"Nếu ngươi dám bước về phía trước một bước thì ta sẽ lấy mạng Đổng Trường Dạ."
Lúc hai huynh đệ giằng co, một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Tô Tiểu Vũ khoác áo khoác đi tới chỗ hai người, bàn tay mềm nhẹ nhàng chạm vào lên khóe môi trái của mình, biểu cảm trên mặt đen tối khó dò.
"Sao nàng lại ra đây, lỡ lạnh thì sao?" Tư Thiên Hoán không nhìn Tư Thiên Hiểu nữa, vội vàng đón nàng, miệng nói lảm nhảm, muốn mặc thêm quần áo cho nàng nhưng lại bị nàng đẩy tay ra, vì vậy hắn liền uất ức nhìn nàng.
"Đứng qua một bên đi." Tô Tiểu Vũ kiêu ngạo liếc hắn một cái, quay đầu lạnh lùng nhìn Tư Thiên Hiểu, "Trước kia Tư Thiên Hoán chỉ là đệ đệ các ngươi nên muốn đánh thì cứ tùy tiện, còn bây giờ hắn là người của ta, ngươi còn dám động tay sao?"
Tư Thiên Hoán nghe lời này, khóe miệng nhịn không được run rẩy, sao lúc này hắn lại thấy vừa buồn vừa vui vậy?
"Ta đánh Hoán, là ta không nên, ta sẽ đứng im cho ngươi đánh trả, chỉ hy vọng ngươi đừng ngăn ta, Trường Dạ đã hôn mê rồi." Trong mắt Tư Thiên Hiểu đầy vẻ áy náy, nhưng vừa nhìn thấy Đổng Trường Dạ là trong lòng lại gấp gáp, nhưng lại bận tâm tới lời nói vừa rồi của Tô Tiểu Vũ nên không dám đi lên phía trước.
"Không chết được." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, lười dong dài, trực tiếp điểm huyệt của hắn, mặc cho hắn trợn mắt nàng cũng thờ ơ.
"Sao ta không nghĩ tới." Tư Thiên Hoán dở khóc dở cười, hắn còn liều mạng ngăn cản làm gì, võ công của Tam hoàng huynh không bằng hắn, vốn không thể phá được huyệt đạo, xem ra cú đấm vừa rồi hắn chịu thật oan uổng mà.
"Chàng còn nghĩ ngợi cái gì, Tư Thiên Hiểu đã mềm cả chân rồi kìa." Tô Tiểu Vũ tức giận nói, tính xấu gần đây lại bắt đầu phát tác, nhưng cũng không thể trách nàng, vừa nãy nàng ngủ rất ngon, đột nhiên miệng tê rần, nàng muốn biết ai đánh Tư Thiên Hoán, vội vàng chạy đến đây thì mới biết người đánh hắn là Tam hoàng huynh bảo bối của hắn, trước đây bị đánh nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, bây giờ còn để hắn đấm một đấm nữa, muốn nàng đau lòng muốn chết hay là muốn nàng tức chết?
Tư Thiên Hoán có chút không được tự nhiên cúi đầu, không rên một tiếng, yên lặng nhìn về phía bụng của nàng, thầm tự nhủ phụ nữ có thai là lớn nhất, phụ nữ có thai là lớn nhất... Mười mấy ngày nay, hắn hoàn toàn hiểu được câu nói trước kia của Bạch Thuật "Đau cũng rất vui "
Nếu không phải không đúng lúc, Tư Thiên Hiểu thật sự muốn trêu chọc một chút, nhưng bây giờ hắn chỉ lo tìm cách phá huyệt đạo, vốn không rảnh quan tâm hai người nói cái gì.
"Đừng phí công vô ích, hãy nghe ta nói." Tô Tiểu Vũ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng cấp, nhíu mi, lôi kéo sự chú ý của hắn.
"Ngươi nói đi." Tư Thiên Hiểu đè nén sự tức giận, đỏ mắt nhìn Tô Tiểu Vũ.
"Người an phận không xuất hiện trước mặt nàng một đêm, ta cam đoan nàng sẽ yêu ngươi không hề ít hơn ngươi yêu nàng." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói.
Nhưng Tư Thiên Hiểu không làm được, lập tức trừng lớn mắt, "Ngươi sẽ làm gì nàng?"
"Tư Thiên Hoán, trói hắn lại cho ta, đêm nay nếu ta thấy hắn xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ trực tiếp phế cả hắn với chàng." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, không để ý đến Tư Thiên Hiểu đang trừng mắt to như cái chuông, tay đánh hắn ngất xỉu.
"Vũ Nhi, gần đây tính tình của nàng hình như có hơi... lớn." Tư Thiên Hoán nhìn hết mọi chuyện, nhìn thấy mắt Tô Tiểu Vũ có chút chột dạ, tuy rằng lúc trước vật nhỏ không dịu dàng, nhưng thủ đoạn đối phó người khác vẫn ôn hòa hơn, dien*daffnlle&quysdoon nhưng hắn lại thấy vừa rồi lúc ra tay hình như dùng rất nhiều sức, suy tư một chút, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, quả nhiên trên tay có hơi đỏ, hắn thấy có chút đau lòng.
Tô Tiểu Vũ rút tay về, khóe miệng nhếch lên, nhíu mày, "Có ý kiến sao?" Nói xong, còn không nặng không nhẹ đá nam nhân đang nằm trên đất một cước.
"Không có ý kiến, ta đưa hoàng huynh về phòng rồi sẽ tới tìm nàng, đừng tức giận, đừng để mình quá mệt." Tư Thiên Hoán vội vàng đi qua nâng Tam ca của mình dậy, cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng gật đầu mới khiêng Tư Thiên Hiểu rời đi.
Chờ Tư Thiên Hoán rời đi rồi, Tô Tiểu Vũ mới vuốt bụng mình, dịu dàng cười nói, "Cục cưng, phụ thân con đúng là một kẻ ngốc."
Sau khi Đổng Trường Dạ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trong lòng vui vẻ, xốc chăn lên lại nhìn thấy Tô Tiểu Vũ ngồi ở bên bàn, chậm rãi uống nước suối, vẻ mặt vui sướng liền suy sụp.
"Không phải Tư Thiên Hiểu nên ngươi rất thất vọng sao?" Tô Tiểu Vũ thản nhiên liếc nàng, nhíu mày nói.
"Không phải..." Đổng Trường Dạ cười chua sót, gục đầu xuống.
"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Tô Tiểu Vũ cười nhạo, "Ta nói rồi, không nên do dự, lúc này, sự do dự của ngươi đã ép hắn đi rồi, một canh giờ đã đến, ngươi quyết định đi."
Đổng Trường Dạ đột nhiên chảy nước mắt, nghẹn ngào nói, "Bây giờ ta quyết định thế nào có còn quan trọng sao? Hiểu ca ca đã không cần ta nữa!"
"Không cần ngươi, vậy thì bắt trở về, trong lòng hắn chỉ thích ngươi, cho dù giận ngươi cũng sẽ thay đổi được sự thật này." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói.
"Ta, ta phải làm như thế nào?" Đổng Trường Dạ ngơ ngác nhìn nàng, chậm rãi rơi vào cạm bẫy của nàng.
"Hắn đối xử với ngươi thế nào thì ngươi đối xử với hắn như vậy." Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, thản nhiên nói.
Đổng Trường Dạ sửng sốt, nghi hoặc nhìn nàng, "Cái gì?"
"Tự mình nghĩ rồi làm đi, người Tư gia chỉ có mình Tư Thiên Hiểu là chưa có chủ, chờ đến khi nữ nhân gả cho hắn nhiều như các trong sông Giang..." Tô Tiểu Vũ chống cằm, suy nghĩ nói, làm bộ như không nhìn thấy thấy sắc mặt của Đổng Trường Dạ càng lúc càng khó coi.
"Ta hiểu rồi!" Đổng Trường Dạ hung hăng vỗ giường một cái, mắt to hiện lên vẻ kiên định, sau đó nhảy xuống giường, muốn chạy ra ngoài.
"Đợi chút." Tô Tiểu Vũ vươn tay ngăn nàng lại, nhìn thấy nàng khó hiểu, cười nói, "Qua đêm nay, cơn tức của hắn cũng sẽ bớt đi một chút, gấp cái gì?"
Đổng Trường Dạ ngượng ngùng gục đầu xuống, "Đúng vậy, Hiểu ca ca còn đang giận ta."
"Không hận họ Tư nữa sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày.
Đổng Trường Dạ xấu hổ cười, nói, "Lúc trước là ta cố tình gây sự, giận chó đánh mèo, sau khi Hiểu ca ca đi rồi, ta khổ gần chết, lúc trước người trong nhà ức hiếp ta ta cũng không có khó coi như vậy, cho nên ta biết, Hiểu ca ca là người quan trọng nhất."
"Ừ, nghỉ ngơi đi, ta đi đây." Tô Tiểu Vũ ách xì một cái, trong mắt đầy vẻ buồn ngủ.
Đổng Trường Dạ áy náy đỡ nàng đứng lên, nói, "Tiểu Vũ, thật xin lỗi, ngươi có thai mà ta lại khiến ngươi phải bận tâm."
Tô Tiểu Vũ cười tỏ vẻ không sao, đi ra ngoài cửa, ý bảo nàng không cần tiễn, rồi liền đi về mình phòng mình, thấy Tư Thiên Hoán đã ngồi ở trong phòng chờ mình.
"Không phải ta kêu chàng canh chừng Tư Thiên Hiểu sao?" Tô Tiểu Vũ đi thẳng đến giường, nằm xuống.
"Mặc kệ." Tư Thiên Hoán bĩu môi, cũng cởi quần áo nằm xuống, " Bây giờ ta chỉ muốn chăm sóc nàng thật tốt, chuyện của Tam hoàng huynh để cho hắn tự giải quyết đi." Bị đánh một cái, cũng đã hiểu được chuyện này mình không nên quản.
"Đã giải quyết xong rồi mới nói lời này, vô nghĩa." Tô Tiểu Vũ từ từ nhắm hai mắt, ngập ngừng nói, tìm chỗ thoải mái trong lòng hắn rồi vừa lòng nhếch môi, sau đó chậm rãi ngủ.
Tư Thiên Hoán cười thản nhiên, nhẹ nhàng vuốt gương mặt của nàng, sau đó tránh miệng vết thương, vươn tay ôm nàng cũng chậm rãi ngủ.
Thật ra Tam hoàng huynh nói đúng, nếu người khóc đến ngất xỉu là vật nhỏ thì hắn cũng sẽ phế bất cứ ai dám ngăn cản hắn, chuyện vừa rồi là hắn tự cho mình thông minh.
Đổng Trường Dạ lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu, trong đầu luôn nghĩ đến Tư Thiên Hiểu, càng nghĩ càng sốt ruột, tính tình vốn đã nôn nóng nên nhảy thẳng xuống giường, phủ thêm một lớp quần áo liền chạy tới trước cửa phòng Tư Thiên Hiểu, đỏ ửng mặt, cố lấy dũng khí đẩy cửa đi vào.
Tư Thiên Hiểu vừa mới tỉnh lại, buồn bực xoa cái ót bị đánh đau, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, nghi hoặc quay đầu lại, thấy người tới là Đổng Trường Dạ, có chút kinh ngạc hơi trợn mắt, trong lúc nhất thời không biết nên tỏ vẻ gì.
Đổng Trường Dạ thấy mặt hắn không chút thay đổi, trong lòng càng chua sót, cố lấy dũng khí đi đến trước mặt hắn, mở miệng nói với hắn trước, "Hiểu ca ca, vừa rồi là ta không đúng, ta không nên vô duyên vô cớ giận lây huynh, ta biết huynh rất tức giận, nhưng ta muốn nói cho huynh biết ta không đi nữa, dù huynh có đánh ta ta cũng không đi, nếu huynh không cần ta, không muốn tới cửa cầu hôn nữa thì ta sẽ chuẩn bị lễ hỏi, đến Khiêm vương phủ cầu thân!"
Giọng điệu khổ sở khác hẳn với giọng điệu hoạt bát lúc bình thường của nàng.
Tư Thiên Hiểu dở khóc dở cười, trong lòng đầy sự dịu dàng, đang muốn nói chuyện lại bị nàng ngắt ngang.
"Hiểu ca ca, Lăng thành có rất nhiều cô nương tốt chờ gả cho huynh, ta sẽ không cho huynh có cơ hội cưới các nàng!" Đổng Trường Dạ bá đạo nói, thấy hắn nhíu mi, tiến lên vài bước, đi đến trước người hắn, sau đó vươn tay bám cổ hắn, cả người ngồi ở trên đùi của hắn.
"Đổng Trường Dạ nàng làm cái gì?" Tư Thiên Hiểu trầm giọng hỏi, thân thể nàng vô tình động đậy một chút, trong mắt hắn liền âm u.
Đổng Trường Dạ hiểu lầm hắn còn tức giận mình, khổ sở rũ mắt xuống, chua sót cười nói, "Ta muốn bù đắp cho huynh."
Tư Thiên Hiểu khó hiểu nhìn nàng, đang muốn mở miệng thì môi lại bị một đôi môi nhỏ nhắn khác ngăn lại, không khỏi kinh sợ trợn to hai mắt, dien;daffnlle""quysdo0n mà người khởi xướng lại vì thẹn thùng nên chết cũng không chịu mở mắt ra.
"Không cần nói nữa, không cho phép mắng ta không biết xấu hổ, hiện tại huynh không cần làm gì hết." Đổng Trường Dạ cắn lung tung, đẩy Tư Thiên Hiểu xuống giường, sau đó thô lỗ xé rách quần áo của hắn.
Đến lúc này, Tư Thiên Hiểu cũng đoán ra được ý của Tô Tiểu Vũ là gì, đôi mắt ôn hòa hiện lên ý cười, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, bộ dáng quân vương mặc cho người ta làm loạn.
Tô Tiểu Vũ đã cho hắn cơ hội này thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Trường Dạ nguyện ý hiến thân, nghĩ đến đây hắn liền suy nghĩ thật cẩn thận.
Đổng Trường Dạ thấy hắn nằm im nhìn mình, xấu hổ đỏ mặt, nhưng vì hạnh phúc cả đời của mình, nàng cứt bỏ hết mọi ngượng ngùng, chậm rãi buông màn...
Hôm sau, Tư Thiên Hoán dẫn Tô Tiểu Vũ, Bạch Thuật dẫn Tư Thiên Chanh đi ra ngoài tản bộ, đi vài vòng ở trong sân, hai nam nhân liền dẫn các nàng đến ngồi dưới tàng cây, còn mình thì chạy tới phòng bếp làm đồ ăn sáng cho hai phụ nữ có thai.
Tư Thiên Hiểu đi ra khỏi phòng, khóe miệng vẫn nở nụ cười thoả mãn, nhìn thấy hai người đang ngồi dưới tàng cây, đi về phía các nàng.
"Tiểu Vũ, Hoàng tỷ."
Giọng nói nho nhã thu hút sự chú ý của hai người.
Tư Thiên Chanh nhíu mày, vuốt cằm, "Kỳ quái, sao đệ lại dậy sớm hơn cả quỷ nha đầu đó vậy?"
"Khụ, Tiểu Vũ, cám ơn ngươi." Vành tai Tư Thiên Hiểu thoáng phiếm hồng, cười với Tư Thiên Chanh, sau đó cũng mỉm cười với Tô Tiểu Vũ.
"À, che cổ lại trước đi." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, sau đó xấu xa nhìn cổ của hắn, ánh mắt mờ ám không rõ.
Tư Thiên Hiểu che cổ, khuôn mặt nho nhã thoáng trở nên co quắp bất an, vành tai đỏ ửng từ từ lan rộng đến khắp khuôn mặt tuấn dật.
"A, thì ra là hoàn thành chuyện tốt." Tư Thiên Chanh ra vẻ người từng trải, cũng mờ ám khó hiểu nhìn cần cổ chẳng có gì của hắn, tuy rằng không biết vì sao Tiểu Vũ muốn chỉnh đứa nhỏ thành thật này, nhưng vẫn rất phối hợp.
Tô Tiểu Vũ cười nhạt nhìn Tư Thiên Chanh, thản nhiên ngồi xuống ghế đã ở phía sau.
Mặt Tư Thiên Hiểu càng đỏ hơn, thiếu chút nữa bị nụ cười của đại tỷ nhà mình làm cho luống cuống, che cổ lại muốn trở về phòng.
"Tam hoàng huynh." Tư Thiên Hoán vừa bưng đồ ăn sáng trở về, nhìn thấy Tư Thiên Hiểu, gọi một tiếng.
"Hoán." Tư Thiên Hiểu trở lại, nhẹ nhàng cười dịu dàng, trong mắt còn có chút mất tự nhiên.
Tư Thiên Hoán dọn đồ ăn sáng cho Tô Tiểu Vũ, liếc mắt nhìn Tư Thiên Hiểu một cái, nghi hoặc nhíu mi, "Huynh ôm cổ làm gì?"
Tư Thiên Hiểu sửng sốt, xấu hổ cười, nhưng không trả lời, đang muốn tìm cớ rời đi thì tay đột nhiên bị người ta kéo xuống.
"Không có gì cả." Bạch Thuật nhìn cổ hắn, khó hiểu nói.
"Hả?" Tư Thiên Hiểu ngây người sững sờ tại chỗ, sau đó tức giận nhìn đại tỷ và em dâu, không còn vẻ nho nhã như bình thường nữa.
"Tiểu Vũ, vẫn chỉ có ngươi có cách làm cho Hiểu biến sắc." Tư Thiên Chanh là đồng lõa nên không hề thấy áy náy, thưởng thức vẻ giận dữ của hắn, cười tủm tỉm nói.
Tô Tiểu Vũ uống sữa đậu nành, nghe vậy, lạnh lạnh nhìn Tư Thiên Hiểu, "Ngươi phóng túng với Trường Dạ cả đêm, bây giờ ra đây không phải là vì muốn trừng mắt nhìn ta đó chứ."
Khóe miệng Tư Thiên Hiểu nhếch lên, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, rồi bất đắc dĩ đi đến phòng bếp, Tô Tiểu Vũ vì muốn xả giận cho Hoán, hắn không thể chịu nổi?
"Bướng bỉnh." Tư Thiên Hoán yêu chiều cười nói.
Tô Tiểu Vũ cầm thìa tay, thản nhiên nói, "Qua đêm động phòng hoa chúc, ta chỉnh hắn một chút thì sao? Hoặc là, chàng hy vọng ta cho hắn một quyền?"
Tư Thiên Hoán nhếch môi nở nụ cười, không cần phải nhiều lời nữa, tuy rằng là Tam ca, nhưng vật nhỏ báo thù cho hắn, hắn vẫn rất vui vẻ.
"Tối hôm qua ngươi bị Tư Thiên Hiểu đánh sao?" Bạch Thuật cũng ở bên cạnh chia thức ăn cho Tư Thiên Chanh, nghe vậy, kinh ngạc nhìn hắn.
"Cũng không biết lúc bị đánh có nghĩ đến ta vẫn còn đang ngủ hay không." Tô Tiểu Vũ tiếp tục cười lạnh, lạnh lùng nhìn Tư Thiên Hoán, khiến hắn né tránh ánh mắt mình.
Bạch Thuật hiểu rõ, tiểu tử thối này chưa bao giờ có lòng ác độc với Tam hoàng huynh của hắn, nên mới ngoan ngoãn chịu đánh, nhưng hắn đã quên hắn đau thì Tô Tiểu Vũ cũng sẽ đau, làm nàng đau đến tỉnh lại, bây giờ hắn có trái cây ngọt để ăn rồi, phụ nữ có thai thì tính tình là lớn nhất, diendaffnlleeuyquyssdoon điều này hắn biết rất rõ.
"Bạch Thuật, chàng suy nghĩ cái gì?" Tư Thiên Chanh cười hỏi, trong mắt đầy vẻ nguy hiểm, nghĩ cái gì mà lại còn u oán liếc mình một cái?
Bạch Thuật giật mình, lập tức chân thành nói, "Ta suy nghĩ gần đây nàng không muốn ăn cái gì, nên giải quyết thế nào."
"Nhưng vấn đề này hôm qua đã hỏi Hoàng tẩu rồi." Tư Thiên Chanh vô tình vạch trần lời nói dối của hắn.
Bạch Thuật nhếch khóe miệng, không còn lời nào để nói.
"Thiếu gia, đã xảy ra chuyện!"
Bạch Ngọc đột nhiên vọt vào, ngắt nang bữa ăn sáng ấm áp.
"Chuyện gì?" Tư Thiên Hoán không thay đổi sắc, thản nhiên nhìn Bạch Ngọc một cái, hỏi.
Bạch Ngọc trầm mặc một chút, nói, " Sứ giả Yên quốc và Lăng quốc đã xuất phát, các quốc gia đều dẫn theo hai công chúa và hai quận chúa!"
"Tính đưa cho mỗi một người Tư gia sao?" Khúc Ngâm ngáp, đi tới, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ.
"Khúc nhi, không ngủ ngon sao?" Tô Tiểu Vũ lo lắng nhìn nàng, hỏi, giấc ngủ của nàng luôn rất tốt, rất hiếm khi nhìn thấy nàng ngủ không ngon.
Khúc Ngâm gật đầu, cười khổ, "Hôm qua ta lên núi hái thuốc, mệt nhọc quá mức mà lại ngủ không được ngon lắm."
"Ngươi đi hái thuốc làm gì? Muốn cái gì thì nói với ta là được rồi." Tô Tiểu Vũ không đồng ý nói, chỉ ghế đá bên cạnh, kêu nàng ngồi xuống.
"Ừm, thân thể ngươi mất sức, trên núi lại có dược liệu có lợi với ngươi, dù sao cũng không có việc gì, nên ta mới đi." Khúc Ngâm không cảm thấy gì cả, chẳng qua vách núi cao hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Tô Tiểu Vũ trừng nàng, sau đó cũng không phản ứng gì nữa.
"Hoàng tẩu, nơi này có một phần cháo, ngươi uống đi." Mấy ngày nay Tư Thiên Chanh đều ăn không vô, trên bàn còn một chén cháo, nàng liền bưng lên đưa cho Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm cười cầm lấy, nhìn về phía Bạch Ngọc, "Ngươi nói tiếp đi."
"Thám tử hồi báo, Lăng quốc và Yên quốc đều hy vọng đưa mấy nữ tử này vào trong cung, đám còn lại gả cho các vị Vương gia." Bạch Ngọc nói, quan sát biểu cảm của mọi người, thấy bọn họ không có phản ứng gì, thấy có chút kỳ quái, Hoàng Hậu Vương phi không ghen sao?
"Tìm người giết bọn họ là được rồi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, không cảm thấy vấn đề này quan trọng.
Tư Thiên Hoàng cũng rửa mặt xong rồi ra khỏi phòng, nghe vậy, bật cười, "Tiểu Hoán, chuyện này chắc hẳn có liên quan đến kế hoạch của Trưởng Tôn Úc Phong, nếu giết chết thì vở kịch của hắn còn diễn thế nào đây?"
"Vậy đưa hết vào hậu cung của huynh đi, dù sao trong cung cũng rộng." Tư Thiên Hoán nhíu mày, cười như không cười nói, dù sao hắn cũng tuyệt đối không để cho nữ nhân khác đi vào vương phủ của hắn, bẩn.
"Tư Thiên Hoán." Tư Thiên Hoàng đen mặt lại, cuống quít nhìn về phía Khúc Ngâm, "Ngâm nhi, ta sẽ không làm như vậy."
"Không, chàng làm như vậy đi, tám người đó chàng đều nạp làm phi." Khúc Ngâm cười quỷ dị, mở mắt, nhìn vào đôi mắt cười như không cười của Tô Tiểu Vũ, cụp mắt xuống, phát hiện Tư Thiên Hoàng sốt ruột muốn nói thì liền vươn tay che miệng của hắn lại.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, vuốt cằm, "Ừ... Hoàn cảnh trong cung cũng không tệ, ở nơi đó an thai hẳn sẽ rất tốt, đúng không? Hoàng tỷ."
"Đúng vậy, Bạch Thuật, chàng hồi cung ở với ta một khoảng thời gian, dù sao y thuật hoàng tẩu cao minh, đối với ta cũng sẽ có lợi." Tư Thiên Chanh sửng sốt, sau đó hiểu rõ, cười nhìn về phía Bạch Thuật.
Ba nam nhân nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ, ba nữ nhân một vở kịch, các nàng muốn chơi, bọn họ đứng ở phía sau nhìn cũng được.
"Ta cũng đến hoàng cung, ta cũng muốn ở với các ngươi!" Đổng Trường Dạ đi ra khỏi phòng, vui mừng nói.
"Sao ngươi lại có tinh thần như vậy." Tô Tiểu Vũ có chút kinh ngạc, tinh lực của nàng quá nhiều rồi đi.
Tư Thiên Hiểu vốn là một người dịu dàng, mặc dù là trong chuyện phòng the nhiệt tình, nhưng lại cũng săn sóc, tuyệt đối không khiến cho Đổng Trường Dạ quá vất vả, điều này chỉ sợ mấy huynh đệ của hắn kém hơn hắn rất xa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Trường Dạ đỏ lên, nhăn nhó nói, "Tiểu Vũ, ngươi không được đùa giỡn ta."
"Ngươi đều đã biết rồi sao? Không phải ngươi chán ghét hoàng cung, oán hận cha ngươi sao?" Khúc Ngâm nhíu mày, nàng chỉ ra ngoài một đêm mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đổng Trường Dạ gật đầu, cười ngốc nghếch, "Hiểu ca ca là quan trọng nhất."