiên hẳn là không đến đây đi.
Nhưng bây giờ xem ra thế lực của hắn hẳn là đã tại Phi Linh thành, âm thầm bảo hộ Lăng Huyền Thiên.
Điều quan trọng nhất mà Bạch Vũ Hải phải làm bây giờ chính là điều tra xem rốt cuộc thì Thiên môn là thế lực nào, mà lại có thể bồi dưỡng ra một tên đệ tử lợi hại như Lăng Huyền Thiên vậy..
Danh Sách Chương: